Mạt Thế Chi Trọng Sinh

chương 17: cẩn thận vật dễ cháy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dương Minh nhìn chán mặt trời màu đen kia, tùy ý quét mắt nhìn xe Dịch Nhiên đậu dưới lầu, “Dịch ca! Phía dưới!”

Dịch Nhiên nhìn dưới lầu, bởi vì bầu trời tối lại, ánh sáng làm cho tang thi sợ hãi đã không còn, tất cả tang thi ở trong hành lang hẻo lánh đều chậm rãi đi ra, đánh về phía những người sống còn đang nhìn trời không biết làm sao.

Mà trong bệnh viện cũng đầy rẫy tang thi, bọn nó chậm rãi hướng về phía những người còn vây quanh ở cửa bệnh viện, thức ăn a.

Đội trưởng kia sợ tới mức lập tức ra lệnh, so với sự nghiệp tương lai, hiện tại tánh mạng quan trọng hơn.

Đáng tiếc đã muộn, nguyên bản tang thi đều chen chúc ở trong lầu, vài quả bom tuyệt đối có thể nổ rớt một mảnh, hiện tại tang thi đã phân tán ra, hơn nữa cục cảnh sát dù sao cũng không phải là quân đội, đạn không nhiều, hơn nữa tang thi đối với thức ăn rất chấp nhất lại không biết mệt mỏi, cho nên, rất nhanh chỉ tấy tan tác.

Về phần Dịch Nhiên bọn họ, hiện tại xuống dưới cũng chậm, bởi vì Vu Đồng một mực ở phía dưới, máu thịt người sống hấp dẫn tang thi chung quanh, tang thi không ngừng nhìn về nhà lầu này, đi tới gần.

Dương Minh sợ hãi chỉ vào phía dưới, “Vu Đồng còn ở dưới!!”

“Không cần lo lắng, hắn so với cậu thông minh hơn.” Có thể một mình sống sót hơn nữa còn có dị năng, sao có thể dễ dàng chết như vậy.

Quả nhiên, luôn luôn ngồi trên xe, Vu Đồng nhìn mấy thân ảnh cứng ngắc đi về phía mình, nhanh chóng mở cửa xe, cầm lấy một cái ba lô, ‘vèo’ một tiếng leo lên lầu.

Bởi vì lúc trước Dịch Nhiên và Dương Minh đã thanh lý qua một lần, cho nên Vu Đồng rất may mắn chỉ gặp được một tang thi, phỏng chừng tang này lúc trước là ở trong phòng, hiện tại bởi vì trời tối mới ra tới.

Vu Đồng ném cái hỏa cầu, nhanh chóng chạy về phía lầu , hắn sẽ không quên có tang thi nhìn thấy mình chạy lên lầu, chạy chậm, phỏng chừng những tang thi kia đều sẽ cùng chạy theo đến lầu , sau đó Dịch Nhiên khẳng định sẽ đem mình đá văng ra cúng tang thi, Vu Đồng không chút nghi ngờ Dịch Nhiên có thể làm như vậy.

Đợi Vu Đồng đi lên, Dịch Nhiên và Dương Minh liền lôi kéo hắn vào nhà Triệu Bộ Vũ, cũng thuận tay đóng cửa, khóa lại, còn kéo ngăn tủ chặn lại.

“Các ngươi làm sao vậy?” Bà Triệu thấy ba người sắc mặt bất thường liền hỏi, còn cố ý đánh giá Dịch Nhiên, bà ở trong phòng cho nên chỉ nghe tiếng Dịch Nhiên, hiện tại nhìn thấy Dịch Nhiên, trong nội tâm rất không vui, là một thiếu niên bất lương, tóc nhuộm thành màu đỏ quái dị, cái dạng gì a?!

Dịch Nhiên cũng không quan tâm bà Triệu đang suy nghĩ gì, cậu chỉ tính toán đợi mặt trời hiện ra liền rời đi, tuy cậu có dị năng, nhưng đạo lý ‘bầy kiến cắn chết voi’ cậu hiểu được.

