Ánh trăng như nhuộm đỏ, âm thanh thét gào thê lương như địa ngục trần gian dần chấm dứt, Tử Thần ánh mắt như cũ nhìn ra xa. Gió thổi đem vạt áo bay nhẹ nhàng, nếu không nhìn đống xác nhầy nhụa dưới chân thì quả đúng là cảnh đẹp mỹ nam dưới trăng.
Tử Thần từng bước đi về phía đám người, Huy Lam cúi đầu như trước, không ai dám nói một lời nào. Tiếng lép nhép khi giẫm lên xác thịt, máu đông lại nhầy nhụa bẩn thỉu, Tử Thần coi như không thấy. Thanh kiếm như run lên đòi máu thịt, chém giết thêm nữa.
" Rửa sạch rồi mang về cho ta." Tử Thần đưa kiếm cho Huy Lam.
Bản thân thì đi về phía sau nhà, hai tay đút túi nhàn nhã như không có việc gì. Mà đằng sau cũng chả kém sân trước bao nhiêu, lại từng đám xác chất đống lên nhau, có vẻ đây là toàn bộ người trong trấn trước đây. Tử Thần nhìn vào cảnh tượng đồ sát mà mình làm ra, nhỏ giọng nói.
" Loài người, sự tồn tại đáng thương." Đây không phải quả báo các người nên nhận sao?
Phải biết, được sinh ra cũng là một loại tội lỗi.
Sau mọi chuyện Ma Tu ra hiệu cho mọi người dọn dẹp, dù không dọn hết xác cũng nên mở được con đường nhỏ để đi đã. Huy Lam nấu rượu trắng lên cho sôi, mùi rượu bay ra cũng coi như làm bớt đi mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Chuyện vừa rồi làm Huy Lam giảm mạnh cái nhìn về đám người Ma Tu, lão hổ không ra tay thì tưởng mèo bệnh sao? Ngu xuẩn.
Mấy người kia cũng tự biết mình đuối lý, mà nếu không phải do Tử Thần thì giờ này chắc bọn họ cũng bị làm thịt cả lũ rồi. Nhất là Hình Khải, trước đây hắn từng có danh tiếng biết nhìn người, sau lần này quả thực chỉ muốn cắm luôn đầu vào hố phân cho xong.
Lý Ân thấy Huy Lam đun rượu không biết để làm gì, muốn hỏi lắm. Chỉ thấy cậu đem toàn bộ rượu đã đun sôi đổ lên phần lưỡi kiếm của thiếu niên, máu đen thịt thối theo đó mà chảy xuống, lộ ra lưỡi kiếm màu bạc sắc bén. Qủa là một thanh kiếm tốt, là một người có lòng với đao kiếm, Lý Ân không thể nào xác định được thanh kiếm này giá trị như nào.
Huy Lam coi như không thấy mấy người đang nhìn mình, tiếp tục lau rửa kiếm cho Tử Thần, động tác nhẹ nhàng cẩn thận như đang lau báu vật vô giá. Khi rượu nóng lan đến gần chuôi kiếm, thân kiếm hiện lên một chữ " Thiên " được viết theo lối chữ cổ, vô cùng tinh xảo. Huy Lam khi thấy có hơi giật mình nhưng vẫn rất bình tĩnh lau khô rồi tra vào vỏ, miếng ngọc ở chuôi kiếm có gia huy Tử gia cuộn chặt giữ cho kiếm và vỏ không tách rời.
Hình như thiếu gia mang nhầm kiếm của Thiên thiếu thì phải .
Hình Khải lương tâm cắn dứt, không chịu nổi liền gọi với Huy Lam lại xin lỗi. Trước mặt Huy Lam cúi đầu thật sau, thiếu chút nữa là muốn quỳ xuống luôn rồi.
" Thành thật xin lỗi !"
Huy Lam lạnh nhạt nhìn hắn, càng nhìn càng muốn đem người này đập cho không tàn cũng phế.
" Xin hãy tha thứ cho bọn tôi. " Lôi Long cũng cúi đầu.
