Suy nghĩ rõ ràng An Nhiên gọi Chiến Luyện tới đem ý nghĩ vừa rồi nói cho hắn, Chiến Luyện cũng đồng
ý, An Nhiên liền lấy di động ra, nhắn tin cho
Lưu Tiểu Quyết ở bên kia sông, để hắn đón A Văn và A Võ qua sông trước, sau đó lại sang đón một nhà
bọn họ!
Còn Mộ Phong hẳn không cần đón, hắn có thể hóa thành một màn sương đen, chính mình bay qua sông a!
Rất nhanh Lưu Tiểu Quyết tới đây, đầu tiên hắn cùng Chiến Luyện giết một đám cá biến dị, sau đó
cuốn lấy A Văn và A Võ qua sông, hắn phải bay khá xa bởi vì con cá sấu biến dị to lớn kia vẫn đang
quậy phá làm người ở bên sông phải lui về sau khá xa.
Đến lượt một nhà An Nhiên qua sông, An Nhiên ôm Oa Oa còn cố ý nhìn về con cá sấu kia, quả nhiên
thật khổng lồ, chính mắt nhìn thấy còn cảm thấy chấn động nhân tâm, thân thể nó chiếm / mặt sông,
cũng không biết thứ này bơi từ đâu tới a!
Mấu chốt là con cá sấu biến dị kia còn đang chuẩn bị lên bờ, nếu không phải dưới sông còn có rất
nhiều cá biến dị cho nó ăn thì nó đã sớm bò lên cạn.
Sau khi xuống đất, An Nhiên vừa mới buông Oa Oa ra, những người đứng chung quanh vỗ tay nhiệt liệt
như nghênh đón những vị anh hùng trở về.
Tiểu Bạc Hà vội vàng xuyên qua đám người vọt tới trước mặt Oa Oa ngồi xổm xuống, hai mắt phiếm
hồng, nàng chưa bao giờ khóc, nhưng giờ phút này nàng khóc ra!
"Bạc Hà!"
Oa Oa cao hứng nâng tay ôm lấy cổ của Tiểu Bạc Hà, sau đó lại duỗi bàn tay nhỏ bé lau đi những giọt
nước mắt lăn trêи má của Tiểu Bạc Hà, an ủi: "Bạc Hà đừng khóc, thấy không ta đã trở lại."
Hồ Trinh đang nắm tay A Văn và A Võ đứng phía sau Tiểu Bạc Hà cũng đang khóc lóc, nàng tiến đến
ngồi xổm trước mặt Oa Oa, cổ họng nghẹn ngào nói:bg-ssp-{height:px}
"Cảm ơn trời đất, Oa Oa, ngươi không có việc gì nếu có việc gì không hay xảy ra với ngươi, ta
thật.... ta thật. "
Câu nói tiếp theo bị tiếng khóc che mất, Hồ Trinh nhìn Oa Oa bình an trở về, trong lòng mới thở nhẹ
một chút, nàng sợ Oa Oa xảy ra việc gì ngoài ý muốn, vậy nàng sẽ trở thành tội nhân.
Sau đó là Bàn Tử, Triệu Như, cùng Lưu Toa Toa thay phiên tới nhìn Oa Oa, tuy rằng cao hứng nhưng
cũng hận không thể treo nàng lên đánh một trận, Triệu Như nghiêm túc véo lỗ tai Oa Oa một cái, mặt
giận dữ hỏi:
"Đứa nhỏ này tại sao lại nghịch ngợm như vậy, làm sao có thể tới Tương thành hả?"
Kỳ thật đây cũng là câu hỏi mà An Nhiên và Chiến Luyện muốn hỏi, nhưng bởi vì lúc ấy tình
huống quá khẩn cấp, cho nên chưa nói ra lời, hiện tại Triệu Như hỏi vừa vặn hỏi ra câu
hỏi mà mọi người muốn biết, cho nên họ đều dựng lỗ tai lên nghe Oa Oa giải thích.
Oa Oa nhìn thoáng qua A Văn, nhưng A Văn rũ mắt hắn muốn nói cho mọi người biết bởi vì do mình viết
ra chữ "cửa" cho nên mọi việc mới xảy ra nhưng lại nghe Oa Oa mở miệng cười hì hì nói:
"Ta chạy nha, chạy khắp nơi, hắc hắc hắc!!!"
Nàng tuy nhỏ nhưng lại tinh quái, không học được từ ma ma nàng cái gì chỉ học được người phải biết
giấu tài năng, thời khắc mấu chốt còn phải giả heo ăn thịt hổ, rốt cuộc người ở đây nhiều như vậy,
khó bảo đảm có người nào lắm mồm truyền ra, dị năng của A Văn kia nên bí mật biết đâu về sau còn có
thể cứu hắn một mạng a!
Vì bạn bè, Oa Oa ôm lấy toàn bộ sai lầm, chỉ nói do mình nghịch ngợm, chính mình chạy loạn, nàng
chỉ là một đứa nhỏ, tuy rằng rất thông minh nhưng từ ngữ luôn lộn xộn, mọi người không hỏi ra
nguyên nhân vì sao nên cũng từ bỏ không hỏi nữa.