Mạt Thế Chi Trọng Sinh

chương 94: điềm đạm đáng yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Xin nghỉ?” Thẩm cáo già khóe miệng co giật, đứa nhỏ này sao chú ý việc nhỏ như vậy chứ.

“Không phải ông đang đợi tờ giấy này sao?” Dịch Nhiên hai tay vòng ngực, trong mắt rõ ràng chính là khinh bỉ.

“Khụ.” Bị chính nước miếng mình làm sặc, Thẩm thượng tướng vội vàng thu hồi tờ giấy hơi mỏng hé ra chữ học sinh tiểu học viết, đứng dậy trịnh trọng nói, “Hết thảy liền làm phiền cậu, lần này đi vào chỉ cần điều tra một chút người phân bố và địa hình là tốt rồi.”

Dịch Nhiên gật gật đầu, “Không có việc gì thì tôi đi.”

“Dịch tiểu tử.”

Tay Dịch Nhiên đặt trên nắm cửa dừng lại.

“Mọi sự cẩn thận, không được thì lui.”

Kéo cửa, Dịch Nhiên đi ra ngoài.

“Trưởng quan?” Từ Vinh kinh ngạc nhìn Thẩm thượng tướng, ông cúi chào Dịch Nhiên chỉ là quân hàm Thiếu tá!

Cho đến khi Dịch Nhiên đi xa, Thẩm thượng tướng mới đem tay để xuống, “Vô luận mục đích ban đầu là gì, chỉ cần là vì quốc gia vì nhân dân, đều là anh hùng.”

“Dạ, trưởng quan.”

“Đội trưởng, cậu thật muốn đi?” Liễu Hy lo lắng nhìn Dịch Nhiên, nếu không phải Thẩm thượng tướng nói nhiệm vụ này cơ mật, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ đi theo.

“Ừ.” Dịch Nhiên thuận tay vứt thứ gì đó cho Liễu Hy, “Tôi đã nói với Thẩm thượng tướng, bổ nhiệm anh làm đội trưởng, về sau hết thảy trong đội giao cho anh, thời điểm nên ra tay đừng nương tay.”

Thứ ôn nhuận gì đó nằm trong tay, tinh thạch xanh lá dưới ánh mặt trời phá lệ ướt át, càng làm Liễu Hy kinh ngạc chính là, năng lượng rất lớn! Hắn có thể cảm nhận được năng lượng lớn trong tinh thạch! Mà càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, hắn khát vọng cỗ năng lượng này!! “Cái này?”

“Anh cầm lấy dùng a.” Dưới quan sát của chân thật chi nhãn, Dịch Nhiên có thể thấy rõ năng lượng trong tinh thạch mãnh liệt muốn cùng Liễu Hy dung hợp một chỗ, “Là lần trước từ biến dị thực vật đánh ra, tinh thạch cấp .” Biến dị bản thể cấp , biến dị nhánh cây cấp , nên cho ra tinh thạch cấp sao?

“Cám ơn.” Liễu Hy cũng không từ chối, chuyện lúc nhỏ hắn ngẫu nhiên có thể nhớ lại, tuy còn chưa đầy đủ, nhưng cũng có thể biết một chút.

“Không có gì.” Dịch Nhiên phất phất tay, “Tôi đi trước, vậy Vu Đồng anh chú ý nhiều một chút.”

“Vâng, đội trưởng.” Liễu Hy nhìn Dịch Nhiên nghiêm trang công đạo, buồn cười, người trước kia không quản chuyện người khác rốt cục bắt đầu có cảm giác trách nhiệm rồi sao?

Phỏng chừng cũng đã nhận ra hành vi của mình có chút chệch đường ray, Dịch Nhiên im lặng, nhìn Liễu Hy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói đã đi.

“Một đường cẩn thận…” Nhìn Dịch Nhiên rời đi, Liễu Hy lẩm bẩm nói.

“Hy, nếu có một ngày anh biết rõ phải đi chết nhưng không muốn vứt bỏ tôi, chết cũng phải kéo theo tôi.” Mạc Phi Liên ôm Liễu Hy, tay nắm chặt.

“Được, chúng ta sống chết cùng một chỗ.”

——————————

“Đi, Tiểu Nhiên.” Chờ Dịch Nhiên ở cửa, Ngao Mộ Thiên có chút ăn giấm, vì sao Tiểu Nhiên phải chói mắt như vậy, aiz, dù cho để tại bên người cũng lo lắng bị mất.