Xúc phạm thiếu gia thì xin lỗi hắn làm gì? Đi mà dập đầu xin thiếu gia ấy.
" Thiếu gia nhà cậu .... "
" Xin hãy nhớ kĩ, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là quan hệ hợp tác. Lần này thiếu gia ra tay cũng chỉ vì ngài ấy hiện đang đi chung với các người, nếu các người gặp chuyện thì giúp đỡ cũng là việc nên làm." Huy Lam nhìn Ma Tu đang đứng đó. " Nếu các người không bảo vệ nổi chính mình, cũng xin đừng làm ảnh hưởng đến thiếu gia nhà tôi."
" Còn nữa." Lần này là bọn người Lý Ân, Hình Khải cùng Lôi Long.
" Mấy người nghĩ ngài ấy là kẻ yếu?" Khóe miệng Huy Lam nhếch lên nụ cười khinh thường. " Ngài ấy là người huấn luyện chúng tôi, bọn tôi đến góc áo của ngài ấy còn chưa chạm được, các người nghĩ bản thân đánh lại ngài ấy?"
Lần này triệt để làm mọi người sửng sốt, Huy Lam đã biến thái lắm rồi. Vậy mà thiếu niên kia còn là huấn luyện viên của cậu ta, thế chẳng phải là đại biến thái ư?
" Lão hổ không phát uy thì tưởng mèo bệnh? Ngu xuẩn."
..............................................................................
Bên phía Tử Thiên cũng chẳng khá hơn là bao, đó từ cái nhìn từ phía Huy Lan. Được giáo dục rằng mạng sống của mình phải được dùng để bảo vệ cho những người của Nhà Chính, tất nhiên Huy Lan không thể để Tử Thiên tự thân xuất mã.
Bây giờ bọn họ đang ở trong một sân vận động của thành phố, nói là sân vận động nhưng cũng chỉ là bãi đất trống lớn được quây vào để tổ chức vài hoạt động ngoài trời như đá bóng chẳng hạn. Hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, đâu đâu cũng thấy tang thi tụ tập thành đàn lớn tấn công.
Sân được chiếu đèn cao áp sáng trưng như ban ngày, quả thực là nơi tốt để ngắm sao nếu không có cái mùi tanh hôi và tiếng gầm gừ của đám xác chết biết đi. Huy Lan tay cầm đao đã sẵn sàng chiến đấu, với lượng tang thi như này mà dùng súng đạn thì phải nói là hao phí.
Tử Thiên chống thanh kiếm xuống đất, sức nặng đặt lên thanh kiếm, vừa cười vừa cổ vũ.
" Lan Lan, đừng tạch sớm quá nha !!! Fighting !!!" Nếu ở đây có bông cổ vũ, chắc chắn là đang vẫy nhiệt liệt luôn.
Huy Lan mồ hôi lạnh đổ đầy lưng, hắc tuyến trượt xuống như thác chảy. Thiếu gia, được ngài cổ vũ tôi rất vui nhưng trong hoàn cảnh này thì muốn vui cũng không nổi đâu. Dù rằng chiến đấu với hàng trăm con tang thi như này có hơi quá sức nhưng Huy Lan cũng muốn nhân cơ hội này đột phá giới hạn của bản thân.
Một tiếng gầm vang lên, sau đó thì cả đàn tang thi trào đến. Huy Lan gào một tiếng rồi lao thẳng ra, từng động tác đâm chém dứt khoát, tốc độ cũng rất nhanh. Máu văng lên mặt, quần áo nhuốm màu của sự chết chóc, tang thi ngã xuống như ngả rạ.
Cảnh tượng lúc này chả khác gì địa ngục trần gian.
Lúc này cái bóng dưới chân Tử Thiên khẽ run lên, những sợi gai trồi lên thành một cái bóng đen ngoại hình rất giống cậu.
" Mi đến từ chỗ Tiểu Thần hả? " Bóng đen gật gật đầu, trông rất quỷ dị.
