Lạc Phi Phàm thấy Tiểu Bạc Hà chạy quá chậm, hắn nhanh chóng xoay người lại ôm chặt lấy eo nàng,
hai người họ trốn dưới một gốc cây bị phá nát, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Bạc Hà trong lòng ngực:
"Nó ở hướng tây, chúng ta đi theo nó, đuổi nó xuống nước, ngươi đã có cách này đối phó được nó
chưa?"
Con cá sấu này nhiều năm nay thay Bách Hoa thành bọn họ giải quyết không ít động vật biến dị bơi
qua sông từ phía nam, xét ở trình độ nào đó thì nó đã trở thành một trợ lực lớn của Bách Hoa thành.
Đương nhiên, khi khống chế được thì nó là trợ lực khi không khống chế được thì chính là mối họa,
cần phải diệt trừ.
"Trực tiếp lấy ra óc nó. "
Tiểu Bạc Hà không được tự nhiên, nàng bị Lạc Phi Phàm giam giữa hắn và một thân cây, thân thể nàng
bắt đầu run rẩy nhưng có thể nói được, không đến mức không biểu đạt rõ ràng.
"Nó có chết không?"
Hắn cúi đầu, đôi môi cơ hồ như dán vào má của Tiểu Bạc Hà, thanh âm trầm trầm, hơi thở chung quanh
hắn đều là hương vị trêи người nàng, trong hỗn loạn có chút hương vị nhàn nhạt tươi mát của cỏ
thơm.
Đây là cực lạc nhân gian nha, tuy rằng hắn rất đâu đầu nhưng có chút tham luyến nó.
"Sẽ không."
Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu muốn cách xa hơi thở của Lạc Phi Phàm ra một chút.
"Nó chỉ ngốc đi thôi, ngươi tránh ra." "Nguy hiểm như vậy, ta đi chỗ nào được?"
Lạc Phi Phàm không tránh ra ngược lại còn nhích lại gần hơn, hắn đang bắt nạt nàng vì năng lực nói
chuyện không tốt, hắn chơi trò ngôn ngữ để bắt nạt nàng, thì làm sao?
Tiểu Bạc Hà bị nhốt giữa hắn và thân cây, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, người đàn ông
này thật không sợ đau hắn càng đau thì dán nàng càng gần, trêи đời này thật sự không thể tìm ra
người nào giống như vậy, nàng làm sao bây giờ?
"Không bằng, ngươi thử thả lỏng ra một chút đi?"bg-ssp-{height:px}
Hắn nói xong, liền duỗi tay cầm lấy bàn tay đang co rút của nàng, thay nàng xoay bóp, ý muốn
làm mềm hóa lại sự cảnh giác cùng khẩn trương của nàng.
"Ta chờ con cá sấu kia đi rồi thì cách ngươi thật xa thật xa có được không? Hiện tại cũng không có
cách nào khác a."
Quỷ mới biết hắn nói thật hay nói dối?
Tiểu Bạc Hà nhắm hai mắt lại, thở sâu sau đó từ từ thở ra, dưới sự an ủi của hắn, nàng chậm rãi
chậm rãi thả lỏng sự cảnh giác trong lòng mình.
Kỳ thật nàng biết hắn là một người tốt, mấy năm nay, mỗi khi nhìn thấy nàng đều sẽ lộ ra nụ cười ôn
hòa, mỗi lần trở về Bách Hoa thành sẽ mang cho nàng một ít đồ nho nhỏ từ bờ sông, có khi chỉ là một
cục đá với hình thù kỳ quái, có khi là một người gỗ được hắn đẽo gọt.
Những người khác đều không có, chỉ mình nàng có.
Nhưng những đồ vật kia thường thường sẽ bị nàng tùy tay vứt ở nơi nào đó, cho Oa Oa chơi hoặc đã
thất lạc, nàng chưa từng để ý tới.
Với những thiện ý như vậy của Lạc Phi Phàm, trong cảm nhận của nàng, hắn dần dần đã trở thành một
người đàn ông không còn dơ bẩn.
Trong hoàn cảnh khẩn trương, đầu của Lạc Phi Phàm dần bớt đau, đây là Tiểu Bạc Hà đã dần thả lỏng,
dị năng không tự giác phóng thích để xua đuổi hắn dần dần thu hồi lại.
Hắn ôm nàng chặt thêm một chút, nhẹ nhàng thở dài nói bên tai nàng:
"Ta thật sự thích ngươi."
Đau đớn quen thuộc lại trở về, Lạc Phi Phàm nhận mệnh nhưng không buông tay, hắn biết
nàng đang tỏ vẻ cự tuyệt, nàng không muốn hắn thích nàng.
Nhưng loại tình cảm yêu thích này sao có thể nói có là có, không là không được? Trước kia hắn thấy
Tiểu Bạc Hà rất thuận mắt, chờ hắn phát hiện ra thì Tiểu Bạc Hà đã sớm tiến vào chiếm giữ một vị
trí trong lòng hắn đã lâu.