Bởi vì tác dụng quan trọng của con cá sấu biến dị này mà trải qua rất nhiều nghiên cứu, đám chuyên
gia đã quyết định, bọn họ cố tình lưu lại con cá sấu này dưới lòng sông, để A Võ ngăn cản nó lên bờ
bắc.
Nếu A Võ đi bờ đông, như vậy mọi người phải đối với đàn cá biến dị, động vật biến dị đồng thời phải
đối phó với con cá sấu biến dị, vũ lực sẽ bị phân tán, cùng với đối kháng với con cá voi biến dị ở
bờ đông, cùng với những giống loài khác ngoài hải dương.
"Để A Võ đi nơi khác đi."
An Nhiên xua xua tay, chỉ vào Tiểu Bạc Hà đa bừng trà từ trong phòng ra nói với Vương Mỹ Lệ:
"Tiểu Bạc Hà sẽ đi tới phía nam, đứa nhỏ này một năm nay đã không mở miệng nói chuyện, có trêu đùa
thế nào cũng không được, ta sợ cứ như này, nó sẽ quên mất cách nói chuyện, thôi, cứ như vậy đi."
Tiểu Bạc Hà cũng là một cây đao tốt.
Vương Mỹ Lệ tin tưởng nhìn Tiểu Bạc Hà cười nói:
"Bạc Hà, ta tức khắc sẽ đưa ngươi tới phía nam."
Tiểu Bạc Hà đang bưng trà, không chút hoang mang đặt xuống bàn đá nhỏ dưới mái hiên, sau đó phảng
phất như không nghe thấy gì, cũng không thấy Vương Mỹ Lệ, sau khi đặt khay trà xuống thì đứng sau
lưng An Nhiên.
An Nhiên cười mím môi, dường như cố ý quay đầu nhìn Tiểu Bạc Hà hỏi: "Người ta đang hỏi ngươi đó,
phải trả lời a."
Vẫn là một mảnh trầm mặc như cũ, phảng phất như Tiểu Bạc Hà không biết nói chuyện, giống như một
bức tượng điêu khắc, ánh mắt đờ đẫn.
Nhưng bộ dạng này làm trong lòng Vương Mỹ Lệ không tự giác run lập cập, co rúm từ đầu tới mũi chân.
Lựu lượng của Tiểu Bạc Hà phát ra, một câu không nói, một ánh mắt cũng không cho, nàng mặc một
chiếc váy màu đen, đứng dưới mặt trời chói lọi những vẫn làm người khác cảm thấy âm trầm, phảngbg-ssp-{height:px}
phất như một nữ quỷ mới đi ra khỏi địa ngục.
Nhưng ngày hôm sau, Vương Mỹ Lệ vẫn đón Tiểu Bạc Hà ra khỏi Bách Hoa thành đưa nàng tới phía nam,
bởi vì Tiểu Bạc Hà sẽ không nghe theo mệnh lệnh của người khác, nhưng lời An Nhiên nói,
nàng một chữ cũng không vi phạm.
Thế cục ở phía đông rất phức tạp, sáng sớm A Võ cũng đã được Vân Đào đón đi, vì xe của Vương
Mỹ Lệ bị sự cố giữa đường, Tiểu Bạc Hà ngồi không nhúc nhích trong xe, tựa như một người
gỗ, căn bản không ra tay hỗ trợ Vưu Mỹ Lệ cho nên mãi đến khi mặt trời lên cao bọn họ vẫn còn chưa
tới bờ sông.
Đêm qua Chiến Luyện đã trở về Bách Hoa thành, hiện giờ ở bờ sông chỉ còn lại Lạc Phi Phàm cùng một
đội người chống đỡ đại cục, mắt thấy con cá sấu biến dị sắp rã đông, Lạc Phi Phàm không còn cách
nào khác dặn dò đám thuộc hạ tiếp tục đánh giết đám cá biến dị muốn lên bờ, sau đó tự mình lái xe
vào rừng đi đường cái, chuẩn bị tìm Tiểu Bạc Hà.
Con đường từ Tiểu Chu thành qua Bách Hoa thành lại xuyên qua Thiên Viêm Sơn, nối
thẳng tới doanh địa ở bờ sông hiện giờ đã làm một con đường cái lớn.
Vốn dĩ con đường kia không có, nhưng mọi người đi lại rất nhiều sau đó đã trở thành một con đường
rộng mở.
Lần này Vương Mỹ Lệ một mình lái xe đưa Tiểu Bạc Hà tới, công việc cụ thể như thế nào An Nhiên đã
gọi điện báo với Lạc Phi Phàm, hắn vội vàng lái xe tới nơi, thấy Vưu Mỹ Lệ đang ngồi xổm trêи đường
cái, một tay nâng xe một tay đào gì đó phía dưới.
Bên cạnh chiếc xe, có mấy con kiến biến dị lớn như tế giác, - con do Vương Mỹ Lệ
xử lý, còn lại một đám đều không chút vết thương nhìn qua là do Tiểu Bạc Hà làm.