Mạt Thế Chi Thần

chương 28: kẻ phản đồ (2).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Ý cậu là sao?" Phỉ Tư hỏi.

" Giờ là lúc nào chứ, đã đến nước này cứu được người nào thì nhất định phải cứu, loài người không thể tuyệt chủng được! "

Tử Thiên nghe xong nét mặt hơi ngạc nhiên, nhưng rồi ngay sau đó, trước vẻ mặt nghiêm túc của Phỉ Tư, bật cười.

" Cậu cười cái gì vậy hả?" Phỉ Tư lúc này bắt đầu muốn giận điên rồi.

" Cười sự ngu ngốc của anh, các người có thật là lính đặc chủng không vậy?" Tử Thiên xốc lại tay để em trai nằm ở tư thế thoải mái nhất.

" A, đuổi tới rồi." Tử Thiên cười tươi nhìn về phía gian tế đang chạy về phía bọn họ.

" Xin hãy giúp tôi !!!!!" Tên đàn ông đó chân có vẻ đã sắp nhũn ra rồi, chạy nghiêng ngả như sắp ngã.

Đám người trước mặt này như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của gã.

Khi còn ở căn cứ gã liều mạng tấn công Huyền đại nhân, nhưng đổi lại cho cánh tay cùng toàn bộ sức mạnh của hắn thì vị kia không một vết xước nhỏ, thậm chí còn trực tiếp giật văng cánh tay hắn ra khỏi thân thể. May mắn thay lại làm đứt sợi dây chuyền Huyền đại nhân luôn mang theo, hắn biết đó chính là Hồng Huyết, chỉ cần có nó gã có thể xưng vương, không cần nghe lệnh Tế Mi, những vị kia cũng không thể tấn công hắn !

Hắn bất chấp tất cả đem sợi dây đó chạy trốn, nhưng đám người kia lại luôn đuổi giết rất gần, dù hắn trốn ở đâu cũng tìm được. Hắn giết thêm vài người rồi quăng xác về phía người của Nhà Chính để thu hút tang thi, giết vài đứa trẻ thôi mà, đã mạt thế rồi, coi như hóa kiếp cho chúng nó. Khi gã hấp thu hai giọt máu này hắn sẽ tôn vinh chúng, gã sẽ thống trị nhân loại !!

Khi chạy lại đủ gần đám quân nhân bất ngờ gặp được kia,gã nhìn thấy người đáng ra không nên ở đó. Người kia vẫn là dáng vẻ như năm trước, vẫn là nụ cười quen thuộc đó nhưng gã biết bản thân đã đối mặt tử vong rồi. Bởi người đang đứng đằng kia, là người nhẫn tâm cũng như tàn bạo nhất mà hắn từng gặp - Tử gia Đại Thiếu gia, Tử Thiên.

' Ehh~~ Huyền đại nhân, đó là máu của cặp sinh đôi đó sao?'

' Đúng rồi, hàng đặc biệt giới hạn đó.'

Xu Lam Du bất ngờ khi thấy gã đàn ông kia khi đã chạy gần đến họ liền dừng lại, ánh mắt mở lớn, gã ta ..... kinh hoảng ( kinh hãi + hoảng sợ ). Cả đời Xu Lam Du chưa từng thấy sự tuyệt vọng như vậy bao giờ, giống kẻ chạy trốn thấy được cánh cửa hy vọng nhưng khi mở ra thì đó lại là cánh cửa dẫn tới vực sâu vô vọng.

" Thiếu.....gia... " Giọng nói lí nhí nhưng đội ngũ quân nhân thính lực tốt vẫn có thể nghe ra.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Ba tiếng súng vang lên, khi gã đàn ông ngã xuống,bóng người phía sau hiện lên, nòng súng còn đang bốc khói trắng cùng với vẻ mặt lạnh nhạt của kẻ vừa bắn. Đằng sau là hai xe Jeep quân đội, người đàn ông cầm súng chậm rãi bước tới cạnh gã đàn ông bây giờ đã run rẩy trong vũng máu, ánh mắt sắc lạnh dí sát nòng súng vào đầu, cả quá trình giống như không hề thấy đám người Xu Lam Du.

" Để hắn sống."

Người cầm súng giật mình quay phắt lại, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ nhìn người vừa phát ra tiếng nói.

" Làm tốt lắm, Lan Lan. " Tử Thiên quay về vẻ mặt như ngày thường, nở nụ cười dịu dàng lại ấm áp, cả người tỏa khí chất anh zai nhà bên đến thuần thục.

