Mạt Thế Chi Xuyên Thư

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khoé miệng giật giật vài cái, nhìn cô ả ở sau lưng khỏi nghĩ cũng biết ả ghi thù trong lớp bị cô đánh nên đi châm ngòi cho ả khác tới kiếm chuyện với cô, đỡ trán thở dài, em trai song sinh của cô quả thật rất đào hoa.

Cô nghĩ nghĩ hoàn toàn không biết gì nên thành thật chút, cuối cùng thấy Nhật Phong đi tới mất nhìn hắn sáng lấp lánh, khụ, à nhìn đồ ăn trên tay hắn.

Mọi người im lặng xem cuộc vui nhưng đợi mãi không thấy nhân vật chính có phản ứng gì bèn tưởng cô sợ, ánh mắt đầy khinh bỉ,hèn mọn nhìn cô.

Cô ả đang bày ra một bộ dáng khổng tước kêu ngạo thấy cô hoàn toàn không để ý đến mình thì hoàn toàn bị chọc giận, nhìn khuôn mặt cùng dáng người ghen tị kia, cô ả càng thêm giận dữ, vơ tay định tiến lên cào mặt cô trong mắt đầy ngoan độc, tiện nhân đi chết đi.

" Chát "

Khoé miệng Nhật Phong chảy xuống một vệt máu thêm dấu tay in dài trên má làm cho khuôn mặt càng thêm yêu dị, đôi mắt lạnh lùng như thú dã thú săn mồi.

Cô ả sắc mặt trắng bệch, run rẩy ngồi phịch xuống:" Phong... Phong ca " tiêu rồi, ả muốn hủy dung tiện nhân kia nên xuống tay phần lực, không ngờ Phong ca lại đỡ cho tiện nhân đó cái tát này, ả không cam lòng cắn môi.

Có lẽ do tâm ý tương thông của cặp sinh đôi nên khi thấy hắn bị tát cô cũng đau nhói, đôi mắt phượng đầy đau lòng cùng tự trách tiến lên nhẹ nhàng sờ mặt hắn.

" Tiểu Phong, em thật ngốc "

" Tôi đã hứa với mẹ sẽ không để ai tổn thương chị, vết thương nhỏ này không sao, đồ ăn đây mau ăn đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết " nói rồi nhét khây đồ ăn vào tay cô ấn cô ngồi xuống, đưa tay quẹt máu ở miệng, cái tát này của ả thật ác , nếu người bị đánh là cô, phỏng chừng không những bị hủy dung mà ngay cả khuôn mặt cũng biến dạng, càng nghĩ sát ý càng đậm.

" Oanh " lời nói của hắn như viên đá ném vào không gian tĩnh lặng, mọi người đồng loạt hiểu ra, khó trách Phong thiếu lại ân cần thế thì ra người ta là chị em song sinh, khuôn mặt người khác nhau nên không nhìn rõ sẽ không thấy nét giống nhau của người nên khó trách bọn họ không biết, nghĩ đến hồi nãy còn dùng ánh mắt khinh bỉ người ta bọn họ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Đại tiểu thư gia tộc Hoàng Thị có cho lá gan bọn họ cũng không dám khinh bỉ, mọi người đồng loạt đưa mắt thương hại quét qua cô ả dưới đất , tiểu thư Tô thị thì sao, người ta chỉ cần nói tiếng đừng nói ngay cả Tô thị cũng bốc hơi.

Cô hoàn toàn không quan tâm gì nữa, ngây ngốc nhìn khay đồ ăn trước mặt, thì ra hắn vì không muốn bỏ khay xuống mà hứng dùm cô cái tát này, tuy cô biết là hắn vì nguyên chủ nhưng bây giờ cô là nàng, phần ân tình này trực tiếp gõ vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô, trước khi xuyên qua tuy cô là trạch nữ nhưng cô không quên thân phận thật của mình, xung quanh một lũ người xoay quanh nịnh bợ nhưng chả có ai thật lòng, bây giờ nói không cảm động là gạt người.

Sau khi cô ả bị lôi đi, trò khôi hài cũng kết thúc, Tô Triệu Phỉ lợi dụng lúc mọi người không để ý bèn chuồn đi nhưng bị bắt lại được, kết cục khỏi nói mọi người cũng biết.

Cô vội ăn xong liền lôi hắn đi tới bệnh viện, phòng y tế? Vết móng tay sâu thế lại phòng y tế được gì.

--- ------ ta là dãy phân cách bệnh viện --- -----

" Tình hình vết thương không có gì đáng ngại, chúng tôi đã giúp cậu ấy sát trùng và băng bó, nhưng sau khi khỏi có thể để lại sẹo "

Cô cảm ơn bác sĩ rồi xoay người đi ra cửa, thấy hắn nguyên người dựa vào cửa đợi cô, cô bèn đi tới.

" Bác sĩ nói vết thương em không sao nhưng sẽ để lại sẹo, đi thôi, ba mẹ điện thoại bảo chúng ta về nhà chuyến "

" Tôi làm thế là vì phiền phức là do tôi gây ra cho chị " trầm ngâm nữa ngày hắn cuối cùng cũng lên tiếng lí giải.

" Biết rồi biết rồi " Cô không chút để ý kéo tay hắn đi ra cửa bệnh viện.

Hắn nhìn cánh tây nhỏ nhắn nắm lấy tay mình, cuối cùng bảo trì im lặng mặc cho cho cô kéo đi.

" Oa, người đó là ai vậy, đẹp quá đi "

" Đẹp trai thế mà bị thương ngay mặt thật đáng tiếc a~ "

" Cô gái bên cạnh cũng thật xinh, dáng người thật nóng bỏng a~ "

Sau khi cô và hắn đi đưa tới hồi bàn luận sôi nổi nhưng nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn không biết mà chắc có biết cũng sẽ không để tâm mà ung dung đi ra xe.

Truyện Chữ Hay