An Nhiên uống nước xong nhìn thoáng Lạc Phi Phàm, hắn nhún vai buông tay đi tới phía Tiểu Bạc Hà,
một tay nhẹ nhàng tự tại khoác lên vai Tiểu Bạc Hà.
"Ngươi làm vậy có ý gì?"
An Nhiên biết rõ còn cố hỏi, nghiêng nghiêng liếc nhìn tay Lạc Phi Phàm. "Người của ta, còn dám
động tay động chân sao?"
"Đang muốn nói với ngươi chuyện này."
Lạc Ph Phàm cười không phải xin mà chỉ là thông báo cho An Nhiên biết. "Ta chuẩn bị cười Tiểu Bạc
Hà của ngươi làm vợ, An Nhiên, xem xét một chút."
"Không, ta chuẩn bị gả Tiểu Bạc Hà cho Bàn Tử!"
Nhìn bộ dạng này của Lạc Phi Phàm, An Nhiên tức giận, cái gì mà mệnh đào hoa? Nàng giao Tiểu Bạc Hà
cho hắn là muốn hắn giúp đỡ Tiểu Bạc Hà tìm được cách nâng cao dị năng, cùng với tìm động lực tiếp
tục sống, nhưng hắn lại để Tiểu Bạc Hà bị quấy nhiễu bởi những lời đồn đãi vớ vẩn.
Nếu đã như vậy, không bằng nàng gả Tiểu Bạc Hà cho Bàn Tử ít nhất người kia không bị nhiều người lì
lợm la ɭϊếʍ như vậy!
Bàn Tử ở phía sau An Nhiên, thành chủ muốn ra khỏi thành, toàn bộ người trong Bách Hoa thành hận
không thể đi theo bảo hộ nàng, Bàn Tử tất nhiên muốn đi theo đầu tiên!
Nhưng mà, Bàn Tử đi theo vào lập tức run rẩy cả thân thịt mỡ, dưới cái nhìn chăm chú của Lạc Phi
Phàm hắn vội vàng hô lên:
"Không, không, không, ta có người mình thích rồi, ta có rồi!!!"
Hắn lạm giao chứ không làʍ ȶìиɦ a! Không cần xem hắn như một người chồng để phó thác a, hơn nữa, là
Tiểu Bạc Hà, hắn cũng không dám nhận a! "Tại sao đột nhiên lại có?"
An Nhiên nghiêng đầu nhìn Bàn Tử.
"Rốt cuộc ngươi đã có người mình thích, tốt a, tháng sau liền tổ chức hôn lễ đi, Bách Hoa thành đã
lâu không có chút náo nhiệt rồi, mượn hôn lễ của ngươi, để náo nhiệt một chút, ngươi có cô dâu mới
đúng không? Nếu không có, ta thấy Tiểu Bạc Hà rất tốt nha."bg-ssp-{height:px}
Ánh mắt Lạc Phi Phàm như con dao nhỏ, phòng vèo vèo vào người Bàn Tử. "Này "
Bàn Tử không hiểu sao nằm cũng trúng đạn, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, hôm nay bọn họ
không phải tới đây để chống lưng cho Tiểu Bạc Hà hay sao? Tại sao đột nhiên lại quyết định hôn sự
của hắn chứ?
Không, Bàn Tử cảm thấy, hắn còn có thể tự do mấy trăm năm nữa!
"An Nhiên, ngươi xem đám người các nàng kia đều khi dễ Tiểu Bạc Hà của chúng ta!"
Bàn Tử cơ trí nhanh chóng dời đề tài, hắn sợ An Nhiên tiếp tục nói nữa thì một tháng sau hắn thật
sự phải cưới Tiểu Bạc Hà a.
Về Tiểu Bạc Hà thì hắn không ghét bỏ gì, mà là vô phúc tiêu thụ, phúc khí này vẫn là để lại cho Lạc
Phi Phàm hưởng đi, dù sao người kia cũng không sợ đau đầu.
Đề tài được chuyển đi, An Nhiên nhịn không được cười lạnh, hai tay vắt chéo ở sau người, nhìn đại
sảnh đèn đuốc sáng trưng, nàng từng bước từng bước đi về phía trước, phía sau Bàn Tử, Tiểu Bạc Hà
và Lạc Phi Phàm đi theo.
Nàng đi vào bên trong đại sảnh, đi tới nơi đám quý nữ nửa ngồi nửa quỳ trêи mặt đất, nàng phất tay
một cái, lập tức Bàn Tử chân chó chuyển một chiếc ghế dựa cho nàng.
An Nhiên kéo vạt áo, ngồi xuống ghế, đôi tay khoanh lại, vắt chân, mũi chân móc lấy
chiếc cằm của vị quý nữ gần nhất, nâng lên.
Người này sợ hãi muốn chết, cả người run rẩy giống như điện giật, nước mắt trần đầy khuôn mặt, còn
có những vệt đỏ tím trêи người vì bị dây mây quất đánh.
Nàng rất sợ hãi, ngay cả khi An Nhiên không nói một câu chỉ lẳng lặng nhìn nàng,
nàng cũng rất sợ.
Cũng giống nàng, toàn bộ những người trong đại sảnh này đều đang sợ hãi, phóng mắt nhìn xuống,
những người đang quỳ dưới mặt đất đều đang phát run, trong này không có một ai có cấp bậc dị năng
cao hơn An Nhiên.