Hà Cố và Nhậm Quảng Bách ở tầng một vòng một vòng, tuy rằng không thể cam đoan đều xoát mỗi khuôn mặt, nhưng cũng xem như không ít, lại không hề có một khuôn mặt nào phù hợp với ấn tượng của Hà Cố về cha mẹ Hứa Thanh hoặc cha mẹ Viên Bình.
Nhậm Quảng Bách có chút buồn bực, Hà Cố thế nào cũng giống như tìm không thấy cha mẹ mình dường như một chút cũng không nóng nảy (?).
Lại vòng một vòng, thời gian đã qua một giờ, hai người không tìm kiếm lầu nữa liền đi lên lầu hai.
Hứa Thanh và Nhan Hàn ở tầng ba đi tìm một vòng, Nhan Hàn dựa vào năng lực thị giác nhạy bén, nhìn một lượt tất cả mọi người, nhưng không một khuôn mặt nào phù hợp với sự miêu tả của Hứa Thanh, không đến một giờ phải lên tầng bốn tìm tiếp.
Tầng hai cùng tầng bốn tình hình đều giống nhau, bốn người cũng không phí thời gian nhiều, lên tầng năm tìm.
Ở tầng vòng một vòng, bốn người vẫn không tìm được, bọn họ cũng không thể không từ bỏ.
Hứa Thanh thất vọng nhưng cũng hiểu rõ, phải, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hà Cố không biết nên làm thế nào an ủi cậu, chỉ có thể ôm cậu vào lồng ngực.
Trong lúc ấy, sáu người kia cũng đã tìm được bọn họ, cũng phái hai người đi tìm Vương Cường báo cáo.
Vương cường nghe xong nhướng mày, cái tên Nhan Hàn kia cũng ở đây sao? Còn có hai thiếu niên không rõ lai lịch……? Xem ra cần phải cẩn thận hơn một chút.
Phân phó hai người kia, cho sáu người bọn họ trước tiên theo dõi bốn người Hứa Thanh, rồi sau đó tìm cơ hội bắt bốn người lại, nếu như thất bại, vậy thì cứ bắt Nhậm Quảng Bách đến cũng tốt, người này nhất định bắt được, không tiếc hết thảy đại giới!
Hai người kia gật gật đầu, lại trở về tầng năm.
Lúc này ở tầng , bốn người Nhậm Quảng Bách dừng chân lại, để chờ cho cảm xúc của Hứa Thanh hồi phục một chút, nghe tiếng khóc của nhóm dân chúng chung quanh, bọn họ cũng cảm thấy trong lòng thật không dễ chịu.
Tai nạn xảy ra…… Chân chân thật thật phát sinh ở trước mắt, hết thảy mộng đẹp đều sẽ bị đánh nát.
Sau khi Hứa Thanh khôi phục tinh thần, bốn người đi xuống tầng, trở về tìm Nhậm Từ Nhạc, bây giờ bảy người trẻ tuổi bọn họ đều thành cô nhi, tất cả bảy người, chính là người nhà!
Sáu người cũng tập hợp đuổi kịp bước chân bọn họ, cho đến khi bốn nười Nhậm Quảng Bách đi ra chỗ tránh nạn, cũng đi hướng một con đường không có một bóng người, bọn chúng nắm chặt thời cơ, liếc nhau, lao ra!
Nhậm Quảng Bách, Hứa Thanh và Hà Cố đều không kịp phản ứng thì đã nhìn đến sáu thân hình nhằm phía bọn họ, vừa muốn phản kích, sáu người kia đã bị đánh ngã.
Ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn người đã đánh đánh sáu người kia nằm bò—— đúng là Nhan Hàn.
Nhan Hàn lúc ở tầng đã phát hiện có người theo dõi bọn họ, nhưng y bất động thanh sắc chờ đợi con mồi tùy thời mà động, cố ý dẫn bọn chúng đi vào con đường không người qua lại, cũng vì, để mai phục bọn chúng.
Mà y khi còn chưa nhìn thấy gương mặt thật của sáu người kia đã đoán được bọn chúng hẳn là chính là đám người hại chết Nhậm Đào ở Khu , nói cách khác, bọn họ là người đã thương tổn Nhậm Quảng Bách.
Vô luận là ai thương tổn Nhậm Quảng Bách, y đều sẽ không bỏ qua!
Bởi vậy, ngay lúc bọn chúng muốn hành động, y lập tức xuất kích, trong nháy mắt chế phục bọn chúng, cũng cầm súng chĩa vào với người đàn ông mặc áo đỏ, lạnh giọng hỏi: “Là ai chỉ thị?”
Sáu người liếc nhau, gã đàn ông áo đỏ lại bị Nhan Hàn đánh một quyền, trừng mắt với gã, hai mắt tràn đầy tức giận: “Mau nói, đừng lãng phí thời gian của ta.”
Không chỉ có gã áo hồng, ngay cả năm người kia đều bị khí thế của y dọa, phát run nói ra hết thảy đều là người khác lệnh cho bọn chúng làm, không có quan hệ gì với bọn chúng, xin đừng giết bọn chúng!
Nhan Hàn để gã áo đỏ lấy máy truyền tin ra, gã chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, tiếp theo, Nhan Hàn lệnh gã báo cáo đối phương là đã bắt được bọn họ, bảo ông ta chạy nhanh đến đây.
Nhan Hàn cảm thấy, người kia cũng ở chỗ này.
Bên cạnh ba người Nhậm Quảng Bách xem đến mức mắt choáng váng, mỗi người đều có cảm giác bất đồng.
