Chiến An Tâm đứng tại chỗ, gió biển thổi vào mái tóc dài của nàng làm cho sợi tóc cũng nhiễm chút
hơi nước.
Nàng khó hiểu nhìn lão Miêu, lại nói:
"Không phải ngươi nói có quen biết ba ta sao? Vậy vì sao ngươi lại không trực tiếp đi tìm cha ta để
nói chuyện này? Ngược lại còn tới bắt cóc ta?" Điều này làm nàng rất khó hiểu, nếu là người bình
thường, đã từng quen biết cha mẹ nàng, thì hận không thể chiêu cáo thiên hạ, nói mình có quan hệ
với An Nhiên hoặc Chiến Luyện vì sao lão Miêu này lại không nguyện ý nhấc lên quan hệ với hai
người?
"Bởi vì địa vị của cha mẹ ngươi hiện giờ quá cao, ta đi nói với bọn họ luôn là cảnh còn mà người
mất."
Biểu tình trêи mặt lão Miêu có chút tang thương, hắn không giống như Chiến An Tâm,
động dị năng một chút là có thể nhìn thấu nhân tâm, hiện giờ hắn không có quyền cao chức trọng như
Chiến Luyện, hắn tùy tiện cầu Chiến Luyện làm việc thì Chiến Luyện sẽ hỗ trợ sao?
Nếu có giúp thì cũng chỉ xem như ngoài mặt, tùy ý ứng phó một chút, đối với thế cục của phía đông
này sẽ không có một chút tác dụng, ngược lại sẽ làm cho mối quan hệ giữa lão Miêu và Chiến Luyện,
và những tình nghĩa, ký ức khắc sâu trước kia sẽ bị phá hỏng hầu như không còn.
Nhân tâm đều phức tạp, nhiều cố kỵ, vì vậy lão Miêu nghĩ còn không bằng bắt trói Chiến An Tâm
tới đây, dứt khoát làm người xấu, khiến cho An Nhiên và Chiến Luyện không thể không nghiêm
túc coi trọng thế cục ở phía đông này.
Chiến An Tâm nhìn biểu tình trêи mặt lão Miêu, nghe hắn nói ít ỏi vài câu như vậy, nhưng nàng vẫn
có thể hiểu rõ ý nghĩ của hắn, nàng cười nói:
"Nói tới tình thế ở phía đông này, khoảng thời gian trước, chúng ta đã phái A Võ tới đây, còn nữa,
căn cứ Ngũ Lí Hương vẫn luôn canh gác phòng bị ở mặt đông, bọn họ đã sớm thông báo về việc cánh
rừng biến dị ở bờ đông bị phá hủy tương đối nghiêm trọng."
Dừng một chút, Chiến An Tâm nói thêm:
"Kỳ thật, ngươi không cần bắt trói ta tới đây, A Võ đã đi về phía đông rồi, tất nhiên Bách Hoabg-ssp-{height:px}
thành rất coi trọng chuyện này, ngươi còn sợ cha ta có lệ với ngươi, sợ cảnh còn người mất, nhưng
ta có thể thay mặt cha ta nói cho ngươi, kỳ thật nhiều năm như vậy, vô luận người bên
ngoài có kính ngưỡng cha ta như thế nào, theo ta thấy, ông vẫn trước sau như một, vẫn là tính
tình kia, người chân chính biến đổi không phải cha ta, mà là ngươi." Chiến An Tâm hiểu thấu đáo
nhân tính, nàng thấy Chiến Luyện, trải qua bao nhiêu năm như vậy, trừ phi tấn công về phía nam,
cũng không thích ra ngoài Bách Hoa thành, là bởi vì, người bên ngoài, động bất động, nhìn thấy
cường giả đều quỳ xuống, cường giả hơi chút phát tính tình thì cả đám người đều trở
nên kinh sợ.
Địa vị được tôn sùng như vậy, Chiến Luyện và An Nhiên đều không thích, ra ngoài bị người người kính
ngưỡng, còn không bằng sống trong Bách Hoa thành, tự tại làm ruộng tưới hoa đâu.
Lão Miêu ngẩn người, rũ mắt nghĩ nghĩ:
"Có khả năng ngươi nói đúng, là ta nghĩ một số việc quá phức tạp đi." Chợt, hắn lại cười nói:
"Thân thủ cái bóng của ngươi không tồi nha, ta còn tưởng rằng phải mấy ngày nữa hắn mới có thể tìm
tới, không nghĩ rằng qua một buổi tối đã tới rồi, còn mang theo người giúp đỡ."
Vừa dứt lời, ở nơi xa ngoài bãi đá ngầm, một mảnh sương mù màu đen tràn tới, sương mù kia cuồn cuộn
mà tới giống như nước sông mênh ʍôиɠ vô bờ, hòa lẫn với biển rộng màu đen.
Chiến An Tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn về lão Miêu, nàng hỏi:
"Ngươi còn mang ta chạy không?"
Nàng nghĩ, theo tốc độ của lão Miêu, nếu mang nàng tiếp tục chạy, chưa chắc đã không thoát được.
Lão Miêu lại lắc đầu:
"Ta chạy một mình, ngươi ở lại nơi này đi."
Kỳ thật hắn cũng muốn mang Chiến An Tâm tới đây xem, muốn để người Bách Hoa thành coi trọng tình
thế ở bờ đông này, ngoài điều này ra, hắn không muốn đả thương người, cũng không muốn là kẻ địch
của Bách Hoa thành.