Dương Minh cùng bà Triệu quen thuộc hơn Dịch Nhiên bọn họ, vội vàng giải thích cho mọi người chuyện vừa nhìn thấy lúc nãy, mấy người khác nghe được đều sắc mặt trắng bệch, nhìn đêm đen bên ngoài không biết suy nghĩ cái gì.

Ông Triệu vội vàng mở TV, ào ào xôn xao, tất cả đài đều là bông tuyết!

“Điện thoại không có tín hiệu.” Triệu Khổng Vũ một mực loay hoay với điện thoại, Vu Đồng cầm điện thoại di động của mình xem xét, quả thế.

Không thể đi ra ngoài, không có cách nào liên lạc với bên ngoài, Dịch Nhiên nhớ tới đời trước, trốn ở trong phòng cách ly bên ngoài…

“Cha sắp nhỏ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bà Triệu khóc lên, nước mắt rất nhanh lây nhiễm hai nữ nhân khác, Nhan Diễm vụng trộm khóc nhìn Dịch Nhiên, lại phát hiện Dịch Nhiên căn bản không có để ý đến cô, tức giận cắn chặt môi, mà Lý Điềm Điềm chỉ yên lặng khóc, nàng nên làm gì bây giờ?

“Được rồi, đừng khóc, sẽ có người tới cứu chúng ta.” Ông Triệu ngồi bên cạnh bà Triệu, nhẹ nhàng ôm lấy vợ.

“Hừ.” Triệu Khổng Vũ hừ nhẹ một tiếng vào gian phòng của mình.

Triệu Bộ Vũ nhìn cha mẹ của mình, lại nhìn bạn học của mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Chẳng ai ngờ rằng, cho đến giờ tối màn đen này vẫn còn duy trì liên tục.

Khí gas còn, cho nên Triệu gia nấu cơm, xào một chút rau, nấu khoai tây hầm thịt.

Cuối cùng, bà Triệu mắt nhìn thức ăn trên bàn, vẫn là gọi Dịch Nhiên và Vu Đồng tới dùng cơm.

“Không cần, các người ăn đi.” Dịch Nhiên nhẹ nhàng từ chối, ở nhờ đã là bức bách chính mình, cậu cũng không muốn lại nợ nhân tình, nhìn bà Triệu đen mặt, chỉ sợ ăn một lần liền trả nợ không hết.

Quả nhiên, vừa nghe Dịch Nhiên không ăn, bà Triệu sắc mặt hòa hoãn không ít.

“Bà Triệu, nhà các người chuẩn bị thức ăn không nhiều lắm, tôi ăn bánh bích quy a.” Vu Đồng cũng vội vàng cự tuyệt, kéo ra ba lô, kín đáo đưa cho Dịch Nhiên một bao bánh bích quy cùng một lọ nước khoáng, vốn muốn ăn mì tôm, nhưng nghĩ đến mượn nước sẽ phiền toái, vẫn là ăn bánh bích quy a.

Thằng nhóc này không sai, Dịch Nhiên khó được cho Vu Đồng một cái ánh mắt tán dương, thời điểm chạy trốn cư nhiên còn có thể lấy chút ít thức ăn.

Cả nhà ông Triệu dùng cơm, mà hai nhóc kia lại ăn bánh bích quy, ông Triệu muốn nói gì đó lại bị bà Triệu trừng, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.

Nhan Diễm nhìn Dịch Nhiên ăn bánh bích quy, đắc ý gắp một cọng rau xào, tôi hiện tại so với anh tốt hơn đi.

Lý Điềm Điềm muốn nói cái gì đó lại nhịn xuống, yên lặng ăn cơm trắng, nàng chỉ là kẻ sống nhờ có quyền gì lên tiếng.

Dương Minh vốn cũng tính toán cùng Dịch Nhiên ăn bánh bích quy, lại bị Dịch Nhiên trừng, ngoan ngoãn ăn cơm.

