Bọn họ cho rằng Tĩnh Huyên là ai? Tại Bách Hoa thành chỉ là một phụ nữ tay không thế gánh vai không
thể vác, chỉ dẫn theo những người già kiêu vũ múa hắn, ở mạt thế là thứ gọi là trói buộc.
Nhưng tựa hồ nàng lại không chỉ đơn giản như vậy, phóng mắt toàn bộ trong ngoài
Bách Hoa thành, nơi nào cũng cần nàng, những lễ điển khai trương có uy tín danh dự,
những hoạt động giải trí của toàn bộ các căn cứ, không có nàng đều không được.
Mấu chốt là, một khi nàng chịu nhục, toàn bộ những người già trong Bách Hoa thành sẽ tức giận,
không chỉ riêng chạy tới cáo trạng với lãnh đạo Thiên Viêm Sơn mà còn thúc giục con cái
nhà mình, cáo trạng với lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn.
Nghĩ đến những người trẻ tuổi của Bách Hoa thành có sức chiến đấu như thế nào đi? Tùy tiện kéo một
đội người đến những căn cứ khác còn không phải tinh anh trong tinh anh hay sao, toàn bộ người già
trong một tòa thành còn cả con cháu của họ đến cáo trạng, lập tức Thiên Viêm Sơn trở lên sôi trào.
Quá mức tức giận a, nhóm người già tuy rằng già cả rồi, nhưng mỗi người đều có thể tồn tại từ trước
khi mạt thế tới giờ, mấy năm nay nếu không phải do Tĩnh Huyên cùng họ rèn luyện thân thể thì ngày
tháng đám người bọn họ trải qua như thế nào a.
Nói không chừng đã sớm bị những người trẻ tuổi ghét bỏ trách cứ rồi.
Hiện tại ngày tháng tốt đẹp trôi qua, không cần bọn họ đánh quái, không cần bọn họ tu sửa thành,
chỉ cần mỗi ngày múa hát kiêu vũ giải trí, thời gian bọn họ rất nhiều a, không xả giận cho Tĩnh
Huyên bọn họ sẽ không về Bách Hoa thành a.
Nhóm người già vác những chiếc ghế gấp nhỏ ngồi kháng nghị trước cửa khu lãnh đạo của Thiên Viên
Sơn, con cái bọn họ cũng không thể khuyên nhủ những người già cố chấp này được, chỉ có thể cùng
ngồi với bọn họ,
dưới băng thiên tuyết địa như vậy, nếu không phải thực vật của An Nhiên đã bao trùm lên Thiên Viêm
Sơn thì chỉ sợ đã sớm bị tuyết chôn sống.bg-ssp-{height:px}
Dưới vòng trời màu xanh lá cây này, là một đám người rất lớn, ngồi tĩnh tọa dưới mặt đường, hùng hổ
đòi lại công bằng cho Tĩnh Huyên.
Sự tình càng lúc càng lớn, không biết lời đồn đãi nào nổi lên, mọi người đều truyền nhau nói bởi vì
Tô Yên bịa đặt cho nên phá hủy thanh danh của Tĩnh Huyên, hai gã đàn ông kia mới tới vũ nhục nàng.
Không quá một ngày, toàn bộ người ở Thiên Viêm Sơn đều đã biết ngọn nguồn câu chuyện, lão đại của
khu trực tiếp băm vằm hai người đàn ông làm nhục Tĩnh Huyên, mang đầu người tới gặp An Nhiên.
Thủ lĩnh Thiên Viêm Sơn đang sứt đầu mẻ trán, cùng với vợ mình khuyên bảo những vị đang ngồi kháng
nghị dưới lầu nhưng không có hiệu quả, sau nghe nói lão đại của khu quyết đoán như vậy, mang theo
cái đầu đi tới chỗ An Nhiên, thì cùng với vợ mình và toàn bộ gia tầng quản lý chạy về nơi An
Nhiên đang ở.
An Nhiên vẫn còn ở cao ốc trước kia, nàng đang cùng Trần Triều Cung, Bàn Tử, Triệu Như còn có Lưu
Tiểu Quyết và Tĩnh Huyên nói tới việc này, buổi sáng hôm nay nàng mới biết được sự việc phát sinh
ngày hôm qua, nửa ngày sau còn không minh bạch đến tột cùng là chuyện gì.
Oa Oa và A Văn thì đang thu thập quần áo cho A Võ, hai người chuẩn bị chốc lát nữa tới bờ sông tìm
A Võ chơi.
Thấy lão đại của khu mang theo cái đầu người tới cửa, cái đầu kia còn rất mới mẻ, tròng mắt
còn trừng lớn ra, biểu tình hoảng sợ không dám tin tưởng nơi cổ bị chặt đứt còn chảy máu tươi ướt
dầm dề chảy xuống.
Hắn đem cái đầu đưa tới trước mặt Tĩnh Huyên, giống như dân giang hồ nói:
"Xin lỗi tiểu thư Tĩnh Huyên, hai người này là thuộc hạ của ta, đã làm những việc
không biết nặng nhẹ, hôm nay ta mang đầu của họ tới chuộc lỗi với ngươi, hy vọng đạt được sự tha
thứ của ngươi."