Xe là xe việt dã, bọn họ trước khi đi đem toàn bộ vi tích phân đổi thành thức ăn, quần áo và xăng, hơn nữa có Thẩm thượng tướng giúp đỡ, dù cho không tính đồ trong không gian Tiểu Nhiên, cũng đủ bọn họ dùng tới một năm, đương nhiên, nếu tính thêm đồ trong không gian, cả đời cũng còn dư.

Sờ sờ trán Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, em ngủ trước a, tối hôm qua đều ngủ không ngon.”

“Anh còn có mặt mũi nói chuyện tối hôm qua!” Dịch Nhiên trừng Ngao Mộ Thiên, co lại đến đằng sau đi ngủ, nước suối có thể tiêu trừ cảm giác đau đớn thân thể, nhưng không thể làm cho người luôn bảo trì thanh tỉnh không cần ngủ.

Bị trừng, Ngao Mộ Thiên không cho là đúng, phu phu nha, đánh a mắng a, đó là tình thú.

Thuận lợi ra B thị, Ngao Mộ Thiên tra bản đồ, lựa chọn con đường bên phải kia.

“Hắc, huynh đệ đi đâu?” Bên cạnh lái qua một chiếc xe tải, kéo xuống cửa sổ xe, một người nam nhân nhô đầu ra.

Ngao Mộ Thiên dùng tươi cười khách sáo, “Các người đi đâu?”

“Vân huyện, còn cậu?” Nam nhân không để ý nói.

“Hồng huyện.”

“A, thật đáng tiếc a, bất quá tốt xấu cũng có thể cùng một đoạn đường, không bằng giúp nhau chiếu cố a?” Mặc dù đối với phương chỉ có một, nhưng chính là bởi vì chỉ có một người mà dám lên đường, cho nên cũng nói rõ người này khẳng định lợi hại, dù sao chỉ cần không phải ngu ngốc cũng biết hiện tại thế đạo này có bao nhiêu nguy hiểm.

“Vậy được, đại ca, anh đi trước.” Ngao Mộ Thiên đem xe thả chậm tốc độ, làm xe kia đi ở phía trước.

Ngao Mộ Thiên thức thời làm cho cả đám trên xe đều gật đầu, bọn họ cũng đã quen chạy nhanh, nếu quả thật đi theo đằng sau xe việt dã, nhất thời không chú ý có thể trực tiếp đụng bay.

Hai chiếc xe cứ như vậy một trước một sau, lúc mới bắt đầu, tang thi ít còn có thể bảo trì tốc độ bình thường, nhưng cách B thị càng xa thì tang thi càng nhiều, chạy xe cũng càng gian nan, hai bên xe tải duỗi ra nòng súng, gặp phải tang thi không thể tránh đi hoặc không cách nào đánh bay mới bắn một súng, dù sao viên đạn cũng thuộc về tiêu hao phẩm.

Ngao Mộ Thiên nắm chắc tay lái, chạy chậm mà ổn, thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn Dịch Nhiên ngủ say, xem ra tối hôm qua thật sự mệt chết em ấy.

“A! Cứu mạng a!!” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.

Vừa nghe thanh âm này, xe phía trước mạnh mẽ quay đầu, linh hoạt chen đến sau xe việt dã.

“…” Ha ha, những người này quả thật không tệ a, Ngao Mộ Thiên trong mắt hiện lên một vòng sát khí, bất quá xe vẫn không chút sứt mẻ chạy tiếp, dù sao xe này là Thẩm thượng tướng đặc biệt mời người cải tạo, cho nên tuy thấy nhỏ hơn xe tải, nhưng thừa sức chắc chắn, bất quá nếu thật có phiền toái, tìm tấm bia đỡ đạn cũng không phải chỉ có đối phương làm được, lại nhìn đằng sau, xác định Dịch Nhiên vẫn đang ngủ, độ cong trên khóe miệng càng lớn.

Khi trông thấy đám tang thi kia trong tích tắc, Ngao Mộ Thiên đạp chân ga, thừa dịp đằng sau còn chậm rãi chạy, liền vọt tới ruộng bên cạnh, tốc độ cực nhanh, ngay cả tang thi vây người cũng không kịp phản ứng.

Bất quá, Ngao Mộ Thiên thấy được, bị tang thi vây ở bên trong cỗ xe kia ngồi hai nam hai nữ, tận thế đã tháng cư nhiên còn gặp được tang thi thì thét lên, những người này rốt cuộc là sống thế nào?