【Ngu ngốc, cậu cho bọn họ nhiều thức ăn như vậy, chỉ ăn bữa cơm này đã cho bọn họ lời lớn rồi.】

Dương Minh nhìn ánh mắt khinh bỉ của Dịch Nhiên đọc lên những lời này… Dịch ca, quả nhiên là người tốt a…

Triệu Bộ Vũ giả bộ như không phát hiện, còn không biết khi nào thì cứu viện mới đến? Nhà bọn họ nhiều người tất nhiên có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, hơn nữa loại người như Dịch Nhiên là hắn ghét nhất.

Buổi tối lúc ngủ, bởi vì đây là phòng ở ba gian, cho nên Nhan Diễm và Lý Điềm Điềm một phòng, gia trưởng Triệu gia một phòng, hai anh em Triệu gia một phòng, ba người còn lại chỉ có thể ngủ ở phòng khách.

Phòng khách chỉ có một sofa, cho nên bà Triệu trải hai tấm chiếu, khá tốt là mùa hè, chăn có thể không cần.

Dịch Nhiên ngủ trên chiếu, ngửi được mùi nấm mốc, cậu bắt buộc chính mình bước vào mộng tưởng, đời trước so với cái này càng khó ngửi hơn cũng đã ngửi qua, không có lý do gì bây giờ sẽ ghét bỏ.

Không biết ngủ được bao lâu, tại thời điểm Dịch Nhiên nửa mê nửa tỉnh, một tiếng mở cửa rất nhỏ đem cậu bừng tỉnh, là từ phòng hai nữ nhân truyền tới, phỏng chừng là đi vệ sinh a, Dịch Nhiên cũng không để ý.

Sau một khắc, một tiếng mở cửa rất nhỏ khác vang lên, là phòng anh em Triệu gia.

Đêm nay đi vệ sinh thật đúng là nhiều người…

Đột nhiên, một đoạn rên rỉ đứt quãng bị đè nén vang lên, Dịch Nhiên đầu tiên là sững sờ, sau đó giật mình, do thể chất của cậu bị cải biến, nếu giống như Dương Minh và Vu Đồng sẽ không bị đánh thức.

Dịch Nhiên lần đầu tiên cảm thấy có dị năng cũng không phải là chuyện tốt, hơi thể trầm thấp trong nhà vệ sinh, tiếng rên rỉ hờn dỗi không ngừng truyền vào lỗ tai của cậu…

“Hiện tại em chỉ có thể đi theo chúng tôi… Tiểu quỷ tóc đỏ kia căn bản không để ý tới em… Ngoan ngoãn nghe lời…”

“… Vâng…”

“A… Nói… Tiểu quỷ tóc đỏ kia là gì của em?”

“A… Bình thường… Bình thường… Bạn bè…”

“Tiểu con này, muốn lừa ai?”

“… A… A…”

“Tiểu con , nhiều nước như vậy, tiểu quỷ kia có thể thỏa mãn được em sao?”

Nghe xuân cung sống, Dịch Nhiên rốt cục nổi giận, buổi tối không muốn cho người khác ngủ sao? Một quyền đánh về phía Dương Minh.

“A!” Dương Minh bị bừng tỉnh, ôm bụng, vừa rồi có người đánh mình sao?

Nhìn trái Dịch Nhiên đang ngủ say, nhìn phải Vu Đồng ở trên ghế sa lon ngủ ngon giấc, là ảo giác a…

Dương Minh gãi gãi đầu, lại nằm ngủ, bất quá, nếu là ảo giác, sao bụng lại đau?

Dịch Nhiên từ từ nhắm hai mắt, thoả mãn nghe trong nhà vệ sinh không hề có thanh âm phát ra.

Sau một lúc lâu, Nhan Diễm và Triệu Khổng Vũ từ nhà vệ sinh cẩn thận đi ra, đều tự trở về phòng.

