Tiểu Bạc Hà yên lặng nhìn mây trắng trêи trời, còn có không trung màu thiên lam, bên tai lăng nghe
âm thanh hò hét giết chóc của mọi người, cơn gió lướt qua gợi lên góc áo của nàng, có người hô:
"Cá sấu không lồ chuẩn bị tới đây."
Nơi xa dưới sông, giữa một đám động vật biến dị mênh ʍôиɠ cuồn cuộn cùng với các loại dị năng đánh
vào trêи người chúng, con cá sấu khổng lồ di chuyển tới gần, bọn họ không thể đánh chết nó, lại
không thể để nó lên bờ một lần nữa, còn phải làm sao cho nó tấn công lại đám động vật bên cạnh chứ
không phải là con người, điều này thực sự làm khó Chiến Luyện.
Đặc biệt khó khăn là con cá sấu này bị con người xua đuổi, nó lăn lộn khắp nơi, du tẩu khắp nơi,
giúp cho đám động vật biến dị được đà vọt lên bờ, liên lụy không ít người.
Trêи ngọn hải đăng, Tiểu Bạc Hà nhắm hai mắt lại, đôi tay dần nâng lên, trong lòng bàn tay phảng
phất như ẩn chứa hai cỗ sóng nhiệt vô hình vô trạng vô sắc vô vị, cảnh vật trung quanh sóng nhiệt
bắt đầu biến hình.
Qua rất lâu sau, nàng mở mắt ra, con cá sấu đang vùng vẫy như sông cuộn biển gầm chậm rãi yên lặng
xuống, bắt đầu ăn động vật biến dị và cá dưới sông.
Không ầm ĩ, không ngã giang đảo hải, ngoan ngoãn ăn thịt làm mọi người dường như phát ngốc, đều tự
hỏi con cá sấu này làm sao vậy?
Dưới sông, dần dần nổi lên một mảng trắng bóng, là một bộ óc mang theo chút tơ máu, tất cả mọi
người đều nhìn về phía ngọn hải đăng, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo màu đen, Tiểu Bạc Hà làm
xong việc của mình, nàng tuyệt đối sẽ không ở lại lâu ở nơi này, hiện tại là lúc rời đi.
"Tiểu Bạc Hà đã lấy ra bộ óc của con cá sâu biến dị. "
Sau lưng mọi người đột nhiên ớn lạnh, nàng có thể lấy được bộ óc của con cá sấu khổng lồ kia, có
thể làm nó trực tiếp biến thành ngây ngốc, trừ bỏ ăn ăn ị ị như máy móc ra thì nó sẽ không thể làm
bất luận việc gì, giống như những người từng bị Tiểu Bạc Hà lấy ra bộ não.
Lạc Phi Phàm trong đám người nhảy lên một tảng đá lớn trêи bờ, nhìn con cá sấu biến dị dưới sông,
rồi xoay người, nói với một gã quân nhân ở bên cạnh:bg-ssp-{height:px}
"Ta muốn nghỉ phép một đoạn thời gian." "A?"
Người quân nhân kia kinh ngạc đến há to miệng, người chưa bao giờ nghỉ phép lại nói mình muốn nghỉ
phép sao.
"Vậy, vậy công việc ở đây thì giao cho ai quản lý a?" "Để đội trưởng Chiến Luyện chịu trách nhiệm
trước đi!"
Nói xong hắn liền chạy, trêи bờ sông khắp nơi đều là các tướng sĩ đang chém giết đối
đầu với đàn cá và động vật biến dị, vị thủ lĩnh Lạc Phi Phàm nói nghỉ phép liền nghỉ phép, hắn cũng
không nói bao giờ về, cứ như vậy chạy mất.
Nơi này không thể không có người canh chừng được, Hồ Chính không thể ở lại bờ sông trong thời gian
dài, vợ hắn gần đây lại ôm trong bụng đứa nhỏ thứ rồi, cho nên người ở lại chỉ có thể là Chiến
Luyện.
Tin tức truyền tới lỗ tai Chiến Luyện là lúc hắn đang phóng ra những kim đao, vừa nghe vậy, hắn
cười nói:
"Cái này đơn giản, đến đây đến đây, ta viết cho vợ ta một phong thư để nàng phái
Tiểu Bạc Hà tới thường trú ở bờ sông, là ta có thể trở về a."
Nói giỡn là nói giỡn, hiện tại Chiến Luyện vẫn quy củ ở bờ sông, thật sự là bởi vì Lạc Phi Phàm đã
rất nhiều năm không xin nghỉ phép, cho nên để cho hắn đuổi theo hạnh phúc của mình của là nhân chi
thường tình đi.
Mà Tiểu Bạc Hà cũng sẽ không đi nơi khác, nàng đang đi về phía Bách Hoa thành, việc An Nhiên phân
phó nàng nàng đã làm xong, tất nhiên không cần ở lại nơi này nữa.
Cô nương này đầu óc cũng quá ngay thẳng, không thông báo cho bất kỳ người nào việc nàng rời đi, cứ
như vậy trực tiếp đi bộ đi về, thấy động vật biến dị thì động thủ giết một cái, cả đường đi đều an
tĩnh.