Mạt Thế Chi Trọng Sinh

chương 32: thổ lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xe rắn chắc, hơn nữa không cần mình mở đường, cho nên một đường này Dịch Nhiên đều ngủ cực kỳ thoải mái.

Lúc này xe đột nhiên dừng lại, Dịch Nhiên mơ hồ mở mắt ra, thấy phía trước trên ghế lái phụ, một người quân nhân tuổi còn trẻ nhảy xuống sau đó bò lên trên thùng xe, đi đến trước mặt Trình Vĩ thấp giọng nói cái gì đó.

Do vì tận lực hạ giọng, cho nên cho dù thính lực tăng mạnh Dịch Nhiên cũng chỉ nghe được mấy chữ, “… Nội thành… Thức ăn… Vùng ngoại thành… Đường nhỏ…”

Trình Vĩ chỉ là thoáng suy nghĩ thì cho đáp án, người quân nhân trẻ tuổi đi tới phía trước, xe lần nữa chạy tiếp.

Từ sau xe nhìn lại, xe chạy vào một đường nhỏ, xem ra bọn họ tính toán là đi đường nhỏ đến căn cứ, mà không phải đi ngang qua nội thành.

Chờ xe đến cửa khẩu nội thành, Trình Vĩ cau mày nhìn phồn hoa đô thị, tay cầm súng cực kỳ căng thẳng, giống như khắc chế cái gì.

Đột nhiên, hắn cảm giác được một đạo tầm mắt nhìn mình, quay đầu nhìn lại, tiểu gia hỏa Dịch Nhiên tuổi đang nhìn hắn, người trẻ tuổi kia bị hắn phát hiện nhìn lén cũng không xấu hổ, ngược lại gật gật đầu lấy lòng, vì vậy hắn cũng gật đầu đáp lễ, người nọ thấy hắn đáp lễ lại thì nhắm mắt nghỉ ngơi, thật sự là người kỳ quái…

Dịch Nhiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, người N thị kỳ thật rất hạnh phúc, ít nhất sau tận thế bộc phát bọn họ được cứu đi ra, đưa đến căn cứ.

Một tiếng ‘cô lỗ’ vang lên, Dịch Nhiên giả bộ như không nghe thấy, thanh âm kia cậu rất quen thuộc, là thanh âm đói bụng.

Thanh âm kia rất lớn, phỏng chừng đói bụng hai ba ngày mới có thể phát ra loại thanh âm này, cho nên, xe tải này không phải không có không gian dị năng giả mà là không có gì để bỏ vào không gian.

Cố Vi nhìn ba lô dưới chân Dịch Nhiên, nuốt nuốt nước miếng, nàng từ đêm qua đã không ăn cái gì.

Tiếng ‘cô lỗ’ tựa hồ là cái ngòi nổ, ngay sau đó liên tiếp tiếng ‘cô lỗ’ vang lên, Dịch Nhiên nhấc mí mắt nhìn trộm, những quân nhân kia ngồi thẳng tắp nguyên một đám sắc mặt đỏ bừng.

So với Cố Vi, những tiểu binh lính bọn họ đói bụng càng lâu, tìm thức ăn đầu tiên là cho Cố giáo sư, thứ nhì là cho Cố Vi, thứ ba là bọn họ chia nhau ăn.

Trình Vĩ rất là xin lỗi nhìn bộ hạ của mình, lần này xuất phát vốn là mang đủ thức ăn, nhưng lúc ra khỏi thành lại cứu một đám nạn dân H thị, mang theo những người kia lương thực rất nhanh sẽ không đủ, hơn nữa trên đường gặp nhóm tang thi lớn, bọn họ bởi vì muốn hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Cố giáo sư, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn những nạn dân bởi vì sợ hãi chạy tứ tán.

Không thể bảo vệ người dân là nỗi đau của người lính, nhưng có mệnh lệnh trong người, Trình Vĩ cũng chỉ có thể khẩn cầu những nạn dân kia có thể an toàn tránh được.

