Mạt Thế Chi Thần

chương 12: đánh cướp siêu thị.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tử Thiên một thân quần áo thoải mái đi phía trước, còn Huy Lan vẻ mặt ghét bỏ nhìn quần áo bị dính máu tang thi, hôi quá T~T. Nơi này giống như bị thi hóa toàn bộ vậy, có lẽ do mới được vài ngày nên còn nhiều tang thi chưa thích ứng được với ánh sáng mặt trời, chỉ có lác đác vài con.

Siêu Thị bọn họ đến có tầng, là siêu thị trông có vẻ là lớn nhất của C thị rồi. Ngoài cửa chính đã bị xích sắt khóa lại chắc chắn, hiện tại trời đã tối, Huy Lan cầm đèn pin đi theo sau. Tử Thiên vừa đi vừa ngâm nga, bình thường thì nghe rất hay nhưng trong hoàn cảnh này không khác gì khúc gọi hồn, thiếu gia ngài đừng hát được không TT, thực ra tôi nhát lắm.

Không cần đèn soi phía trước, Tử Thiên đi đường rất lưu loát, không va cũng chẳng vấp.

" Thiếu gia, ngài có skill nhìn xuyên màn đêm hả?" Huy Lan hỏi.

" Đâu có, chỉ có Tiểu Thần mới nhìn được thôi." Tử Thiên nhún vai.

Nếu Huy Lan bây giờ nhìn xuống dưới chân thì sẽ thấy hàng loạt bóng đen đang di chuyển, từ khắp nơi đổ nhào vào dưới chân Tử Thiên. Mà thôi đừng nhìn, đau tim mất.

" Tiểu Thần để Yểm lại cho ta, có nó cậu không lạc nổi đâu .'' Tử Thiên nói.

" Yểm?."

" Ừ, Tiểu Thần sở hữu ám hệ mà. Ngoài kĩ năng ăn mòn thì còn có một kĩ năng gọi là Yểm, thứ này không phải sinh vật chết nhưng cũng không phải sinh vật sống,nó luôn lao đao giữa ranh giới sống và chết."

Tử Thiên cười cười chỉ chỉ dưới chân mình.

" Bình thường nó ở trong bóng của chúng ta, nếu cần thì nó sẽ tỏa ra phía thám thính, nếu nói về ám sát thì Yểm chính là cao thủ giết không thấy máu luôn đấy. "

Huy Lan nhìn cái bóng ngơ nguẩy dưới chân như đang múa trong khi bản thân vẫn đứng yên, cảm thấy có nhiều việc nên để nó chìm mãi mãi thì hơn, không con tim mỏng manh này sẽ chết mất.

Tử Thiên sau khi vào siêu thị thì nhanh chóng quét sạch tầng chứa thực phẩm không còn lại gì cả, Huy Lan vừa nhìn vừa trợn mắt, vẻ mặt như bị táo bón. Có cần khoa trương như vậy không hả?? Ngài đây là ghét bỏ tiểu nhân yếu đuối quá sao, huhu.Kéo lê súng đi sau Tử Thiên, Huy Lan cảm thấy chính mình là một oán phu bị vợ ruồng bỏ vì yếu đuối.

Khi Huy Lan đang cùng Tử Thiên chơi trò thay đồ cho ma - nơ - canh trên tầng liền nghe được tiếng lạch cạch mở cửa, Huy Lan liền vơ lấy khẩu súng bên cạnh, cảnh giác nhìn xung quanh, Tử Thiên giảm bớt độ sáng của quả cầu lửa. Tiếng lạch cạch vang lên không ngừng, sau đó keng một tiếng, giống như vật nặng rơi xuống nền đất.

Tử Thiên dập tắt quả cầu lửa, đứng ở trên cầu thang nhìn xuống tầng , ánh mắt lướt qua những bóng đen đang loay hoay ở cửa chính. Đêm nay không có trăng, bốn bề yên tĩnh mà đám người vừa tiến vào trong siêu thị kia mang theo đèn mắt sói, chậc chậc chậc. Soi sáng như vậy là sợ tang thi không biết bọn mi muốn ra ngoài hở?

" Thiếu gia, chúng ta bây giờ làm gì?" Huy Lan nhìn đám người nam nữ vừa tiến vào, trong tay chỉ cầm vài vật dụng thô sơ để phòng về liền thả lỏng cảnh giác.

" Lan Lan. "

" Vâng ?"

" Hôm nay vậy là đủ rồi, vào không gian đợi Tiểu Thần và Lam Lam thôi,."

