Mạt Thế Chi Xuyên Thư

chương 12-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong khu rừng trúc, bóng dáng đỏ thẩm xoẹt nhanh qua những nhánh cây, sau đó dừng lại ngã nhào trên đất.

Cô gái mặc kiện y phục hồng thẫm tôn lên dáng người của nàng, tóc dài phũ xuống lại là màu bạch sắc hoàn toàn tương phản với màu y phục của nàng nhưng lại kì lạ hoà hợp, chật vật ngồi trên đất nhưng hoàn toàn không chút luống cuống, song mâu tử sắc tuyệt đẹp hoàn toàn không tia sợ sệt nào nhìn phía sau hoàn toàn không có người đuổi theo nữa mới từ từ đứng dậy, phủi phủi y phục hơi lộn xộn của mình, quan sát xung quanh bỗng thấy một thư đình giữa bìa rừng, nàng chậm chạp bước tới.

Bỗng thấy dòng suối chảy ngang kế bên thư đình, nàng cuối xuống quan sát bộ dạng mình, hơi ghét bỏ nhăn mi, lại nhìn đến dòng suối xanh mát bèn không nhịn được đi đến giữa nguồn quan sát xung quanh, thấy hoàn toàn không có ai, song mâu hơi chần chừ một chút.

" Ùm... "

Nàng phất tay, bộ kiện y tự động thoát thân nàng lộ ra dáng người lòi lõm cùng làn da trắng như bạch ngọc đầy mê người, nàng trực tiếp nhảy xuống, dòng suối xanh biếc càng tôn lên mái tóc bạch sắc cùng làn da trắng nõn, phượng nhãn tử sắc hiện lên ý cười vui thích, vừa đưa tay vung nước vừa ngâm nga khúc nhạc rất êm tai.

" Ai? " một giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu nguồn.

Nàng đề phòng theo ý thức ôm lấy thân thể mình, phất tay phóng lên bờ bộ hồng y tự động mặc lại, chân nhỏ nhắn cũng không mang giày, tò mò đi đến đầu nguồn, người có thể khiến nàng không phát hiện quả thật rất hiếm có khiến nàng sinh hứng thú.

Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn mĩ, đường nét khuôn mặt, lông mày rậm đầy nghiêm nghị, mắt phượng dài hẹp ẩn dưới đó là một đôi con ngươi đen hoắc như hắc thạch cảnh giác nhìn nàng, sóng mũi cao thắng, môi bạc khẽ nhếch lên câu nhân, dáng người săn chất ẩn lực.

Hai từ " Yêu Nghiệt " không đủ để diễn tả.

Nàng si mê nhìn đôi mắt như hắc thạch kia, chỉ muốn đem nó dấu làm của riêng.

Sắc mặt hắn hơi trắng, xoay người phất tay mặc lại y phục tao nhã lên bờ, nhìn người trước mặt không mời mà đến giọng nói trầm thấp đầy sự không vui " Ngươi là ai? "

Nàng dáng người nhỏ nhắn nhìn hắn bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, nàng cũng không yếu thế ưỡn ngực, phượng mâu tử sắc đầy sự tự tin, cuồng ngạo trả lời " Ta là Âu Thần Nhạc Miểu, Nam nhân, ta muốn ngươi "

" Âu Thần? Ngươi là người của yêu ma giới? "

" Đúng vậy "

Hắn sắc mặt âm trầm, tay vận tiên lực:" Thế ngươi đi chết đi "

Nàng né công kích của hắn, người như bạch tuộc trực tiếp mặt dày bám vào người hắn, cười đầy yêu dã:" ai da, nam nhân a, ngươi đừng hở tí là giết giết được không, ta thật thương tâm "

Sau đó là một đoạn ta truy ngươi đuổi khiến tam giới gà bay chó sủa.

Hắn nói:" Âu Thần Nhạc Miểu, cả đời này ta sẽ không yêu ngươi! "

Nàng không để ý trả lời:" Không sao, ta có thể đợi "

----

Hắn nói:" Âu Dương Nhạc Miểu, chúng ta là kẻ thù, ta sẽ không yêu kẻ thù "

Nàng đáp:" A, thế ta không làm kẻ thù của ngươi nữa "

- ---

Hắn nói:" Âu Dương Nhạc Miểu, ngươi cút xa ta ra "

Nàng đáp:" không thể "

----

Từng lời từng chữ của hắn khiến tim nàng rơi vào hầm băng, cuối cùng cũng buông xuôi xuống nhưng khi thấy hắn bị người tính kế ngã xuống trước mặt mình, nàng dùng yêu lực của mình giúp hắn bảo mệnh.