Bởi vì tang thi tăng nhiều, cho nên ven đường không thấy hoa màu, ai biết những hoa màu có bị tang thi chạm qua không, có lây bệnh độc không.

Vừa nãy nếu đi ngang qua nội thành, ngược lại có thể tìm được vật tư, nhưng trong nội thành tang thi cũng nhiều, cho nên bọn họ chỉ có thể nhịn, chịu đựng bụng đói đến căn cứ người sống sót N thị, đến căn cứ thì tốt rồi.

Cái trụ sở kia kỳ thật ở bộ phận quân đội không tính là bí mật, tọa lạc tại vùng ngoại ô, vốn là định dùng làm công nghiệp nặng, nhưng còn chưa bắt đầu sử dụng thì bạo phát tang thi, vì vậy ZF (Chính phủ) N thị quyết định thật nhanh đem nhà xưởng cải biến thành căn cứ người sống sót, hoan nghênh bất luận kẻ nào chạy nạn tới đây ở lại, mà trước hết trụ tự nhiên là thị dân N thị, ngày đó là do ZF (Chính phủ) trước tập hợp lại, lúc sau quân đội tự mình hộ tống bọn họ đi, so với H thị, N thị tổn thất thật là ít ỏi.

Tiếng ‘cô lỗ’ còn đang duy trì liên tục, bởi vì có người làm bạn cho nên bụng Cố Vi kêu to ngược lại không đỏ mặt, chỉ là một một mực nhìn chằm chằm vào ba lô Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên tiếp tục giả vờ không biết, tuy cậu đối đám người kia có hảo cảm, ít đồ này đưa ra ngoài không có gì, nhưng cậu sẽ không chủ động đưa ra, nếu cậu chủ động đưa ra, như vậy mũ người tốt sẽ lập tức rơi trên đầu của cậu, từ nay về sau cậu cầm gì đó ra cũng sẽ bị người khác coi là bình thường, đây là điều cậu tối không muốn nhất.

Trình Vĩ cũng nhìn thấy ba lô Dịch Nhiên, vốn là không có ý định làm cái gì, nhưng nhìn mấy người khuôn mặt tuổi trẻ không biết ngày mai kia, vẫn là hạ quyết tâm đi đến trước mặt Dịch Nhiên, mang theo một tia thỉnh cầu nói, “Dịch tiên sinh, không biết cậu còn có thức ăn không?”

Mặc dù là thỉnh cầu, nhưng Trình Vĩ tính toán nếu như Dịch Nhiên nói không có thì sẽ cường ngạnh lấy ba lô của cậu, chờ đến căn cứ hắn lại đền bù tổn thất, tuy hắn phỏng chừng chính mình đánh không lại đối phương, nhưng hiện tại hắn không làm không được.

Dịch Nhiên khiêu mi, giống như cười mà không phải cười, đoán chừng là mềm không được thì dùng cứng a, bất quá hợp ý cậu, như vậy sẽ không nói cậu là người tốt các loại.

Khuôn mặt màu cổ đồng của Trình Vĩ một hồi ửng đỏ, rất là xấu hổ, cướp đoạt trắng trợn như thế là hắn lần đầu tiên làm, nhưng hắn không muốn thất bại, rõ ràng căn cứ N thị cũng sắp đến, tới chỗ đó rồi hắn có thể tìm được tiếp tế, tới chỗ đó rồi hắn sẽ hảo hảo đền bù tổn thất cho Dịch Nhiên.

Trình Vĩ cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng mà càng ngày càng không dám nhìn mắt Dịch Nhiên, cặp mắt trong vắt kia phản xạ ra ảnh ngược của mình, lạ lẫm cùng xấu xí như thế.

Xem qua địa đồ, Dịch Nhiên tự nhiên hiểu rõ đường kế tiếp, kế tiếp đường xá nếu như an toàn thì có thể trước khi trời tối đến căn cứ, nhưng chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất xảy ra chuyện gì, như vậy bọn người này sớm chịu đói quá sao đánh thắng được?

