Bởi vì Cố Quân Ngôn, Diệp Tử Tân không dám xuất môn nữa, sòng phẳng dứt khoát oa cả ngày. Hắn tạm thời không muốn lại nhìn thấy bất cứ bản mặt nào của nvc, lớn lên giống cũng không được!
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Tử Tân vừa mới chuẩn bị phồng lên dũng khí đối mặt với đám nvc, cửa phòng trước hắn một bước vang lên. Ngoài cửa chính là một trong hai người Diệp Tử Tân thấy tại cổng lớn hôm qua: "Tiên sinh, đại ca chúng ta mời các ngươi qua."
"Vậy thì phiền toái ngươi dẫn đường." Diệp Tử Tân lấy khăn mặt đem mặt lau sạch sẽ, lại chỉnh sửa quần áo một chút rồi mới đi ra ngoài, đúng lúc Đường Thù cũng vừa mở cửa đi ra.
Diệp Tử Tân ngày hôm qua bị Cố Quân Ngôn kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nặng, nhìn thấy Đường Thù cũng theo bản năng muốn tránh đi. Bất quá không biết có phải hắn ảo giác hay không, tổng cảm thấy biểu tình Đường Thù hôm nay tựa hồ lạnh hơn, hoặc là nói càng như là hoàn toàn không nhìn hắn... Diệp Tử Tân nhún vai, đối với phát hiện này kỳ thật rất hoan nghênh. Nếu Đường Thù bỗng nhiên đổi tính luôn dõi theo hắn, kia mới thật sự đáng sợ a!
Khi hai người bọn họ xuống lầu, Cố Quân Ngôn cùng Mục Chi Hằng đang ngồi ở đối diện Trang Túc, thấy Đường Thù xuống lần lượt quay đầu qua.
Xem bộ dáng Cố Quân Ngôn là phi thường muốn trực tiếp nhào lại đây, lại bị bách vu uy hiếp không dám động một chút, lui thân mình ngồi trên sô pha có chút điềm đạm đáng yêu ý nhị. "Đường đại ca..."
Đường Thù nhìn Cố Quân Ngôn theo bản năng nhíu mi, lập tức mới nhìn tới Trang Túc đầy mặt âm trầm: "Đây là ý gì?"
Trang Túc vỗ về ngạch như là đang cực lực khống chế cái gì, lời nói ra càng giống như là nghiến răng nghiến lợi: "Hôm qua sau khi Tu Thành đưa các ngươi trở về đã không thấy tăm hơi, tìm hết khu vực này đều cũng không thấy được, các ngươi ngày hôm qua cuối cùng..."
Nghe được Từ Tu Thành mất tích, Diệp Tử Tân liền theo bản năng nhăn lại mi, hắn từ trước liền đã suy đoán nhân vật Từ Tu Thành này sở dĩ không có xuất hiện, rất có khả năng là bởi vì đã sớm chết, kia có thể hay không cùng sự mất tích lần này có liên quan. Nguyên bản trong sách, Đường Thù một hàng đến F thị, chỉ là vì thuận lợi lấy được linh sủng, sau rất nhanh liền rời đi, không có gặp được việc này.
"Từ tiên sinh hôm qua tại chỗ ta hàn huyên một hồi, từ sau đó ta liền không có tái kiến qua hắn ta." Diệp Tử Tân nghĩ nghĩ chi tiết nói: "Nếu là ở trong này không thấy, liền không có người nhìn thấy hắn ta rời đi sao?"
Trang Túc nhìn chằm chằm Diệp Tử Tân chậm rãi lắc lắc đầu: "Không có."
Diệp Tử Tân sờ sờ cằm, điều này làm cho hắn nhớ tới dị năng Hoa bá—— ẩn thân. Chỉ là Hoa bá hiện tại chỉ có thể chính mình ẩn thân, thế nhưng sau khi dị năng thăng cấp có thể hay không có thể dẫn người che dấu... Hay là Từ Tu Thành kỳ thật là dị năng giả song hệ? Diệp Tử Tân rất nhanh phủ quyết ý tưởng này, Lôi hệ đã là biến dị thiên linh căn, có được biến dị linh căn người bình thường sẽ không thể xuất hiện hai loại hoặc hơn hai loại dị năng.