Kỳ thật, Dương Minh vẫn có chỗ hữu dụng…

Bất quá tuy không có xuân cung sống, Dịch Nhiên một đêm này vẫn là ngủ không ngon, tuy phố Phúc Tân là khu cách âm, nhưng ngũ giác đề cao Dịch Nhiên vẫn là nghe được tiếng kêu cứu bên ngoài, thanh âm giãy dụa, thanh âm nhấm nuốt, tiếng kêu hoảng sợ…

Sáng sớm, bọn họ là bị tiếng súng đánh thức.

Trời mặc dù vẫn đen, nhưng bên cạnh có chút phóng sáng, cho nên hôm nay mặt trời sẽ ra ngoài.

Nghe được tiếng súng, Triệu gia kích động vạn phần, “Con a, ZF (Chính phủ) đến đây, quân đội đến đây, nghe a, thanh âm này.”

Nhan Diễm và Lý Điềm Điềm cũng thật cao hứng, các nàng tính toán sau khi được cứu trợ sẽ nghĩ biện pháp trở lại nhà mình, đặc biệt là Nhan Diễm, cô trước kia nghĩ sẽ ở Triệu gia thật lâu, mới ỡm ờ dựa vào Triệu Khổng Vũ, không nghĩ tới hôm nay có viện binh, thật sự là lỗ lớn a.

Dương Minh và Vu Đồng nhìn Dịch Nhiên, trong nội tâm cũng thật cao hứng lại không nói gì, đó là bởi vì Dịch Nhiên luôn luôn lạnh mặt, nhìn không ra biểu cảm.

Nói Dịch Nhiên mất hứng, đó là gạt người, có ai thích thế giới hỗn loạn a, nếu thật có thể yên ổn, cậu sẽ lập tức mua vé máy bay đi gặp Ngao Mộ Thiên, như vậy không cần vừa lái xe vừa đánh tang thi nữa, thế nhưng… Sẽ thuận lợi như vậy sao?

Mọi người ở trong phòng chờ mong, xa xa tiếng súng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thậm chí không có, đợi thật lâu cũng không có nghe tiếng súng vang lên, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hộ gia đình đối diện cũng đứng chờ tiếng súng vang lên lần nữa.

“Vừa mới mới nãy là khu tây a?” Dịch Nhiên phá vỡ một phòng thanh tĩnh.

“Khu tây?” Dương Minh không hiểu Dịch Nhiên muốn nói gì.

“Khu tây là khu biệt thự cao cấp, người ở chỗ đó ‘phi phú tức quý’.” Triệu Bộ Vũ minh bạch ý tứ Dịch Nhiên, “Nói cách khác, tiếng súng lúc nãy chỉ là tới đón những người kia.”

‘Cách cách’ một tiếng vỡ vang lên, đó là thanh âm bàn trà thủy tinh bị Triệu Khổng Vũ đánh nát, lúc này Triệu Khổng Vũ sắc mặt dữ tợn, “Cmn, lũ hỗn đản kia đừng quên là ai nuôi bọn họ, là ai nộp thuế!”

Dịch Nhiên nhìn Triệu Khổng Vũ không nói gì, đời trước cậu cũng nói như vậy, đương nhiên cậu nộp thuế so với Triệu Khổng Vũ nhiều hơn, nhưng cuối cùng? Cậu vẫn bị tang thi ăn, cho nên đời này cậu cũng không oán, ai cũng không trách, nếu như cậu thật không may mắn chết đi, cậu chỉ biết hận chính mình vô dụng…

“Anh ơi, chúng ta làm sao bây giờ?” Bà Triệu bổ nhào vào trong ngực ông Triệu, bọn họ chỉ là muốn nhiều tiền đền bù một chút, lại không nghĩ tới hiện tại bị như vậy.

“Khu tây nhiều người như vậy, hiện tại máy bay và xe lửa cũng không thể dùng, bọn họ muốn đi ra ngoài chỉ có một con đường —— xe hơi.” Triệu Bộ Vũ nghĩ nghĩ, lại nói, “Nếu như có xe hơi, nhất định sẽ ra khỏi thành phố, chỉ cần biết bọn họ đi hướng nào, chúng ta có thể đi theo đến nơi an toàn.”