Cho đến khi Trình Vĩ nhịn không được muốn động thủ, Dịch Nhiên mới vươn tay vào ba lô, ở bên trong mở ra, sau đó lấy ra bình nước khoáng, đưa ba lô cho Trình Vĩ, “Nhớ trả.”

Trình Vĩ đối hành vi cầm lấy bình nước của Dịch Nhiên không nói gì, một tay tiếp nhận ba lô, kinh hỉ phát hiện bên trong cư nhiên còn có bịch bánh bích quy, bịch bánh mì nhỏ, gói mì tôm, bình nước!

Mừng đến nỗi hắn ôm chặt ba lô, kích động kính chào Dịch Nhiên theo nghi thức quân đội, “Tôi là khoa trung đội trường Liên Liên, Trung Vĩ, hôm nay thiếu nợ Dịch Nhiên, chờ đến căn cứ nhất định trả lại gấp đôi.”

Dịch Nhiên vặn mở nắp bình, uống miếng nước, không nói gì, kỳ thật trong ba lô chỉ có bình nước, gói mì tôm, bịch bánh bích quy, mấy cái kia đều là vào thời điểm cầm bình nước từ trong không gian lấy ra, sở dĩ muốn làm như vậy, một là vì những người này treo biển chữ vàng quốc gia có thể cho cậu chỗ dựa ở N thị, hai là Cố giáo sư muốn đi B thị, có lẽ sẽ đi nhờ xe, ba là vạn nhất có cái gì, đám người kia ăn no cũng có khí lực đi liều mạng, bốn là cậu thật đúng là không ghét những người này…

Hơn nữa, cậu cũng không có làm người tốt tặng không thức ăn, đây là bị người khác cưỡng chế trưng dụng mà cậu không có khí lực phản kháng không phải sao?

Trình Vĩ xé mở túi bánh mì nhỏ, phân cho Cố giáo sư cái, cho Cố Vi cái, người điều khiển phía trước mỗi người một cái, người bệnh cái, cuối cùng còn cái…

“?” Dịch Nhiên nhìn cái bánh mì nhỏ đưa tới trước mặt mình, nghi hoặc ngẩng đầu.

“Cám ơn thức ăn của cậu, nhưng là chúng tôi xác thực bị bất đắc dĩ.” Trình Vĩ thấy Dịch Nhiên không tiếp, cho rằng Dịch Nhiên không hài lòng, “Tuy ít, nhưng mời cậu trước ăn đi.”

Những người này xác thực rất không tồi… Dịch Nhiên tiếp nhận bánh mì, “Cám ơn.”

“Là chúng tôi cám ơn cậu mới đúng.”

Một lọ nước cho hai người Cố gia, một lọ nước những người còn lại thay phiên uống.

quân nhân chia ăn bịch mì tôm cùng bịch bánh bích quy, Cố giáo sư cũng nhận được một bịch bánh bích quy, còn có một bịch Trình Vĩ đưa cho Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên cự tuyệt, nếu như cậu không nhìn lầm, thằng ngốc đội trưởng này chưa ăn.

Ngốc đội trưởng cười cười, “Tôi có thể thuyết phục chính mình vì bộ hạ bắt cậu đưa thức ăn, nhưng tôi không cách nào thuyết phục chính mình cầm thức ăn của cậu ăn, cậu đã không đói bụng, trước hết thả trong ba lô a.”

“Đội trưởng…” Tiểu binh lính đỏ mắt, bịch bánh xé mở yên lặng khép lại, tính toán trả lại cho Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên xé mở túi bánh bích quy, trực tiếp cầm lấy một khối nhét vào trong miệng Trình Vĩ, “Tôi nhớ kĩ uy hiếp của anh, cho nên không thể để cho anh chết đói.”