Về phần chiếc xe đằng sau kia, ha ha, nhờ phúc của hắn, những tang thi kia khẳng định chú ý tới những người kia, tuy tang thi không nhiều lắm, nhưng đủ cho bọn họ đánh một hồi.

“… Mộ Thiên, làm sao vậy?” Dịch Nhiên xoa xoa mắt đánh cái ngáp, vốn cậu ngủ rất say, nhưng bị xóc nảy làm tỉnh.

Ngao Mộ Thiên xin lỗi nhìn Dịch Nhiên, “Vừa mới gặp phải một đám tang thi, anh chạy qua ruộng, ngại quá, đem em đánh thức, ngủ tiếp a.”

“Không ngủ.” Dịch Nhiên chui về phía trước, “Anh không ngủ sao?”

“Anh còn chống đỡ được.” Nghiêng mắt nhìn Dịch Nhiên, đúng lúc rơi vào trên xương quai xanh lộ ra, Ngao Mộ Thiên vội vàng nhìn thẳng phía trước.

“Vậy anh mệt nhọc thì kêu em.”

“Được.”

“Chờ một chút, dừng lại.” Đột nhiên Dịch Nhiên gọi Ngao Mộ Thiên.

“Sao?” Ngao Mộ Thiên đem xe dừng ở ven đường.

“Anh nhìn cái kia.” Dịch Nhiên chỉ vào một điểm xanh lá trong ruộng.

“Đó là… đồng phục quân đội.”

“Ừ, em đi xuống xem một chút.”

“Anh cũng đi.”

Xuống xe khóa kỹ cửa xe, hai người đi về hướng điểm xanh lá, càng gần, điểm xanh lá càng lớn, quả nhiên, là đồng phục mà quốc gia chuyên phát cho Dị năng đội, nhưng ở đây cách B thị không gần, theo lý thuyết, căn bản không nên có ở đây a, lúc trước người Đội tại sao phải chạy xa như vậy? Hai người trốn thoát sao lại nói là ở ngoại thành gặp phải?

Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, Ngao Mộ Thiên đang ngồi chồm hổm dùng ngón tay quệt bụi trong ruộng, “Tất cả đều là tro cốt.”

“Xem ra hai người kia nói dối.” Dịch Nhiên không keo kiệt lấy nước cho Ngao Mộ Thiên rửa tay, dù sao trong không gian có cái hồ lớn như vậy, đừng nói rửa tay, mà ngay cả mỗi ngày tắm rửa đều còn dư.

“Phỏng chừng là tính đem quân đội vũ trang B thị dẫn ra, sau đó thừa dịp mà vào chiếm lĩnh B thị.” Dù sao ai vừa nghe chung quanh có tai họa ngầm lớn như vậy nhất định sẽ lựa chọn tiêu diệt.

“Nhưng Thẩm cáo già không mắc mưu.” Cho nên mới đem hai người bọn họ ném ra.

“Cho nên, chúng ta phải cẩn thận.” Ngao Mộ Thiên trên tay lóe lên tử quang, nướng cháy một tang thi tại chỗ, tiến lên móc ra tinh thạch bên trong.

“Ừ.”

“Hắc, huynh đệ, sao lại ngừng ở đây?” Ven đường lại truyền đến thanh âm quen thuộc, “Ôi chao, tại sao lại nhiều thêm một tiểu huynh đệ?”

Dịch Nhiên nhìn đám người kia lại nhìn Ngao Mộ Thiên.

Ngao Mộ Thiên một cái nhún vai, “Vừa mới gặp được, muốn hại anh nhưng không thành, bất quá không nghĩ tới thực lực bọn họ không tệ, nhanh như vậy liền chạy tới.”

“Không trực tiếp quăng?”

“Xem ra rất khó vứt bỏ, hơn nữa thực lực của mỗi người không tồi, Tiểu Nhiên, một hồi chúng ta ngoặt đi Hồng huyện kéo dài thời gian, đợi ngày mai lại lên đường đi Vân huyện.” Đi qua Vân huyện chính là T thị.

Vừa nói xong, Ngao Mộ Thiên nhìn về phía đám người kia, “Ngại quá, em ấy là em trai của tôi, rất sợ tang thi, cho nên vừa nãy tôi chạy nhanh một chút.”

Dịch Nhiên thuận thế tựa trong ngực Ngao Mộ Thiên, đáng thương run a run, đôi mắt dưới lông mi dài mang theo sợ hãi.

