Mười mấy năm sau mạt thế, đông đi xuân tới, những chồi non và nụ hoa dần dần thay thế cho đám cành
lá xám xịt, lại một năm bắt đầu chuẩn bị tấn công về phía nam.
Bách Hoa thành, sắc xuân dạt dào, dòng sông đóng băng bắt đầu róc rách chảy, đám nhỏ ở bờ ruộng vô
tư kéo theo cánh diều bay lượn trêи không trung, trong rừng cây xanh non, một cô bé khoảng -
tuổi đang nằm trêи một dây mây, lắc qua lắc lại.
Nàng đang lắc lư dây mây hay là dây mây đang lắc lư cho nàng, thì ai cũng không rõ.
Chỉ thấy tà váy dài màu hồng nhạt của nàng nhẹ nhàng lắc lư, quét lên trêи đám cây cối phía dưới,
nàng giơ tay lên, cổ tinh tinh tế trắng nõn gác lên trêи vầng trán của mình, che khuất đi đôi mắt.
"Oa Oa!"
Thanh âm của Tiểu Tinh truyền đế từ ngoài bìa rừng xa xa, Chiến An Tâm buông cổ tay xuống, mở mắt,
xoay người nhảy xuống khỏi dây mây, tà váy như bay lên, nàng đứng trong rừng, giương giọng nói:
"Ta ở đây, có chuyện gì?"
"Hôm nay là ngày mà căn cứ Thời Đại tuyển binh, ta và Hằng Hằng đang tính đi, còn ngươi thì sao?"
"Không đi."
Chiến An Tâm giơ tay lên, ống tay áo còn vướng một vài chiếc lá xanh mơn mởn, nàng xoay người đi
vào sâu trong rừng.
"Hàng năm đều tuyển binh, cùng một kịch bản như vậy, thực không thú vị."
Khi mà căn cứ Thời Đại tuyển binh, thì toàn bộ đám nhỏ của các căn cứ phía Nam bao gồm cả Bách Hoa
thành đều có thể đi tới tham gia.
Bài kiểm tra năng lực gồm hai phần, thứ nhất là vũ lực và thứ hai là về năng lực, bất cứ ở mục nào
được thành tích tốt hoặc cả hai đều ngang nhau thì có thể trúng tuyển.
Mà Bách Hoa thành tuy rằng người đơn bạc nhưng hàng năm khi tuyến binh luôn độc chiếm
một phương, sau khi tiến vào căn cứ Thời Đại, phần lớn đều có chức vụ, dù lớn hay nhỏ đều có thể
làm chỉ huy.
Mấy năm trước Chiến An Tâm đã tính toán đi tham dự nhưng chờ nàng báo danh xong, nàng ở trong sânbg-ssp-{height:px}
nhà mình nhìn thấy đáp án trong đấu của mấy người quân nhân tới nhà nàng.
Điều này làm cho nàng cảm thấy vô vị vì vậy đã trực tiếp bỏ thi không đi nữa.
Bài thi năm nào nàng cũng biết trước đáp án vì thế năm nào cũng bỏ thi, sau khi báo danh vài lần
thì làm cho Hồ Chính thúc thúc rất khó xử, cũng làm cho mẹ nàng tức giận, đánh nàng rất nhiều lần!
Nhưng có thể trách nàng sao? Có bản lĩnh thì đám người quân nhân của căn cứ Thời Đại tới nhà nàng
hội báo công việc cho mẹ nàng có chút tiến bộ đi, đừng để nàng dễ dàng biết được đáp án như vậy đi!
Tham dự tuyển binh không hề có tính khiêu chiến như vậy, Chiến An Tâm nhàm chán đến muốn mọc nấm a,
cho nên hàng năm nàng đều không đi, đám nhỏ ở Bách Hoa thành cũng đi theo nàng bỏ thi, nàng không
tiến vào căn cứ Thời Đại, thì đám nhỏ cũng không thèm tới căn cứ Thời Đại.
Vì vậy, mấy năm liền không có một đứa nhỏ nào của Bách Hoa thành tiến vào căn cứ Thời Đại để mạ
vàng cả.
Chiến An Tâm trưng cái mặt nhân sinh đã không có lạc thi đi sâu vào trong rừng, để lại Tiểu Tinh
đứng bên ngoài cánh rừng, thở dài, hai tay làm thành hình chiếc loa, hô lên với bóng lưng của Chiến
An Tâm:
"Oa Oa, ta và Hằng Hằng cùng đi, thành chủ nói, chúng ta phải nỗ lực trưởng thành
sau này trợ giúp ngươi một tay!"
Năm nay mấy đứa nhỏ các nàng phải đi tham gia quân ngũ, thành chủ nói, muốn nàng và Hằng Hằng cùng
đi tới căn cứ Thời Đại để lịch luyện vài năm, đối với người trẻ tuổi thì căn cứ Thời Đại tuyển binh
là một cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.
Nhưng năm nay Chiến An Tâm lại không đi, làm Tiểu Tinh rất phiền muộn.
Từ nhỏ tới giờ chỉ số thông minh của Chiến An Tâm luôn biểu hiện cao hơn đám nhỏ cùng tuổi, đám nhỏ
trong Bách Hoa thành đều lấy Chiến An Tâm như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, mà nàng ấy không muốn đi
tới căn cứ Thời Đại làm mọi người đều cảm thấy như mất đi đầu lĩnh, trong lòng thật vắng vẻ.