Tuy rằng các căn cứ lớn nhỏ phụ thuộc Bách Hoa thành phái người phân phát vật tư không quá
nhiều cho cư dân, nhưng rốt cuộc cũng coi như đó là một loại phúc lợi, ở những căn cứ khác
là không có, cho nên mọi người đều tranh nhau đi đăng ký, mỗi ngày đều có một hàng dài
người xếp hàng.
Nội dung đăng ký ngoài những điều cơ bản như giới tính, độ tuổi, có dị năng hay
không còn đăng ký dấu vân tay mống mắt. Sau khi đăng ký xong sẽ nhận được ở ngay hiện trường tấm
thẻ của ngân hàng tinh hạch được mã hóa. Tấm thẻ là thẻ trắng, bọn họ sẽ trở về căn cứ của mình gửi
tinh hạch vào chi nhánh ngân hàng, chi nhánh ngân hàng sẽ đem toàn bộ tinh hạch chuyển vào trong
ngân hàng tổng bộ của Bách khoa thành để bảo quản.
Những thẻ ngân hàng tinh hạch này đã được mã hóa tự động, tựa như số thẻ căn cước để chư vị có thể
hành tẩu thuận tiện ở trong phạm vi thế lực của Bách Hoa thành. Người không có tấm thẻ này giống
như không có thẻ căn cước trong thế lực phạm vi của Bách Hoa thành một bước khó đi.
Bách Hoa thành chưa hoàn toàn mở ra, ngay việc mua sắm vật tư đều cần dùng đến thẻ ngân hàng có mã
hóa thân phận, nếu không có thứ này ngay việc mua bán vật tư bình thường cũng phải làm rất nhiều
thủ tục.
Bởi vậy rất nhiều người cuối cùng mới minh bạch An Nhiên không phải nói chơi, tất cả mọi người tham
dự vào việc giết cá sấu biến dị và người nhà của bọn họ đều đã trở thành người được nàng bảo vệ.
Mà những người lúc trước do dự không chi viện Bách Hoa thành hiện giờ đều không thể qua sông được
nữa. Một con sông đào rất lớn đã hoàn toàn phân chia phía Bắc thành cỗ thế lực.
Người muốn đi từ bắc tới nam, khó khăn giống như vượt qua biên giới, mà có thể qua sông thành công
thì khi tới phạm vi thế lực của Bách Khoa thành cũng không có thân phận chính thức, giống như những
người nhập cư trái phép.
Mà tại khu rừng rậm phía nam, con sông đã dần cạn, thời tiết lạnh dần, tâm tình mọi người cũng trởbg-ssp-{height:px}
nên nhẹ nhàng hơn nhiều, bọn họ bắt đầu có thời gian nhàn hạ, ở trong lều trại của mình tán gẫu,
nói chuyện phiếm.
Trong một cái lều nhỏ, A Võ chạy chân trần ra ngoài, Hồ Trinh cầm một đôi giày gấp gáp đuổi theo,
tức giận hô lên với thân ảnh đã sớm biến mất khỏi khu đất trống:
"A Võ, con về đi giày cho mẹ, thời tiết lạnh như vậy, con muốn chết cóng hay sao!"
Căn bản không có ai trả lời Hồ Trinh, A Võ đã sớm chạy rất xa, giống như một con khỉ nhỏ, xuyên qua
rừng lều trại, sau đó đứng trước lều của nhà An Nhiên, nhút nhát sợ sệt ngó đầu vào nhìn.
An Nhiên đang ngồi trêи một chiếc ghế gấp nhỏ, nhét vào nồi hơi phát điện một đống xương cá đã được
chặt nhỏ, nàng nhìn thấy A Võ đứng bên ngoài thì vui mừng vẫy tay với đứa nhỏ, hỏi:
"Con đang nhìn gì đó?"
"Dì ơi, con tìm Oa Oa, nàng đi ra ngoài rồi sao?"
A Võ đi đi vài bước về phía trước, nhưng không dám tới gần An Nhiên, hắn còn nhỏ, không tự giác sợ
hãi khí thế của dị năng giả cấp cao phát ra từ người An Nhiên.
"Oa Oa cùng ca ca của con đi giết cá biến dị rồi."
An Nhiên đóng lại cửa lò, cười cười đi về phía trước, nàng ra khỏi lều ngồi xổm xuống trước mặt A
Võ, vừa muốn hỏi chuyện thì thấy A Võ không đi giày, vì vậy nàng ôm A Võ lên hỏi:
"Tại sao con không đi giày? Bị cảm thì làm sao bây giờ?"
Sau đó An Nhiên xoay người đặt A Võ lên trêи giường nhà mình, chuẩn bị tìm một đôi giày cho đứa nhỏ
đi vào, mà không có giày thì đi tất cũng được.
Ai biết An Nhiên vừa mới xoay người đi, A Võ liền nhảy xuống giường, đi chân trần chạy mất, An
Nhiên quay đầu lại hô: "Này?!" một tiếng rồi nhanh chóng cầm đôi tất đuổi theo A Võ.