. Tạm ở lại.
An toàn khu thành phố J.
Nơi này từng là thành thị trung tâm lâu đời nhất của thành phố J, nhưng xã hội càng ngày càng phát triển, thành thị cũ đã hiện lộ rất nhiều tệ đoan không kể siết, như diện tích nhỏ, phòng ốc cũ kỹ, thấp kém, đường phố nhỏ hẹp, tình trạng vệ sinh luôn luôn không tốt, mà cải tạo lại thì rất phí tiền lại không đạt hiệu quả như mong đợi, thêm nữa, vốn dĩ do quản chế không nghiêm dẫn tới phần đất trống gần khu dân cư mọc lên một vài nhà xưởng loại , như xưởng hóa học, xưởng chế tác công nghiệp hay là xưởng vật liệu xây dựng công nghiệp.
Điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc sinh hoạt của dân cư, vì thế chính phủ đã khai phá một thành thị mới ở bên kia con sông rộng lớn, từng bước từng bước di dân từ thành thị cũ sang thành thị mới, mà vốn dĩ có một ít cư dân không muốn rời đi nhà cũ của mình nhưng sau khi phát sinh ra sự kiện nhà máy hóa chất bị phát nổ. Bọn họ không thể không dọn tới khu mới để cư trú. Vì thế dân cư ở nội thành cũ giảm hẳn đi, chính phủ cũng đã có kế hoạch khai phá lại thành cũ, xây dựng nó trở thành một nơi trọng điểm về khoa học kỹ thuật công nghiệp.
Mạt thế đến, phần lớn viên chức chính phủ đã nhanh chóng quyết định, phái quân đội tinh nhuệ, quét sạch số tang thi không nhiều lắm bên trong thành cũ, phá hủy liên tiếp những nhịp cầu bắc qua sông nối giữa thành mới và thành cũ, cắt đứt, chốt chặt mọi con đường giao thông còn lại để đi vào thành cũ.
Bọn họ còn xây dựng một bức tường vây vừa rộng vừa dài vừa cao bọc cả tòa thành thị lại, cách ly toàn bộ, xây dựng nơi này thành một an toàn khu lớn. Tuy rằng phòng ốc ở đây cũ kỹ bất kham, nhưng vẫn có thể che mưa chắn gió, có tường vây cao cao cũng làm mọi người tăng thêm cảm giác an toàn cùng tin tưởng. Cách một con sông đào bảo vệ là một rừng tang thi rậm rạp chen chúc bị ngăn cản. Chúng chỉ có thể ngày ngày đêm đêm gào thét gầm rú về phía an toàn khu, ngẫu nhiên có một vài tang thi tranh nhau chen lên trước bị rớt xuống đê, chúng không bị nát nhừ khi nện xuống đám đá bén nhọn phía dưới thì cũng bị nước sông cuốn đi, làm cho những binh lính phía đối diện thấy vậy không tự giác cảm thấy an toàn, cứ như vậy cũng không thèm để bụng nữa.
Trên con đường nhỏ cách mấy km bên ngoài an toàn khu, ba chiếc xe xám xịt đang chậm rãi di chuyển, chiếc xe Jeep đi đầu cực kỳ dơ bẩn dần dần dừng lại ven đường, hai chiếc xe phía sau cũng đồng dạng không nhìn rõ màu sắc vốn có cùng dừng lại theo. Lương Nhiên mở cửa đi xuống kéo cửa sau ra nhìn người nằm trên chiếc chăn mềm xốp trải ở ghế sau, với sắc mặt đỏ bừng, cái trán đổ mồ lạnh và hai mắt nhắm chặt, Trần Tĩnh ngồi quỳ ở một bên thỉnh thoảng dùng khăn lông lạnh lẽo lau mồ hôi cho anh, cô thấy Lương Nhiên mở cửa thì nâng khuôn mặt tiểu tụy lên lo lắng nói:
"Anh ấy đang sốt cao, chúng ta phải nhanh tìm nơi an toàn rồi ở lại cho anh ấy nghỉ ngơi, anh ấy không thể tiếp tục đi được nữa!"