" Thằng bé lại lo xa rồi." Tử Thiên cười nói. " Đi xuống kia mang Huy Lan lên đây đi. "
Nhìn Huy Lan đang dần mất sức, Tử Thiên vẫy tay cho Yểm xuống vớt người từ bể máu lên. Bóng đen nhanh chóng trượt xuống, khi đến dưới chân Huy Lan liền lan rộng ra thành vòng tròn . Lấy Huy Lan làm trung tâm, vô số gai nhọn từ đó vụt lên, xiên qua tang thi.
" Thật năng suất. " Tử Thần nhìn cảnh tượng phía dưới, cười quỷ dị. Dưới ánh trăng sáng, nụ cười thường ngày vô âu vô lo, người nhìn người thích lại trở nên vặn vẹo. Trong ánh mắt chỉ có coi thường, khinh rẻ, nụ cười trào phúng như nhìn loài động vật vô tri.
Nếu Huy Lan nhìn thấy Tử Thiên bây giờ, khẳng định sợ đến mức tóc gáy da đầu dựng lên hết. Vị thiếu gia thường ngày kia giờ giống như Tu La địa ngục, coi thường chúng sinh.
" Loài người, sự tồn tại đáng thương."
Khi Yểm mang Huy Lan lên, toàn thân hắn đầy máu tanh, thể lực cạn kiệt, tiếng thở dốc hồng hộc. Trông thảm thương vô cùng.
" Lan Lan, cậu không sao chứ?" Tử Thiên đưa chai nước cho Huy Lan.
" Xin... xi... xin lỗi thiếu gia." Huy Lan dù rằng rất mệt nhưng vẫn cố gắng quỳ xuống, cung kính trả lời. " Không...kh... không giết được toàn bộ."
" Không sao hết!" Tử Thiên đã trở lại bộ dáng thường ngày, giơ ngón cái với Huy Lan. " Cho cậu biết bản lĩnh của bản thiếu gia."
Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lóe lên tia sáng bạc.
" Ngươi cứ ở đây với cậu ấy đi." Tử Thiên nhìn Yểm.
Sau đó là đơn phương đồ sát, xem Tử Thần còn đỡ, Tử Thiên vừa giết còn ngâm nga khúc ca yêu đời, cười đến vô tư. Từng động tác dứt khoát, giống như khiêu vũ trong loạn thế, đẹp nhưng cũng khiến người ta sợ. Nếu Tử Thần làm cho người ta muốn phủ phục sùng bái thì Tử Thiên lại giống như cho ngươi thấy ngươi yếu kém đến mức nào, làm ngươi cảm thấy so với hắn ngươi chỉ là con kiến không hơn, ngươi mãi mãi không bao giờ chạm tới hắn.
Huy Lan càng nhìn càng thấy được sự khác biệt giữa bọn họ, đó là khoảng cách mà dù hắn có dùng cách gì cũng không bao giờ kéo ngắn được. Sự tồn tại kia làm hắn ghen tị, làm hắn khao khát, ước mong rằng bản thân sẽ có ngày được như vậy. Nhưng rồi lại phải đối mặt với sự thật cay đắng, dù có cố gắng bao nhiêu hắn cũng không bao giờ chạm đến gót giày của thiếu gia.
Đến khi con tang thi cuối cùng bị Tử Thiên chém bay nửa cái đầu lấy mất tinh hạch ngã xuống, trận đồ sát này cũng coi như kết thúc. Giữ nụ cười hiền lành trên môi Tử Thiên đưa thanh kiếm đang nhiễu máu kia cho Huy Lan, sau đó một ngọn lửa bùng lên từ thân thể Tử Thiên, toàn bộ vết máu theo ngọn lửa cháy lên rồi tan biến, quần áo sạch sẽ như mới.
" Lan Lan, đi nghỉ thôi ^^!"
Sau đó nhàn nhã đi về phía khu nhà cách đó không xa, giống như người vừa đi hóng gió về, không phải người vừa đem hàng trăm xác sống tiễn đưa về địa ngục.