“Xì.” Cố Vi cười ra tiếng, vốn xem Trình Vĩ như vậy nàng cũng không có tâm tình ăn nữa, bất quá lại không thể không suy nghĩ cho ông nội, ông nội lớn tuổi, không chịu được đói, “Trình đội trưởng, Dịch đại ca chính là bị anh uy hiếp, còn không thừa dịp hiện tại ăn nhiều một chút, miễn cho đến lúc đó mới cảm thấy không có lời…”

Dịch Nhiên mặt lạnh gật gật đầu, không nói gì.

Trình Vĩ bị trêu chọc ngược lại nở nụ cười, “Tuy hiện tại lưu hành đùa quá lố, nhưng tiểu tử cậu thời điểm nói đùa cũng đừng trương ra khuôn mặt lạnh này chứ.”

Sau đó đoạt lấy túi bánh bích quy, xuất ra bốn khối, “Đây là của tôi a, không ăn không được! Được rồi, các huynh đệ, hôm nay là ta mời khách, đừng nhớ rõ tiểu tử này.”

Trong xe một hồi cười to, tiểu Cá Tử bị thương ôm bụng cười rồi gào khóc kêu đau.

Tuy nói như thế, nhưng ai cũng nhớ rõ thức ăn hôm nay là được người trẻ tuổi gọi Dịch Nhiên cung cấp, bọn họ đoạt của cậu ta, bọn họ xấu hổ vì quân nhân.

Cố Vi chỉ ăn mấy khối bánh uống cạn hai miếng nước thì không ăn nữa, bánh mì xốp, thích hợp cho ông nội ăn.

“Vi Vi, cháu ăn nhiều một chút.” Cố giáo sư đau lòng nhìn khuôn mặt thon gầy của cháu gái, lúc này mới vài ngày a, cháu gái cứ như vậy…

Cố Vi bĩu môi, kéo kéo râu Cố giáo sư, “Ông nội, cháu thật vất vả mới giảm béo thành công, đương nhiên muốn bảo trì… Ông chẳng lẽ nhẫn tâm chứng kiến cháu gái béo đến nỗi không gả ra được sao?” Nói xong lời cuối cùng, lại ủy khuất quay lưng đi không hề để ý tới Cố giáo sư.

Tâm tư nữ hài ai cũng không hiểu, vì vậy Cố giáo sư tin, khuyên cháu gái nhà mình, “Đúng, đúng, là lỗi của ông nội, bất quá nếu đói nhất định phải ăn nha.”

Cố Vi gật gật đầu, ôm lão nhân làm nũng, “Đương nhiên, cháu mới sẽ không làm mình đói.”

Nếu như biến dị thú có thể ăn thì tốt rồi… Cố Vi mắt nhìn thi thể cự hùng chồng chất tại góc…

Có thức ăn làm cầu nối, rất nhanh những người trẻ tuổi kia đánh thành một đoàn, đương nhiên, phần lớn là đối Dịch Nhiên hiếu kỳ.

“Dịch Nhiên, dị năng của cậu là gì a? Lợi hại như vậy?”

“Dịch Nhiên, cậu từ ở đâu ra? S thị! Nhà của tôi cũng ở đó, hiện tại ra sao? Cậu cũng không biết a…”

“Dịch Nhiên, cùng là dị năng giả vì sao tôi cảm thấy cậu lợi hại hơn rất nhiều?”

“Dịch Nhiên, cậu có phải là thể năng dị năng giả?”

Các loại vấn đề kỳ quái đều đập tới, Dịch Nhiên lạnh mặt, hàn khí phóng ra, đáng tiếc, những binh lính kia sắc mặt quá dày, tuyệt không sợ hãi, cuối cùng vẫn là Trình Vĩ ho nhẹ một tiếng, lúc này mới ngoan ngoãn ngồi nguyên vị, thẳng tắp bả vai, nhìn không chớp mắt.

“Dịch Nhiên…” Cố Vi hơi đỏ mặt đi đến trước mặt Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên nhướn mi.