Diệp Tử Tân châm chước nói: "Bên người ta có một dị năng giả khi che dấu khí tức của mình sẽ không bị người hoặc tang thi gần bên cạnh phát hiện, có thể hay không có người có cùng loại dị năng này, hơn nữa đủ giấu người."
Trang Túc dừng một lát, không biết là nhớ tới cái gì sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, hắn ta trực tiếp đứng lên xin lỗi nói: "Ta còn có việc rời đi trước." Hắn ta nói xong liền vội vàng ly khai.
Diệp Tử Tân nhìn bóng dáng Trang Túc theo bản năng niết mấy ngón tay, hắn đối với Từ Tu Thành ấn tượng vẫn thực không sai, hơn nữa thật lòng muốn cùng Từ Tu Thành kết giao. Hi vọng lời hắn ta vừa nói có thể cấp Trang Túc một ít nhắc nhở, Từ Tu Thành cũng có thể bình an mới tốt.
"Lão đại chúng ta hiện tại phải làm sao?" Mục Chi Hằng nhẹ nhõm thở dài một hơi nói, anh vẫn là lần đầu kiến thức đến áp khí so với lão đại bọn anh càng thêm khủng bố, giống như là nếu bọn họ không giải thích rõ, liền sẽ bị trực tiếp sống nuốt.
"Đi vào bên trong thành xem xem." Đường Thù nghĩ nghĩ nói: "Có dị năng thì đi cùng, không dị năng thì lưu lại."
Rốt cuộc lại muốn đi vào kịch tình, Diệp Tử Tân ngược lại thả lỏng xuống, cho dù hắn đối với kịch tình vừa thấp thỏm vừa e ngại, nhưng biết rõ tương lai trước mắt cũng là đảm bảo duy nhất của hắn,
Cố Quân Ngôn nghe vậy vội vàng đứng lên: "Đường đại ca ta..."
Không đợi Cố Quân Ngôn nói xong Đường Thù liền quyết đoán nói: "Ngươi cũng lưu lại."
Di, từ từ kịch tình này không quá đúng nga. Diệp Tử Tân há miệng thở dốc lại không nói được gì, hắn kỳ thật cũng không thể lý giải trong kim thư Đường Thù đi chỗ cũng mang theo Cố Quân Ngôn đi, nếu dị năng không gian trân quý, vậy bảo hộ ở sau người liền hảo, tùy thân mang theo cũng không ngại quá nặng sao?
Cố Quân Ngôn tự nhiên không muốn bị ném lại, từ lúc mạt thế cậu ta liền chưa bao giờ rời khỏi bên người Đường Thù: "Nhưng là..."
"Không có nhưng là gì hết, đây là mệnh lệnh." Đường Thù nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không có nhìn qua Cố Quân Ngôn.
Đường Thù thái độ biến hóa người sáng suốt đều nhìn ra, Mục Chi Hằng khụ một tiếng quyết đoán lên lầu đi thông tri dị năng giả bên trong đội, tốc độ kia có thể so với dị năng giả tốc độ.
Cố Quân Ngôn dùng biểu tình lã chã chực khóc nhìn về phía Diệp Tử Tân người duy nhất vẫn còn đứng đó: "Học trưởng, ta..."
Diệp Tử Tân phi thường hối hận vừa rồi bởi vì kịch tình thay đổi mà thất thần, hiện tại muốn chạy cũng không còn kịp rồi. Diệp Tử Tân điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, tận lực khiến mình có vẻ nhu hòa một chút, sẽ không cứng nhắt quá: "Khu A trong thành đại bộ phận nơi đó đều là rất nguy hiểm, y cũng là lo lắng an toàn của ngươi mới không mang ngươi theo."
"Nhưng mà Đường đại ca nói qua là sẽ bảo hộ của ta." Cố Quân Ngôn niết tay mình, ngón tay thon dài đều nhanh bị cậu làm vặn vẹo.
"Cuối cùng sẽ có thời điểm bảo hộ không đến."
Diệp Tử Tân thở dài, đối với Cố Quân Ngôn trong kim thư miêu tả hắn vẫn là thấy đối phương thực đáng thương, tuy rằng cậu ta luôn được Đường Thù cùng nguyên chủ bảo hộ rất tốt, nhưng càng giống vật phẩm cho hai người tranh đoạt, là phần thưởng thuộc về người thắng. Chẳng sợ cậu sau này thông qua không gian thăng cấp đạt được công pháp tu tiên, cũng như trước vẫn đem mình đặt ở vị trí cần được bảo hộ. Cho dù bắt cậu đi gϊếŧ tang thi, cậu cũng là vĩnh viễn đứng ở địa phương sau lưng người khác.
Mạt thế sinh tồn đã gian nan, khả cầu đường tu tiên càng khó, dù cho may mắn được Thiên Đạo chiếu cố thì như thế nào, cậu đối với người khác ỷ lại sớm muộn gì cũng sẽ hủy chính mình. Bất quá lại nói tiếp nếu chỉ là an tâm thăng cấp không gian cùng làm ruộng, sống được lâu một chút cũng không có gì không tốt.
Diệp Tử Tân tự giác không có quyền lợi đi đánh giá cách sống người khác, an ủi hai câu liền tìm lấy cớ vội vàng ly khai.
Cố Quân Ngôn lại ngồi trên sô pha trong chốc lát, mới đứng dậy trở về phòng mình. Vẻ mặt của cậu nhìn qua có chút thương tâm, hoặc như là đang khẩn trương. Cái miệng của cậu khẽ động một chút, chóp mắt liền biến mất tại chỗ.
Rất nhanh Cố Quân Ngôn xuất hiện ở trong một thế giới hoa thơm chim hót, có đồng ruộng, phòng ốc, nước sông uốn lượn chảy vào trong biên giới sương mù dày đặc, cùng so sánh với thế giới sớm bị phá nát bên ngoài mà nói thì nơi này càng yên tĩnh, bình thản không khác một chỗ nhân gian tiên cảnh.
Cố Quân Ngôn tâm tư lại không ở đây, cậu rất nhanh lái xe đến phía sau bên cạnh ôn tuyền, một nam nhân quang lỏa ngâm ở trong nước, chính là Từ Tư Thành mất tích một ngày. Mắt kính hắn ta thường mang đã bị tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tràn ngập thống khổ, bất cứ một người bình thường nào bị rõ ràng ràng phế đi linh căn đều sẽ đau như rút gân bạt cốt.
"Hắn ta làm sao? Vì cái gì biểu tình thống khổ như vậy?" Cố Quân Ngôn khóe miệng mân thành một đường, chân tay có chút luống cuống đứng ở thủy biên. Trước mặt cậu không có bất luận người nào, hoàn toàn như là đối thoại cùng không khí bình thường.
Cố Quân Ngôn hôm qua khi từ phòng Đường Thù rời đi vừa lúc nhìn thấy một người bỗng nhiên xuất hiện phía sau Từ Tư Thành đem hắn ta đánh cho trọng thương hôn mê. Cố Quân Ngôn hoảng sợ, theo bản năng đem người thu vào trong linh tuyền không gian.
Trong không khí truyền đến thanh âm khàn khàn khó nghe, lại rất đương nhiên nói: "Linh căn hắn ta bị ta hấp thu."
"Ngươi nói cái gì?" Cố Quân Ngôn hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã vào trong linh tuyền.
"Ngô là Thượng Cổ khí linh, muốn khôi phục đến trạng thái cường thịnh nhất, cũng không phải một sớm một chiều liền có thể làm được. Oa bên trong này là biến dị thiên linh căn đối ngô mà nói là đại bổ vật, như thế nào? Ngươi không muốn mau một chút tu tiên sao?"
Cố Quân Ngôn cắn ngón tay do do dự dự nói: "Nhưng là, hắn ta..."
"Ngươi cứu hắn ta một mạng, thu một ít thù lao cũng là đương nhiên." Thanh âm trong không khí như là mang theo cười nhạo: "Hơn nữa ngươi cũng không phải bởi vì sợ bí mật không gian bị bại lộ, nên đem nhân gia nhốt ở trong này sao?"
"Ta..." Cố Quân Ngôn cắn môi dưới nhìn về phía Từ Tu Thành trong nước, cậu vốn cũng là hảo ý lại không biết cuối cùng sẽ biến thành như vậy, nhưng việc đã đến nước này... Hắn ta...
"Đợi đến khi không gian thăng cấp, ngô nói được thì làm được, tự nhiên sẽ dạy ngươi tiên thuật, nhưng trước hết ngô phải khôi phục một ít mới được." Khí linh hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói: "Hai thằng nhóc bên cạnh ngươi cũng là thiên linh căn, không thì đem bọn họ cũng cầm vào đây, không gian tất nhiên sẽ thăng cấp."
"Không được! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!" Cố Quân Ngôn thần kinh căng chặt cắn móng tay mình: "Hai người kia tuyệt đối không được, ngươi không thể động bọn họ!"
"Chẳng lẽ ngươi thích bọn họ?"
"Ta..." Cố Quân Ngôn dừng một lát, bộ dáng giống như có chút buồn rầu. "Hai người kia... Một là thực thích ta, một là ta thích y." Không sai, cậu thích Đường Thù, nam nhân từ khi biết được mạt thế đến đã cho cậu dựa vào. Hơn nữa chẳng sợ có chút kiệm lời, nhưng Đường Thù đối với cậu từ trước đến nay không cự tuyệt ngầm đồng ý, đã là thâm tình y khó được. Chỉ là nay...
Cố Quân Ngôn chỉ cần vừa nghĩ đến Đường Thù cự tuyệt cậu đi theo liền cảm thấy phiền lòng nôn nóng, có lẽ tựa như lời Diệp Tử Tân nói, vì cậu không có năng lực tự bảo vệ mình?
Việc hàng đầu cậu phải làm là mang Từ Tu Thành rời khỏi nơi này, hắn ta không có khả năng vẫn ở bên trong không gian của cậu, lại sợ sau khi đưa hắn ta ra ngoài bí mật không gian sẽ bại lộ. Hơn nữa bên ngoài thành tình huống không rõ, này có lẽ đối với cậu mà nói cũng là một lần lịch lãm học được tự bảo.
"Người muốn gϊếŧ ngươi cũng không phải ta, ta ngược lại là cứu ngươi, nếu không phải ta ngươi đã sớm chết. Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành, ta cũng là bất đắc dĩ, có lẽ như vậy ngươi ngược lại còn có thể sống sót..." Cố Quân Ngôn ngồi xổm bên tai Từ Tu Thành nhẹ giọng nói, cậu biết kì thật đối phương không nghe thấy, nhưng nói ra để tự mình an tâm.
Cố Quân Ngôn nói xong một đường chạy đến tiểu ốc, từ bên trong lấy ra một phen trường kiếm màu trắng bạc, thanh kiếm này tên là "Không phá", ý là thủ vô kiên không phá, cùng bảo kiếm "Chiến quân" là một đôi Uyên Ương kiếm, đều là pháp bảo trung phẩm. Hai thanh kiếm này tốt hơn rất nhiều so với pháp khí hạ phẩm "Minh uyên" cậu đưa cho Diệp Tử Tân kia, cũng là bội kiếm cậu cố ý lưu cho mình cùng Đường Thù.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ mang theo người mình thích sóng vai cùng nhau đứng ở nơi người khác chỉ có thể ngưỡng mộ, đây là cậu thực tâm đáng quý.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vào một ngày Diệp tiểu thụ không thấy......
Đường Thù đem thanh kiếm đặt trên cổ lão quản gia: Ngươi ni?!
Lão quản gia:...... Không biết.
Đường Thù: Hắn nói qua ẩn thân có thể giấu người, đây là dị năng thiên phú của ngươi....
Lão quản gia:...... ( cầu đừng nháo!)