Huy Lan hơi ngẩn người, hắn cứ tưởng thiếu gia định chơi trò dọa ma hay là đem ma - nơ - canh dàn hàng ra hù đám người này nữa chứ? Vậy mà cứ thế bỏ qua à?

Huy Lam ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định bản thân không có nghe nhầm mới trợn mắt nhìn Tử Thiên.

" Ây.... Thiếu gia à.... "

" ? "

" Ngài không định dọa họ một chút sao?" Thiếu gia ngài đổi tính rồi hở?

"..................." =.= ĐM, cậu coi tôi là đức hạnh gì mà thèm dọa bọn họ sao?

Đang định sạc Huy Lan một trận để bảo vệ hình tượng của mình thì bên dưới tầng vang lên vài tiếng kêu.

" Chết tiệt ! Toàn bộ đều không thấy. " Là một giọng nam.

" Chẳng lẽ có người vào đây trước chúng ta ?" Giọng nữ vang lên.

Nhìn toàn bộ tầng thực phẩm ngoại trừ rau thì đều không còn, một người trong số họ tức đến giậm chân bình bịch. Huy Lan và Tử Thiên ở tầng trên tỏ vẻ ' Không liên quan đến mị nha . ' rồi lập tức tiến vào không gian.

..................................................................................................................

Bên trong không gian hiện đang là buổi sáng, Tử Thiên vừa vào liền ngửi thấy một mùi thơm xông vào mũi. Bên cạnh bờ hồ đặt một chiếc bàn ăn bốn chỗ, Tử Thần ngồi một bên nhàn nhã đọc sách còn Huy Lam đang bận bịu nấu nướng.

" Tiểu Thần Thần ~~~~~" Tử Thiên lập tức nhào qua.

Huy Lan nhìn nhiều cũng thành quen cái tính bám em trai của Tử Thiên, cúi đầu chào Tử Thần rồi nhanh chóng chạy sang giúp Huy Lam nấu cơm. Hai người giống nhau như đúc trừ cái mặt liệt ra, Tử Thiên như con bạch tuộc bám Tử Thần, Tử Thần mặt không biểu tình một tay gỡ Tử Thiên ra khỏi người, một bên lật từng trang quyển sách đặt trên đùi.

Nhìn hai người bọn họ, Huy Lan có cảm giác chính mình cũng nên tăng tình cảm anh em với người trong tộc? Chậc chậc, cũng không sánh nổi với Thiên thiếu đâu~

Anh em Huy gia rất nhanh dọn cơm lên bàn ăn, bình thường ở nhà chính khi bọn họ dùng cơm thì đều cho người không phải chính tộc đứng. Mọi lần đều như vậy nhưng Tử Thần nhìn không nổi nên bắt họ ngồi ăn chung, lúc đầu khá gượng gạo nhưng bây giờ thì Huy Lam và Huy Lan tự nhiên hơn rất rất nhiều rồi.

Huy Lan kể qua những việc xảy ra, vô cùng hứng thú miêu tả cảnh mình bị tang thi vờn ra sao, làm thịt bọn chúng như thế nào, đến nỗi Tử Thiên còn tưởng bản thân vừa tham gia vào phim hành động bom tấn.

" Hả ????? Em gia nhập một đội ngũ ??" Tử Thiên sửng sốt, nhanh chóng sờ sờ trán em trai, còn đem trán mình áp qua. Không phải chứ, em trai ghét nhất ồn ào, cũng không thích tổ đội với người lạ, sao tự dưng gia nhập một đội ngũ??

Sau đó quay quắt sang nhìn Huy Lam đang cắn dưa hấu, bị nhìn chằm chằm, miếng dưa như tắc cmn luôn trong họng, Huy Lam chỉ dám cười gượng gạo với Tử Thiên. Lạy chúa tôi, tôi ngạc nhiên chẳng kém ngài đâu, đừng nhìn tôi như thế.

Tử Thần ghét bỏ gạt tay Tử Thiên ra, nhăn mày.

" Bây giờ cũng không phải lúc đi một mình, giờ con người chết gần hết rồi, anh nghĩ nếu đi một mình sẽ không bị nghi ngờ sao?"

Loài người không phải loài sống theo bầy đàn sao? Hơn nữa, cậu có cảm giác cái người tên Ma Tu kia không đơn giản, trên người hắn hình như có thứ gì đó.

người ở trong không gian nghỉ ngơi đầy đủ, chờ trời sáng thì bước ra ngoài.

Truyện Chữ Hay