Huy Lan lúc nghe được giọng nói tim thót một phát, như kẻ xấu bị bắt tại trận. Quay lại thấy Thiếu gia nhà mình cười như vậy còn sợ hơn, Hạo tiểu thư nói Thiên thiếu đang không bình thường, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, trước đó còn đặc biệt nhắc nhở họ phải cẩn thận không làm pực mất cái dây điên nào của Thiên thiếu là cả lũ chết chùm ngay.

" Thiên thiếu gia, ngài không sao chứ ??" Huy Lam liền mặc kệ cái đống đang run như cầy sấy dưới đất, bỏ qua đám quân nhân đang trố mắt nhìn liền chạy tới bên cạnh thiếu gia nhà mình.

" Tìm chỗ nghỉ đã, các ngươi hẳn cũng mệt rồi." Tử Thiên lấy tay xoa đầu Huy Lan.

....................................................................................

Đám lửa vang lên từng tiếng tách tách, cạnh đó có mấy lon đồ hộp đang hơ cho nóng, còn có mấy cái xiên đang nướng thịt. Bên cạnh là dòng suối nhỏ, đám người sau nhiều ngày chạy khắp nơi cuối cùng cũng có cảm giác được nghỉ ngơi.

Một túp lều đơn giản được dựng lên, bên trong có một chiếc giường đơn do Tử Thiên lấy từ không gian ra cho em trai nằm, Huy Lan một bên đứng chờ lệnh.

" Thiếu gia, đám người bên ngoài ........... "

" Cứ để họ theo về căn cứ đi." Tử Thiên vuốt tóc em trai đang gối đầu trên chân mình.

" Tình hình bên kia thế nào?"

" Thưa vâng, bên đó............. "

...........................................................................................

" Nước đây. " Tế Ly đưa cho mỗi người một chai nước, còn đưa cho cậu bé một thanh chocolate nhỏ.

" Cảm ơn chị gái." Cậu bé vui mừng nói.

" Ngoan quá nè ~''

Bên ngoài lúc này chỉ có một mình Tế Ly, tính cả Huy Lan bọn họ có người. Ba tên giống đực đã được thiếu gia gọi vào tiếp chuyện cho nên chỉ còn mình cô ở ngoài canh chừng.

Tố Mị nhìn Tế Ly còn đang đùa nghịch với đứa bé, sau đó nói nhỏ với Xu Lam Du.

" Đội trưởng, thân phận người kia quả nhiên không tầm thường."

" Biết là vậy, nhưng hiện tại chúng ta cũng nên gây hấn với cậu ta." Chẳng hiểu sao từ thái độ của người tên Huy Lan kia, anh cảm thấy nếu mình có làm gì cậu thiếu niên kia là anh sẽ bị đám người ( nhất là Huy Lan ) nhảy vào giết ngay.

" Này đội trưởng, lúc đó anh cũng nghe được đúng không ?" Cậu trẻ ngồi ôm gối cạnh đống lửa, nghiêng đầu nhìn Xu Lam Du.

" Ừm. "

Khi người đàn ông trung niên kia chạy đến chỗ bọn họ, rõ ràng là vẻ mặt như thấy cọng rơm cứu mạng, cả cuộc đời này Xu Lam Du chưa từng thấy vẻ mặt nào tuyệt vọng hơn thế, đó là sự sợ hãi đến tận xương tủy. Anh còn nghĩ họ đã làm gì mà khiến ông ta sợ đến thế, đến lúc dõi theo ánh mắt kia thì lại là nụ cười dịu dàng của cậu thiếu niên.

Nụ cười ấy rất đẹp, vô cùng ấm áp. Nhưng đến khi anh không buông được tâm mình với thiếu này, anh mới biết, nụ cười đó........................... là sự khinh rẻ của cậu ấy với loài người.

" Người đàn ông đó biết cậu ta. " Phỉ Tư tiếp lời.

" Hơn hết, ông ta thật sự sợ hãi cậu ta. " Tố Mị nói.

" Chúng ta nên cẩn thận thì hơn. "

Cả đội chìm vào trong yên lặng, một phần vì do thể lực đã quá cạn kiệt rồi nhưng sau những gì xảy ra buông lỏng cảnh giác lại là điều không thể.

..............................

P/s: Bộ này không yêu cầu view như Di Thiên mà chỉ có khoảng - view thôi nha : Các bạn có thể Vote và bình luận cho mình có động lực nè.

Các bạn đọc vui vẻ !!!

Truyện Chữ Hay