Tới ban đêm, những bông tuyết trắng muốt như lông ngỗng bay đầy trời, căn cứ Võ Xuyên nơi đã từng
phồn vinh hưng thịnh bậc nhất khắp nơi đều là tiếng súng, khắp nơi đều thanh âm tiếng lép
bép của ngọn lửa, cùng những tiếng vang của gạch đá nứt vỡ, vô số tiếng thét chói tai, tiếng
khóc thê thảm.
Tô Yên và Tô Viễn Sơn ôm hành lý, đi theo sau một đám người ra bên ngoài, Tô Yên
không phụ sự mong đợi của mọi người, bị đám đàn ông của Đại Hổ đoàn dùng như công cụ phát tiết áp
lực, lăn lộn mấy ngày, kéo chút hơi tàn cuối cùng cũng chờ được ngày lao ra khỏi thành.
Kỳ thật sự tình phát sinh tới tình trạng này cũng không còn gì để mất nữa, có mang theo ai hay
không mang theo ai đều không sao cả, mọi người đều tập hợp bên nhau, toàn bộ đều ùa ra ngoài, đám
người Đại Hổ đoàn cũng cần một ít thịt người để đưa cho đám cây cối ven đường,
Trong đám người hỗn loạn, Tô Yên ôm hành lý bị đám người va chạm đâm ngã trêи mặt đất, đột nhiên
nàng ta nhảy dựng len, kéo một người phụ nữ đang cõng một đứa nhỏ sau lưng, đẩy mạnh vào bụi cỏ
đang giương nanh múa vuốt, sau đó đuổi kịp đám người người phía trước.
Tô Viễn Sơn cũng giống Tô Yên vừa thấy có thực vật duỗi về phía hắn, hắn liền đẩy người bên cạnh
lên chịu chết, cứ như vậy, hai cha con đi theo sau đoàn người nhảy vào trong rừng sâu.
Ánh lửa ở bốn phía, Tô Yên cắn răng trêи đùi vết thương chồng chất nhưng vì sống sót, nàng
không thể không liều mạng kéo người theo đệm lưng, mình thì dẫm lên thi thể người khác đi
về phía trước.
Đội ngũ hơn vạn người, còn chưa đi đến bìa rừng đã bị ăn thịt không ít, đột nhiên một dây mây
khổng lồ vươn về phía Tô Yên, nàng nhảy lên phía trước, đẩy dị năng giả hệ hỏa đang chiến đấu ra
sau.bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà, so sánh tàn nhẫn thì người đàn ông đang chiến đấu còn tà ác hơn nhiều so với phụ nữ,
người kia xoay người tát một cái đá Tô Yên ra khỏi phạm vi bảo hộ của mình,
Dây mây cuốn lấy eo Tô Yên, nàng trở thành đệm lưng cho người khác, khóc hét chói tai giãy giụa
dùng sức ôm lây Tô Viễn Sơn ở phía trước, hô lên:
"Ba ba, ba ba cứu con, ba ba cứu con!!!"
"Buông ta ra, đừng hại ta, đừng hại ta, buông ta ra!!!"
Xen lẫn những âm thanh thê lương, Tô Viễn Sơn hoảng sợ la hét thất thanh, cùng với tiếng khóc la
rợn người của Tô Yên, hắn dùng sức bẻ cánh tay
đang ôm lấy hắn nhưng Tô Yên chết cũng không buông tay.
Hắn gầm lên: "Ngươi buông ra, ngươi sống có lợi ích gì? Nhân sinh đã được an bài tốt,
bị ngươi đánh nát nhừ, Lưu Tiểu Quyết là một quân cờ tốt như vậy lại bị ngươi đẩy ra, loại người
như ngươi, không chết lưu lại trêи đời cũng lãng phí lương thực thôi, buông ra đi!!"
Tô Yên lắc đầu khóc lóc càng ra sức ôm lấy eo Tô Viễn Sơn, thân thể của nàng đã bị dây mây cuốn
khúc leo khắp người, lời Tô Viễn Sơn nói làm sao nàng lại không hiểu, nhưng hôm nay nàng biến thành
dáng vẻ này, có phải do mình nàng sao?
Sau khi mạt thế, vô luận đi tới đâu, vô luận là phụ thân hay muội muội đều dùng thân thể nỗ lực nói
cho nàng, phụ nữ ở mạt thế chỉ có thể bám vào người đàn ông mói có thể sống sót, để sống cũng là
một việc cực kỳ gian nan, phụ nữ chỉ có thể bán đứng thân thể của mình.
Ở mạt thế, không ai để ý tới một người phụ nữ dùng phương thức nào để sống sót, những điều nàng làm
là rất bình thường.