Hứa Thanh cảm thấy Nhan Hàn soái đến ngây người, muốn được như y, coi y là một tấm gương; Hà Cố cảm thấy có ý, không ngờ tới Nhan Hàn này lại thâm tàng bất lộ; còn Nhậm Quảng Bách…… Trước là kinh ngạc, sau lại là ảm đạm.
Phải…… Anh đều đã biết.
Hoá ra, Nhan Hàn cái gì đều đoán được, thật sự rất lợi hại……
Nhưng anh thì sao?
Nhậm Quảng Bách anh thì sao?
Xứng đôi với Nhan Hàn hay không?
Nhậm Quảng Bách nhìn bóng lưng Nhan Hàn, trong lòng đau như đao cắt, cùng giống như lúc mất đi người cha thân yêu của mình, đau như nhau, giống như vậy…… Khó có thể chịu đựng.
Gã áo đỏ theo lời dặn dò của Nhan Hàn, Vương Cường quả nhiên bị lừa.
“Chúng mày ở đâu, tao đi tìm chúng mày.”
Gã áo hồng liếc mắt nhìn Nhan Hàn một cái, bị y trừng mắt lại, sợ tới mức nhanh chóng trả lời: “Chúng em ở phố xx, lão đại mau qua đây đi.”
Kỳ thật Vương Cường mắc mưu, một phần nguyên nhân là gã áo đỏ đã từng nói với gã, bọn họ sẽ đánh bất tỉnh bốn người kia, nhưng mà để bọn họ mang theo bốn người thì thật khó thoát, dễ dàng bị quân đội phát hiện, cho nên cứ trông chừng tại chỗ trước.
Đương nhiên, hết thảy đều là Nhan Hàn bắt gã nói.
Nhan Hàn để gã áo đỏ tắt máy truyền tin, cũng cho sáu người bọn chúng đứng lên, bởi vì Nhan Hàn cầm súng chĩa vào bọn chúng, cho nên bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Để cho bọn chúng đứng lên, đừng nghĩ sẽ phải làm gì tiếp theo, y xoay người trở lại bên ba người Nhậm Quảng Bách.
Lúc này Hứa Thanh thấy Nhan Hàn đi tới, cười nhìn y nói: “Anh thật là lợi hại!”
Nhan Hàn cũng không phản ứng với Hứa Thanh, nhưng là trải qua mấy ngày nay ở chung cùng nhau y cũng biết quyết định của Hứa Thanh, Nhan Hàn biết, Hứa Thanh về sau chắc chắn theo bọn họ, mà Hứa Thanh cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không ghét cậu, gật gật đầu với cậu, tỏ vẻ đáp lại.
Hứa Thanh thấy người không hay phản ứng với ai như Nhan Hàn lại gật đầu với cậu, trong lòng cũng cao hứng. Về sau bọn họ chính là ‘ người nhà ‘, cậu rất thích bọn họ, muốn sống chung cùng bọn họ.
Hà Cố không nói chuyện, nhưng cánh tay trên vai Hứa Thanh cũng không buông xuống.
Nhậm Quảng Bách cảm xúc trên mặt, gợi lên khóe miệng khen ngợi y: “Rất tuyệt, rất soái.”
Nhan Hàn nghe Nhậm Quảng Bách khen mình, mặt hơi hơi đỏ, nhìn anh nói: “Mọi người giả bị đánh ngất, đợi tên đầu xỏ đến đây.”
Ba người gật gật đầu, bốn người làm bộ bị đánh ngất, quả nhiên, vừa mới chuẩn bị không bao lâu, người kia liền tới rồi.
Vương Cường tới, nhìn sáu người, cười nói chuyện với bọn chúng, hoàn toàn không dự đoán được mình đã rơi vào bẫy rập.
“Bắt được rồi hả? Thật tốt quá! Đồ đâu, lấy theo không?” Vừa nói vừa tới gần sáu người, hoàn toàn chưa thấy được sáu người kia đang cố trốn tránh bốn người.
Nhậm Quảng Bách không thấy được nhưng nghe được, anh nhận ra, thanh âm này anh đã nghe rất nhiều năm như vậy, làm sao nhận không ra. Hoá ra, hoá ra người hại chết cha anh, bây giờ còn hạ độc thủ với bọn họ, không ngờ lại là bạn tốt của cha —— Vương Cường?!
Anh tức giận đến cả người phát run, cau mày, biểu tình ngưng trọng mà nghiêm túc, anh thực sự, thực sự muốn tiến lên, đem cái gã đáng giận kia…… Cái gã đàn ông đáng giận kia đánh chết, đem khuôn mặt xé đến nát!
Người này hại chết cha anh, anh vậy mà mấy ngày trước lại cứu gã một mạng! Nhậm Quảng Bách chỉ còn có thể cảm thấy thống khổ và khó chịu, tức giận, hận mình sao mấy ngày trước không để Vương Cường bị xác sống cắn chết, như vậy cha anh, nói không chừng sẽ không phải chết!
Nhan Hàn ở bên cạnh phát hiện sự khác thường của anh, biết anh vì sao lại phẫn nộ, đôi tay phủ lên vai an ủi anh, để anh bình tĩnh, cũng nói bên tai anh: “Chờ một chút.”
Nhan Hàn biết Nhậm Quảng Bách có tâm lý muốn báo thù……
Báo thù?
Hai mắt Nhan Hàn hiện lên ám mang, y dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Vương Vường, chỉ là hiện tại cần phải biết được mục đích của Vương Cường là gì.
Hứa Thanh cùng Hà Cố kinh ngạc, không ngờ tới Nhậm Quảng Bách cũng sẽ có loại tính tìnhn hư vậy, bình thường không phải khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người sao?
Hoàn chương