Khuôn mặt nàng trắng bệch ôm lấy hắn, khoé môi máu từ từ chảy ra, nàng dường như không để ý, song mâu tử sắc nhu tình nhìn hắn:" Âu Thần Nhạc Miểu ta không ngờ lại có ngày yêu người thảm hại đến thế, nếu có kiếp sau ta không muốn gặp ngươi nữa, kiếp này nợ ta đã trả xong rồi, tạm biệt "

--- -----

Cô giật mình bật dậy, tay xoa xoa huyệt thái dương, lại là giấc mơ đó, nam nhân trong mơ rốt cuộc là ai.

Bà Ân lo lắng tiến lại hỏi:" Tiểu Miểu, con không sao chứ? Tại sao lại khóc "

Cô sờ sờ mặt mình, quả nhiên nước mắt đang rơi, lấy tay lau đi hàng lệ, cười cười trả lời:" Không có gì đâu "

Nguyệt tỷ kế bên cũng đã thức lo lắng nhìn qua, thấy cô không sao cũng yên lòng, lại nhìn trời cũng đã sáng bèn kêu mọi người dậy.

Nhà kho không có nhà vệ sinh nên cô lấy mấy tấm ván từ không gian ra đóng thành cái vách ở cuối góc nhà kho sau đó giăng thêm cái màn che lại tiện cho mọi người vệ sinh cá nhân, nhiệm vụ của Lý Diễm chỉ cần dùng dị năng đổ đầy thùng là được, ả thấy tràng cảnh hồi tối nên thành thật hơn nhiều.

Sau khi mọi người vệ sinh sơ qua tự về chỗ dọn dẹp xong tập họp lại cùng chỗ, ăn uống sơ qua sau đó đeo ba lô chuẩn bị xuất phát.

Cô nhìn mọi người một lượt:" Hôm nay chúng ta sẽ xuất phát đi Ngoại thành, balô mọi người đều có nước và đồ ăn đầy đủ, nước có thể uống cũng có thể rửa bớt vết thương tang thi cào nhưng không có nghĩa là để mặt cho tang thi cào, nếu tang thi có hành động nhanh hơn không cần liều mạng, chạy được cứ chạy "

Liễu Tư nhìn cô, đẩy kính nhấn mạnh đúng chủ đề:" Tang thi có hành động nhanh hơn? "

Cô gật đầu, lên tiếng giải thích:" tang thi cũng có thể tiến hóa, bây giờ tang thi ở ngoài có lẽ cũng là cấp cũng tựa như dị năng giả chúng ta "

Tâm trạng mọi người thoáng chốc nặng nề.

Cô phẩy tay, lên tiếng trấn an:" Yên tâm, giờ cũng chưa có tang thi cấp , mọi người hãy cố năng cao dị năng của mình trước đã "

Xe của Triệu Hạo cũng đậu kế bên xe của cô, phân người vào xe cũng không khác gì lúc trước.

Mạt thế ngày thứ , ZF cử quân đi đón nhân viên cấp cao, A thị cũng nằm trong số đó, ba Hoàng lái xe ra đường lớn thấy quân nhân đang xả súng bắn dẹp loạn tang thi cứu lấy người ZF cần cứu còn người dân thường nếu có dị năng thì được giữ còn không thì phải tự sinh tự diệt, tiếng mắng chửi thoáng chốc vang lên, có người thấy xe bọn họ bèn bất chấp chạy tới đập cửa cầu cứu.

" Chạy nhanh đi ba, kệ bọn họ "

" Được rồi "

Ba Hoàng nghe thế cũng không chần chừ nữa muốn lái xe đi, người quân đội cũng thấy bọn cô, nhìn đến chiếc xe hummer, một người mặc quân trang tiến tới xe bọn cô, cô đỡ trán, quả thật tránh không khỏi phiền phức mà.

Ba Hoàng đành phải kéo cửa kính xuống, người kia có ý định muốn lôi kéo bị ba Hoàng thẳng thừng từ chối cũng không nói nữa để bọn cô rời đi.

Vì có quân đội đường dọn dẹp tang thi nên bọn họ cũng không cần tốn nhiều sức, cô nhắm mắt lại tu luyện linh lực lại nhận thấy luồng linh lực khác, khỏi nghĩ cũng biết ai, cô cũng rất bất ngờ khi Triệu Hạo thế mà lại có linh lực nhưng nghĩ đến cái ngọc kì lân cô cũng không lấy làm lạ nữa, linh khí quả thật quá yếu nên mức độ tu luyện linh lực của cô tựa như rùa bò, tu luyện nữa ngày chưa tới nửa thành linh lực.

Chém tang thi, thu thập vật tư, ăn uống, nghỉ ngơi lại lên đường.

ngày chỉ quanh quẩn có thế, thoáng chốc cũng đã tới ngoại ô thành phố.

Truyện Chữ Hay