Tĩnh Huyên thừa nhận đã là người thì đều ích kỷ, nàng thích Lưu Tiểu Quyết, nàng cũng
không muốn thấy hắn lại rơi xuống vũng bùn mang tên Tô Yên, vô pháp tự kiềm chế nữa.
Kỳ thật ở Thiên Viêm Sơn, rất nhiều rất nhiều người biết về việc của Tô Yên, nhưng không ai nói
cho Lưu Tiểu Quyết, bọn họ sẽ hắn sẽ đi quản những việc thối nát của Tô Yên.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người đã ra mặt khuyên nhủ Tô Yên trước lúc nàng này lạm giao,
khuyên nàng ta không cần mắc thêm lỗi lầm nữa, cuối cùng sẽ làm liên lụy đến Lưu Tiểu Quyết, nhưng
nàng ta không nghe khuyên bảo, nàng ta muốn sống thoải mái nhưng không muốn bỏ sức lao
động, trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu xài hoang phí dẫn đến thiếu tinh hạch để dùng.
Trêи thực tế, lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn đã nói với Tô Yên, nghe nói trước khi mạt thế nàng ta đã
từng làm giáo viên, vì thế cũng đã an bài đi dạy ở trường học của Thiên Viêm Sơn.
Nhưng trường học nơi này không thể so sánh được với Bách Hoa Thành, buổi sáng dạy tụi nhỏ học
vài chữ, ƈôи ȶɦịt chiều tan học, các giáo viên sẽ chuẩn bị giáo án rồi tổ chức đi nhặt
tinh hạch, nhặt tinh hạch không thể trộm giữ lại dùng, mà toàn bộ phải nộp lên, bởi vì chỉ
cần nhặt tinh hạch ở trong rừng rậm biến dị phía nam này, có văn bản rõ ràng, đây đều là của An
Nhiên.
Trừ phi chính mình giết được động vật biến dị đảo ra tinh hạch từ trêи người chúng,
bằng không tất cả đều phải nộp lên.
Tô Yên không làm, lao động vật vả như vậy, nàng ta không phải là cu li hay xấu nữ phải lao động mới
có thể sống sót, nàng có biện pháp có được tinh hạch càng nhanh hơn, làm gì phải khổ khổ
cực cực đi làm công cho An Nhiên?
Người tế bài buổi sáng đã dần dần tan đi, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ dần, tới cơm trưa, mọi
người bắt đầu làm vằn thắn, làm bánh bao nhân gì cũng có.
Dù sao hiện giờ những người còn tồn tại ở Thiên Viêm Sơn này, đều có những người ởbg-ssp-{height:px}
miền bắc hay miền nam, hoặc cả miền đông lẫn miền tây, phong tục tập quán khi ăn tết của mỗi nơi
mỗi khác.
Vì thế tới ngày may mắn còn tồn tại này, mọi người đều làm đồ ăn như sủi cảo, bánh bao, mì sợi, cơm
chiên.... còn có thịt động vật biến dị, mang hết lên bàn cơm, ngay cả rượu của Bách Hoa thành cũng
được chuẩn bị cho từng nhà.
Bình rượu đất đã được gia công, in lên hình chân dung Ngô Tư Miểu, hiện giờ kỹ thuật ủ rượu của hắn
đã đăng phong tạo cực, còn tới Tiểu Chu thành mở một xưởng rượu nhỏ, toàn bộ rượu của các
căn cứ phụ thuộc đều từ xưởng rượu của hắn xuất ra.
Tới buổi tối, hoạt động ca múa ở Thiên Viêm Sơn được bắt đầu, Tĩnh Huyên cùng một
đám người già, cầm quạt xoay chuyển trêи sân khấu, Chiến Luyện đã trở về Thiên Viêm
Sơn cùng mẹ con An Nhiên tới xem biểu diễn.
Khung cảnh náo nhiệt vô cùng, mọi người đều rất cao hứng, Lưu Tiểu Quyết cũng ngồi
dưới sân khấu, bình tĩnh nhìn Tĩnh Huyên, đột nhiên bên người, có người kéo kéo góc áo hắn, hắn cúi
đầu, nhìn thấy khuôn mặt đáng thương hề hề gầy gò ốm yếu của Tô Yên.
"Tiểu Quyết, có thể giúp ta được không?"
Thật vất vả Tô Yên mới chờ được Lưu Tiểu Quyết quay về căn cứ Thiên Viêm Sơn, nàng ta phải dùng rất
nhiều tâm tư mới có thể tiếp cận tới bên người hắn.
"Ta... ta không thể sống nổi ở nơi này nữa, ở đây thật sống không bằng chết, thật sự, ta đã lưu lạc
tới nông nỗi không thể làm gì rồi, Tiểu Quyết, ngươi giúp giúp ta đi."
Lưu Tiểu Quyết cúi đầu nhìn Tô Yên, vạt áo rộng mở lộ ra những cái dấu hôn như ẩn ẩn hiện hiện, gió
thổi qua mang theo thể vị của đàn ông lây dính lên trêи người nàng ta, tiến vào xoang mũi của Lưu
Tiểu Quyết.
Lập tức hắn sáng tỏ, ngày tháng Tô Yên ở Thiên Viêm Sơn trải qua như thế nào.