Xác thực là biện pháp tốt, Dịch Nhiên cũng nhịn không được muốn tán thưởng, nhưng các ngươi có năng lực xuống lầu sau đó ra khỏi thành phố sao?

“N thị! Tuyệt đối là N thị!” Nghe em trai nói như vậy, Triệu Khổng Vũ cũng không chửi rủa nữa.

Hắn như thế nào sẽ biết là N thị? Dịch Nhiên âm thầm nghĩ, Triệu Khổng Vũ đoán không sai, cậu đời trước ở N thi thấy tang thi ít hơn S thị.

“Anh, sao lại là N thị?” Triệu Bộ Vũ gần đây xem thường anh hắn, học đại học ba năm, tốt nghiệp rồi còn ở trong nhà hỗn ăn hỗn uống.

“Tôi biết!” Dương Minh bừng tỉnh đại ngộ, “Bài post của ‘cẩn thận vật dễ cháy’!”

Triệu Khổng Vũ gật gật đầu, “Lúc ấy còn tưởng rằng là câu like, hiện tại mới phát hiện, nguyên lai đều là thật. Đột nhiên té xỉu sẽ biến thành hoạt tử nhân kỳ quái, nếu muốn giết chết hoạt tử nhân phải đánh nát đầu, chuẩn bị nhiều thức ăn nước uống, thành phố an toàn: đông có N thị, B thị, X thị, bắc có Y thị cùng thành phố gì đó, nam có M thị, tây có L thị, W thị, khu trung bộ nhiều người không an toàn, tây bộ ít người an toàn nhất…”

Triệu Khổng Vũ cố gắng nhớ lại bài post đó, đáng chết, lúc trước sao không xem nhiều mấy lần.

” ‘Cẩn thận vật dễ cháy’ kia cuối cùng còn nói, một số người sẽ xuất hiện dị năng.” Dương Minh đắc ý lắc lắc vai, nhưng hắn là lực lượng dị năng giả.

“Dị năng?” Nhan Diễm nhỏ giọng kinh hô, lại không có người chú ý tới.

“Nói như vậy, ‘cẩn thận vật dễ cháy’ kia làm lời tiên đoán?” Vu Đồng đối ‘cẩn thận vật dễ cháy’ cũng có cảm giác hứng thú, tên cũng rất đặc biệt, “Các ngươi nghĩ năm chữ ‘cẩn thận vật dễ cháy’ này có huyền cơ hay không?”

Lý Điềm Điềm cũng gợi lên hứng thú, “Cẩn thận vật dễ cháy… Cẩn thận vật dễ cháy… A! ‘Trời nóng hanh khô, cẩn thận vật dễ cháy’, có phải là nhắc nhở chúng ta kế tiếp mặt trời sẽ rất lớn, muốn chúng ta chuẩn bị che nắng gì đó?”

… Trời nóng hanh khô… Dịch Nhiên khóe miệng co quắp.

“Ừ, rất có thể.” Triệu Bộ Vũ đầu tiên khẳng định, “Mấy năm trước nóng chết không ít người, hiện tại lại ra tang thi, chỉ sợ mặt trời càng lớn.”

“Dịch ca, anh muốn nói gì?” Dương Minh cảm thấy Dịch Nhiên biết rất nhiều.

“Ách, có lẽ a…” Dịch Nhiên hàm hồ nói, ‘cẩn thận vật dễ cháy’ chỉ là tên trên mạng của cậu thôi, cái đó có hàm nghĩa gì, nói thật, cũng là người kia lấy…

【Dịch Nhiên, Dịch Nhiên, em đã cháy như thế, vậy phải cẩn thận vật dễ cháy, anh phải chú ý xem chừng em, miễn cho em bị đem đốt cháy, anh liền tìm không ra Tiểu Nhiên nhà anh…】

Nhiên = bốc cháy.

Được Dịch Nhiên khẳng định, Dương Minh bắt đầu nghĩ tìm vài thứ có thể che nắng…

Hết chương .

Truyện Chữ Hay