Thấy một màn như vậy, đại hồ tử dẫn đầu kia tạm thời tin, dù sao thân nhân nhà ai như vậy cũng sẽ chạy nhanh, về sự xuất hiện của Dịch Nhiên, dù sao xe lớn như vậy, hắn không phát hiện cũng không có nghĩa là không có người, bất quá hiện tại hắn ngược lại thấy rõ, trên xe không có những người khác, bất quá tiểu thiếu niên lớn lên không tệ, nếu như mang đến T thị… “Hắc, huynh đệ, chúng ta cùng đi a, cậu nhìn em trai cậu sợ hãi thành như vậy.”

“Được.” Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên, Dịch Nhiên cúi thấp đầu đi ở phía sau, trong lúc lơ đãng, Ngao Mộ Thiên trông thấy cô gái lúc nãy bị nhốt trên xe, về phần hai nam nhân ngược lại không thấy.

Hai người lên xe, khi đóng cửa xe, Dịch Nhiên nhỏ giọng nói, “Đám người kia có vấn đề.”

“A?”

“Tuy bọn họ đã rất cẩn thận, nhưng âm cuối nói chuyện, cẩn thận vẫn nghe ra.

“Nói cách khác, bọn họ rất có thể nội ứng T thị phái đến B thị?” Đối với lời Dịch Nhiên nói, Ngao Mộ Thiên không nghi ngờ.

“Đúng, hẳn là đến xem B thị có hành động gì.”

“Ha ha, vậy bọn họ gặp phải chúng ta thật đúng là chó ngáp phải ruồi a.”

“Mộ Thiên!”

“Tiểu Nhiên, yên tâm đi, đến phía trước, chúng ta tách ra.”

“Ừ.”

Hai chiếc xe lại khôi phục như lúc trước, xe tải phía trước, xe việt dã ở phía sau.

Khi đến đường rẽ, xe tải phía trước dừng lại, xe việt dã theo ở phía sau cũng dừng lại.

“A? Các người muốn đi bên kia sao?” Đại hồ tử rất tiếc hận.

“Đúng vậy a, tuy qua lâu như vậy, chúng ta vẫn muốn đi tìm thân nhân.”

“Nếu như không tìm được, hoan nghênh các người tùy thời đến T thị, nghe người ta nói chỗ đó không chỉ phát thức ăn còn phân phối nhà ở.”

“T thị?” Dịch Nhiên núp ở sau lưng Ngao Mộ Thiên sợ hãi nói.

“Đúng vậy a, tôi là tính toán từ Vân huyện đến T thị, B thị thật sự sống không nổi nữa, ngay cả muốn vào thành cũng phải có giấy chứng nhận? Quả thực không đem chúng tôi làm người một nhà!” Đại hồ tử căm giận nói.

Đương nhiên, nếu như ngươi có thể đem âm cuối xoay chuyển càng tự nhiên chút ít có lẽ sẽ đem ngươi trở thành người một nhà, Ngao Mộ Thiên tiến lên một bước, “Chúng ta đi Hồng huyện trước tìm bà cô, nếu như không tìm được sẽ đi T thị tìm các người, đến lúc đó xin chiếu cố.”

Đại hồ tử một chữ đồng ý, Hồng huyện sớm bị bọn họ thu hết, chỗ đó ngoại trừ tang thi vẫn là tang thi, vì vậy vỗ g ngực cam đoan, “Đến lúc đó nói tên ca ca là được, tôi gọi là Hùng Bản.”

“Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta đi trước một bước.” Đem Dịch Nhiên nhét trở lại xe, một khắc xoay người, trong mắt Ngao Mộ Thiên chợt lóe lên sắc bén, dám đánh chủ ý Tiểu Nhiên!

“Được, hữu duyên gặp lại.” Đại hồ tử vẫn không quên nhẫn mạnh âm cuối, đợi xe việt dã lái đi, một tiểu cá tử cúi đầu đi tới, “Đại nhân, sao không mang nam nhân kia theo.” Cát Điền đại nhân thích nhất tiểu nam sinh nhu nhược, mặc dù hơi cao, nhưng nhìn điềm đạm đáng yêu thì biết chắc phù hợp yêu cầu Cát Điền đại nhân.

“Trước tiên đem hai ả này mang về, ngươi không nghe thấy bọn họ là đến Hồng huyện sao?”

“Hồng huyện? Tiểu nhân hiểu, Hùng đại nhân thật sự là anh minh.”

“Nhiều nhất năm ngày, bọn họ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đưa tới cửa.”

Hết chương .

Truyện Chữ Hay