Lương Nhiên duỗi tay nhẹ nhàng áp vào trán của Hắc Tử, không biết do ngón tay lạnh lẽo hay vì gì khác mà anh vô ý thức phát ra thanh âm, nghiêng nghiêng đầu về phía tay cô, Lương Nhiên ôn nhu xoa nhẹ thái dương anh, rồi nhận lấy khăn lông ẩm ướt Trần Tĩnh đưa qua, lau lau đôi môi khô khốc của anh, sau đó cô gật đầu với Trần Tĩnh, nói:
"Chúng ta tới nơi rồi, ở ngay phía trước."
Nhà Trần thúc ở phía sau cũng xuống xe Minibus, Cường Tử mang theo mẹ Lương và Tiểu Tiệp cũng xuống xe, mọi người cùng nhìn theo ngón tay Lương Nhiên chỉ, ở xa xa có thể nhìn thấy một bức tường vây cao lớn, đám người Trần thúc không khỏi kích động, hỏi:
"Chúng ta tới rồi sao?!"
Bọn họ ở lại căn nhà kia hai ngày, trong lúc đó Hắc Tử chỉ tỉnh lại một lần, dùng ánh mắt quyến luyến nhìn Lương Nhiên một chút rồi lại hôn mê, mà bên ngoài căn nhà kia thỉnh thoảng lại có một ít tang thi du đãng, vì thế mọi người nhanh chóng quyết định chạy tới thành phố J, Cường Tử trở lại bãi đỗ xe lái một chiếc xe khác về, xe Lương Nhiên đi đầu, Trần Tĩnh ngồi ghế sau chăm sóc Hắc Tử, mẹ Lương và Tiểu Tiệp thì lên xe Cường Tử đi ở giữa, một nhà Trần thúc thì chen chúc trên chiếc xe Minibus đi cuối cùng.
Mọi người đi theo Lương Nhiên, vòng trái vòng phải, chỉ đi vào những con đường nhỏ yên lặng, vì vậy xác thật không gặp được quá nhiều tang thi, rất thuận lợi đi tới thành phố J này, hiện tại mục tiêu đã ở phía trước.
"Hiện tại chúng ta nhanh đi vào thôi!" Trần Thúc không giấu được vẻ nóng vội.
Lương Nhiên bất đắc dĩ bảo Trần thúc chờ một chút, cô gọi Trần Tĩnh và Sương Sương dặn dò hai cô nghĩ cách thay đổi bề ngoài cho dơ bẩn một chút, kiếp trước cô chỉ ở những góc nghèo khó của an toàn khu, không biết tình huống ở những nơi khác như thế nào, nhưng cũng đã từng nghe không ít đồn đãi. Tuy rằng không biết là thật hay giả nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Chính cô trước khi xuất phát cũng đã cắt đi mái tóc dài của mình, còn khoác trên mình một chiếc áo thun nam rộng lớn thùng thình, che hết cả mông, ở bên hông còn nhét mấy cái khăn lông, hoàn toàn che đi dáng người mạn diệu. Giờ phút này, cô lại xoa loạn đầu tóc, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài cũng dùng bùn vàng hay đất đen hòa nước bôi lên, sau khi đã khiến mình trở nên dơ bẩn bất kham, cô bắt tay làm cho Tiểu Tiệp cũng dơ bẩn như vậy, Trần Tĩnh vốn là người thông minh, thấy cô làm vậy thì lập tức phản ứng lại, bắt đầu hành động, còn Sương Sương lại luyến tiếc mái tóc dài của mình chỉ túm nó lên búi gọn trên đầu. Sau đó cô học theo hai người làm cho bộ dạng của mình vừa đen vừa xấu đi một chút.