Cố Vi thở sâu, một hơi nói ra, “Dịch Nhiên, em thích anh, tuy chúng ta nhận thức thời gian rất ngắn, nhưng từ sau khi được anh cứu, em vẫn luôn nhìn anh, có lẽ anh sẽ cho rằng là em báo ân, nhưng em có thể minh xác nói cho anh biết, em xác thực là thích anh, em đã tuổi, có thể phân biệt ra được cái gì là báo ân cái gì là yêu mến, có lẽ anh hiện tại không thích em, nhưng em sẽ cố gắng làm cho mình trưởng thành, một ngày nào đó sẽ xứng với anh, hiện tại, hi vọng anh cho em một cơ hội.”

Cố Vi tay nắm chặt, đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ với nam sinh.

Trình Vĩ hiểu rõ gật đầu, khó trách có cảm giác cảm thấy nha đầu kia một mực nhìn tiểu tử kia, thì ra là thế, bất quá, nữ xinh nam tuấn, rất xứng đôi.

Đám binh sĩ kia ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt, mỗi người lỗ tai dựng thẳng, cái này xem như đường đi nặng nề xuất hiện chút lãng mạn a, cũng ở trong lòng vì Cố Vi vỗ tay, cũng nhịn xuống nhìn về Dịch Nhiên rống ‘đáp ứng nàng’.

Dịch Nhiên chỉ là kinh ngạc, minh xác cự tuyệt, “Tôi có người thích.”

Cách cách, Cố Vi phảng phất nghe được thanh âm cõi lòng tan nát, trong hốc mắt thủy châu rung chuyển, cố gắng bắt buộc chính mình không khóc lên, thanh âm nức nở nói, “Bạn gái của anh đâu?”

“Hắn ở B thị, tôi muốn đi tìm hắn.” Dịch Nhiên là hy vọng có thể đi theo bọn họ cùng đi B thị, nhưng cậu không hy vọng là loại phương thức này.

Vừa nghe bạn gái đối phương ở B thị, mà ở tận thế chuyện xấu gì đều có, vì vậy lại bay lên một vòng hy vọng, “Em có thể tiếp tục thích anh sao? Nếu như anh tìm được bạn gái, em sẽ tự động biến mất.”

Tuy nói như thế, nhưng Cố Vi vẫn là nhịn không được ảo tưởng, nếu như bạn gái Dịch Nhiên đã mất hoặc là cùng người khác ở một chỗ…

Đối với Ngao Mộ Thiên vinh dự trở thành bạn gái của cậu, Dịch Nhiên không có toan tính, chỉ là nghi hoặc nhìn Cố Vi, “Tôi không rõ vì sao cô lại làm như vậy?”

Cố Vi cười khổ nói, “Kỳ thật em cũng không hiểu, nhưng em không bỏ xuống được, có lẽ đây là duyên a, yêu một người không cần lý do…”

Lại là yêu…

【Tiểu Nhiên, anh thật sự… yêu em…】

Yêu đến tột cùng là cái gì…

Cố Vi thấy Dịch Nhiên không nói nữa cho rằng Dịch Nhiên là ngầm đồng ý, vì vậy cao hứng trở lại bên người Cố giáo sư.

Cố giáo sư trìu mến vỗ vỗ tay cháu gái, tuy đứa nhỏ Dịch Nhiên này là lạnh lùng chút, nhưng đứa nhỏ này quả thật không tệ, có đảm đương có năng lực, về sau thật khó có được, nếu thích Vi Vi cũng là phúc khí, chỉ sợ đến cuối cùng cũng chỉ có một bên tình nguyện, đến lúc đó, Vi Vi nên làm cái gì bây giờ…

Ai, thuận theo tự nhiên a, chuyện người trẻ tuổi chính mình đi xử lý a, ông đã già rồi…

Đối với hành vi của Dịch Nhiên chẳng nể tình như thế, các vị binh lính trong lòng hung hăng phỉ nhổ Dịch Nhiên không ngừng, nói ngươi nghe nha, được tiện lợi còn khoe mẽ, người ta xinh đẹp như vậy, thích ngươi lại bị ngươi xem thường!

Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, dù sao nam nữ hoan ái, vốn là chuyện hai bên, một phương không chịu bức cũng vô dụng.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay