" Ý anh là sao?" Vu Ngân mờ mịt hỏi.
" Ngay từ đầu bọn họ đã không có ý tốt rồi." Thanh niên bước đến đứng bên cạnh Vu Ngân, chỉ chỉ bọn người Vi Ân Kỳ.
" Nhìn nhé, bọn họ trừ Hứa Vụ ra thì từ nãy đến giờ toàn giả bộ các kiểu. Anh bạn à, cậu ngây thơ quá rồi nè, nhìn cái chân mày nhăn sắp thành sợi mì kia đi, hoàn toàn là lấy oán báo ơn đó nha."
" Thật phí xăng mà." Tử Thiên tiếp lời.
"Các người... các người.. làm vậy là có ý gì?" Vi Ân Kỳ trợn mắt nhìn bọn họ.
" Ngay từ đầu các người ... không phải, là cậu ... đã biết tất cả rồi đúng không? " Hứa Vụ dùng ánh mắt đề phòng nhìn vào người thanh niên nọ.
" Đúng thì sao? Mà... không đúng thì sao?" Thanh niên chớp mắt mỉm cười rất tươi, hai tay đút trong túi quần.
" Các người ... " Vi Ân Kỳ đang định nói thì Tô Quỳnh từ phía sau đã nhào tới người thanh niên.
Mắt hơi thâm vào, làn da có vẻ đang chuyển từ màu mà da người nên có thành màu da người không nên có, bằng mắt thường có thể nhìn ra nó đang chuyển sang màu tím xanh. Cô ta lao tới như một kẻ điên, Vu Ngân hoảng sợ đã ngã ra phía sau, còn người thanh niên thì vẫn đứng đó, tay đút túi quần hoàn toàn không đặt Tô Quỳnh đang lao đến vào mắt.
Ngay khi Tô Quỳnh còn cách thanh niên chưa tới cm, thì bị đánh bật ra xa, nối tiếp sau đó là một tiếng súng vang lên. Lúc bấy giờ không khí im lặng đến đáng sợ, Tử Thiên phía sau đang ngồi xổm, hai tay ôm má, miệng cười như có như không xem kịch vui. Người thanh niên cười thậm chí còn tươi hơn vừa nãy.
Đến khi mọi người nhận ra thì Tô Quỳnh đã nằm chết cách đó không xa, giữa mi tâm là một lỗ đạn đen ngòm, máu chảy không ngừng. Vi Ân Kỳ sợ đến nỗi ngồi sụp xuống, Hứa Vụ thì nhìn chằm chằm về phía người vừa ra tay, không phải, là hai người vừa ra tay mới đúng.
Cặp anh em luôn im lặng đứng sau người thanh niên ngay lúc Tô Quỳnh vọt đến, một người lao đến dùng vô ảnh cước đánh ngay giữa bụng khiến Tô Quỳnh văng ra, người còn lại chả biết lấy đâu ra khẩu súng, một phát headshot tiêu chuẩn không lệch đi đâu được, hạ luôn Tô Quỳnh còn chưa kịp đứng dậy.
Cả quá trình chỉ vỏn vẹn một phút, tất cả sự việc đều khiến cho Hứa Vụ, Vu Ngân cùng Vi Ân Kỳ suýt lên cơn đau tim. Thánh Ala trên cao, lũ này còn phải người không?? ( Chúng nó trừ cặp anh em đi theo thanh niên kia ra có phải người đíu đou :v )
" Sao vậy, hay cậu Vi đằng kia cũng bị đớp như người yêu cậu rồi. Khai nhanh nhanh để tôi còn xử lý nốt nào." Thanh niên nghiêng đầu nhìn Vi Ân Kỳ đến là vô tội.
" Nhìn cậu ta đâu giống bị đớp rồi, nếu không thì giống cô đằng kia lao đến đớp cậu rồi." Giọng nói trầm trầm vang lên, Tử Thần đã đứng bên cạnh Tử Thiên từ bao giờ, dùng khuôn mặt vô cảm nhìn bọn họ.
" Hai người ... hai người... " Vi Ân Kỳ vừa nhìn thấy Tử Thần liền sợ đến nỗi nói không nên lời, nói đúng hơn là do hắn ta chưa từng thấy hai người giống nhau như hai giọt nước thế này bao giờ cả, lại còn trong tình huống vừa bị dọa xong, ai mà chẳng sợ.
Hứa Vụ cũng sợ chả kém, nhưng cậu ta lại bình tĩnh đến không ngờ.
" Ấy, làm phiền tiểu Thần nghỉ ngơi sao?" Thanh niên cười cười, chạy đến bên cạnh Tử Thần.
" Không sao, đằng nào ồn như này ngủ cũng không được." Tử Thần liếc mắt về cặp anh em nãy giờ vẫn đứng một bên cúi đầu cung kính, ngoắc ngoắc ngón tay gọi họ đến.
Cặp anh em liền đến trước mặt Tử Thần và Tử Thiên, quỳ một gối xuống, đầu cũng ngẩng lên, một tay đặt trước ngực, tay còn lại nắm thành quyền chống xuống đất. Sau đó đồng thanh nói :
" Huy Lan / Huy Lam ,bái kiến Thiên Thiếu, Thần Thiếu."
"Đến từ Huy Gia?" Tử Thiên phủi phủi quần đứng dậy, nhìn bọn họ hỏi.
" Thưa vâng."
" Đến làm gì?" Tử Thần hỏi.
" Thưa, gia chủ gửi bọn tôi đến hầu hạ vị thiếu gia." Cả đồng thanh đáp.
" Còn tôi thì tiện đường thôi." Thanh niên cười cười.
Nhìn sự việc diễn ra trước mắt, Vu Ngân cứng họng, không nói nổi một lời. Tay run run chỉ về phía bọn họ, giọng run rẩy nói không liền mạch.
" Các cậu... quen nhau sao?"
" À, quên mất không giới thiệu, haha. " Thanh niên gãi đầu, cười.
" Tôi là Huyền Phù. " Đi đến trước mặt Vu Ngân, kéo cậu ta dậy, ngón tay cái chỉ chỉ hướng anh em Tử Gia phía sao. " Tôi còn là anh họ của hai tên kia nữa, cảm ơn cậu đã chiếu cố chúng nó nhé."
Lời giới thiệu này chả khác gì quăng bom vào hố người, nổ chết một đống ý nghĩ của xấu sắp hình thành của Vi Ân Kỳ. Hắn ta liên tục lùi về phía sau, sau đó chật vật đứng dậy toan chạy trốn.
" Túm lại." Anh em Tử gia đồng thanh.
Lập tức, Huy Lam là người nãy vừa tung vô ảnh cước đạp bay Tô Quỳnh liền đuổi theo. Một tên sinh viên trói gà không chặt sao đọ nổi lính đặc chủng cao cấp như Huy Lam , chả mấy chốc liền bị Huy Lam bắt quỳ gối trước mặt anh em Tử Gia.
" Mấy người muốn làm cái gì, thả tôi ra mau !!!" Vi Ân Kỳ thét lên. " Cha tôi là giám đốc ở cảnh cục, tôi mà làm sao các người chỉ có nước chết mà thôi."
" Phì !!! " Huyền Phù phì cười.
" Sao anh lại cười?" Hứa Vụ nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
" Hửm? Cục đá lên tiếng rồi à? Không lên tiếng tôi còn suýt quên mất cậu luôn đó. "
Huyền Phù đi đến trước mặt Vi Ân Kỳ, ra hiệu cho Huy Lam lùi lại. Trước cái nhìn của mọi người, giơ chân đạp thẳng vào ngực Vi Ân Kỳ, khiến hắn ta ngã ngửa ra sau. Bàn chân đi giày di di ấn ấn trên ngực Vi Ân Kỳ khiến hắn ta đau đến kêu cha gọi mẹ.
" Cái người này à, chính cậu ta dùng mảnh mải có máu tang thi đem về bịt vết thương cho Tô Quỳnh nè. Chội ôi, lúc cô ta thấy mảnh vải còn không chịu, hắn còn nói đấy là máu mình cơ. " Lại dùng thêm ít lực giẫm xuống. " Thế mà cậu với cô ta tin sái cổ, tôi nhịn cười khó khăn lắm đó."
Hứa Vụ kinh ngạc nhìn Vi Ân Kỳ, không thể tin vào tai mình.
" Nói bậy, mày nói bậy !!! "
" Hứa Vụ, giết hắn mau, đừng tin hắn !! Cứu tao, mau cứu tao. "
Vi Ân Kỳ gào đến khàn cả giọng, nhưng Hứa Vụ không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn.
" Hầyyy, lại mối tình kiềng ba chân à?" Tử Thiên đâm chọt vào bầu không khí đang rất nghiêm túc. " A Lan. "
" Vâng." Huy Lan đứng bên cạnh cúi người chờ nhận lệnh.
" Lôi hắn về phía trước, đằng kia kìa." Tử Thiên chỉ chỉ cột đèn giao thông cách đấy khoảng m. " Trói vào cột đèn giao thông. "
Huy Lan lập tức xách một chân Vi Ân Kỳ kéo về phía cột đèn, mặc kệ hắn ta kêu la thảm thiết.
Vu Ngân cùng Hứa Vụ còn đang lơ ngơ không hiểu Tử Thiên định làm cái gì thì, ngay lúc Huy Lan vừa trở lại, không biết từ đâu có mấy con tang thi nhào tới tấn công Vi Ân Kỳ.Bọn nó cắn hắn ta,dùng miệng giật xuống từng miếng thịt, cảnh máu me không dành cho trẻ ngoan nhìn cứ như vậy diễn ra.
" Như vậy ... như vậy... thật tàn nhẫn." Vu Ngân hướng về phía Tử Thiên nói, dù gì cậu ta cũng là người. " Cậu ta dù sao cũng là đồng loại với chúng ta, như vậy... như vậy... "
" Anh bạn à, Tô Quỳnh vì bảo vệ cậu ta mà mới bị thương, cậu ta không cảm ơn mà còn lấy mảnh vải có máu tang thi bịt vết thương cho cô ta, bịt vào vết thương của một cô gái vì cậu ta mà chảy máu. Thế mà được coi là đồng loại của cậu thì tôi đã giết cậu lâu rồi. " Huyền Phù không nhanh không chậm nói.
" Sao anh biết? " Vết thương của Tô Quỳnh bị trước khi bọn họ gặp Huyền Phù cơ mà.
" Vụ Vụ nha, tôi biết nhiều thứ lắm."
" ... " Hứa Vụ đen mặt, Vụ Vụ là cái khỉ gì chứ ??!
" Cậu ta có thể sửa ... "
" Sửa? Sửa cái gì? Sửa sai á?" Tử Thiên mỉm cười nhìn Vu Ngân.
" Tiếc thật ha. " Huyền Phù thở dài.
" Tiếc gì cơ?" Vu Ngân tiếp tục mờ mịt.
" Vu Ngân, cậu nên biết, nhân từ là thứ chúng tôi không có, cũng không cần phải có." Tử Thần dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Vu Ngân, giọng nói mang theo hơi lạnh đánh thẳng vào tai Vu Ngân.
" Anh tôi, tôi, Huyền Phù đều không có. Chúng tôi chỉ làm những gì mình muốn, làm những mình cho là đúng. Cậu không cần áp những quy tắc của xã hội lên bọn tôi, thật vô nghĩa. "
Vu Ngân mở to mắt nhìn bọn họ, trong lòng tràn ngập sự băn khoăn.
................................................................................................................................
" Thả bọn tôi xuống ?" Vu Ngân nhìn Tử Thần đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh.
" Gần đây có người sống sót, cậu cùng Hứa Vụ gia nhập bọn họ là được."
" Nhưng...."
"Có gì sao?" Tử Thần liếc nhìn Vu Ngân.
" Tôi ... tôi ... chỉ là... "Vu Ngân hít sâu một hơi. " Tôi chỉ là còn chưa trả ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không có dị năng như lúc này."
" ... "
" Vừa rồi tôi cũng không nên xen vào quyết định của Tử Thiên. "
" Không cần nói nữa, con người các cậu vốn thật khó hiểu." Tử Thiên đang lái xe cũng bồi thêm một câu.
" Anh nói con người như tôi là sao?" Vu Ngân giật mình. " Chẳng nhẽ các anh không phải ... "
" Anh nên lựa lời thì hơn. " Tử Thần thở dài.
" Đâu có sao. " Tử Thiên chu môi lên. " Đằng nào cậu ta cũng không nói ra được. "
" Có ý gì ?" Vu Ngân giật nảy lên.
" Bọn tôi đâu có giết cậu, em trai tôi cũng không muốn làm bẩn kiếm đâu. Cứ bình tĩnh đi. "
" Chỉ cần cậu không nói gì về bọn tôi là ổn thôi." Tử Thiên nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu. " Đừng thử nói ra chuyện gì ảnh hưởng đến bọn tôi nhé, cậu không muốn biết kết quả đâu. "
" Ngay lúc cậu có được dị năng cũng là lúc cậu đem mạng mình ra trao đổi với bọn tôi. " Tử Thần nói. " Cậu nghĩ trên đời này có thứ gì cho không sao?"
" Vậy tôi... "
" Yên tâm, chỉ cần cậu không nói, cậu sẽ chẳng bị làm sao cả. " Ý tứ rõ rành rành luôn rồi còn gì.
Vu Ngân ngậm miệng suốt quãng đường còn lại.