Đám người Trần thẩm nhìn vậy cũng gật đầu tán thành, bộ dạng của ba cô gái đều xinh xinh đẹp đẹp, hiện tại tới một nơi nhiều người lại không quen thuộc, cải trang xấu một chút càng làm mọi người yên tâm.
An toàn khu không thể trực tiếp lái xe đi thẳng vào cửa lớn, mà trước tiên phải ở lại bên ngoài khu đất trống cách một hàng rào điện cao cao, ở giữa có một khe cửa hẹp, bên trong khe cửa này là một vài binh lính mặc quân trang được trang bị đạn dược canh giữ. Họ thấy có người sống sót tới trước tiên cách một hàng rào điện sẽ báo cho mọi người xuống xe, kiểm tra thô giản một chút xem có tang thi hay không rồi mới kéo rộng khe cửa.
Xe của mọi người sẽ tiến vào bên trong khu đất trống giữa hàng rào điện và bức tường vây, ở đây mọi người lại một lần nữa xuống xe, binh lính kiểm tra lại một lượt nữa sau đó bọn họ sẽ phải ở chờ ở đây khoảng giờ. Trong lúc này không thể tùy ý đi lại, nếu không những tay súng bắn tỉa ở phía trên sẽ nổ súng, chỉ cần một phát vào đầu thì làm gì còn hơi thở.
Đám người Lương Nhiên dừng xe ở khu đất trống, mọi người xuống xe ngồi chờ đợi trên mặt đất, khi mà đám lính kiểm tra xe thấy có một người bệnh bị thương do trúng đạn thì cực kỳ kinh ngạc, họ trở nên hòa khí hơn nhiều khi nhìn nhóm người Lương Nhiên. Vì vào cái thời điểm này, ai còn nguyện ý mang theo một kẻ trọng thương nửa chết nửa sống nữa? Nếu là người khác, sợ rằng đã sớm vứt lại ven đường không thèm để ý tới rồi.
Trên khu đất trống lục tục lại có một ít dân chạy nạn tới, có người lái xe có người đi bộ, nhưng sắc mặt đều vàng như nến, khô gầy, quần áo rách nát cả người tanh tưởi, so ra thì đám người Lương Nhiên có thể xem như khá tốt, ít nhất mấy người đàn ông thoạt nhìn thân cao thể tráng, có sát khí.
tiếng đồng hồ rất khó nhẫn nại, nhưng không có người nào oán hận cả, mọi người đều yên tĩnh ngồi dưới đất chờ đợi, trong lúc này chỉ có Lương Nhiên được sự đồng ý của mấy người lính bò lên xe cho Hắc Tử uống nước hai lần.
Cuối cùng khi mà được tuyên bố mọi người có thể xếp hàng đi vào thì nhóm người dân chạy nạn không nén được sự kích động, họ sôi nổi lái xe, đi bộ xếp hàng chuẩn bị tiến vào an toàn khu sau cánh cửa dày nặng kia.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, mọi người lái xe chầm chậm đi vào, sau khi tới một khoảng đất trống ven tường khác, tất cả mọi người bị yêu cầu xuống xe để đăng ký. Bởi vì Hắc Tử không thể hoạt động cho nên có một bác sĩ chuyên môn ra kiểm tra xem anh có bị cảm nhiễm hay không, Cường Tử vẫn luôn canh giữ bên cạnh xe, còn đám người Lương Nhiên thì đi vào đăng ký.
Nhà Trần thúc đi trước, vào một loạt phòng nhỏ làm bằng sắt, ở bên trong, đầu tiên là mấy vị bác sĩ khoác áo blouse trắng lấy chút máu của mỗi người để xét nghiệm, xác định không bị lây bệnh sau mới để họ vào một gian phòng khác phía sau để đăng ký. Trong gian phòng này có một loạt bàn dài, một cô gái trẻ với dáng người cao gầy đưa cho mỗi người một tờ đăng ký, bảo mọi người điền tư liệu của mình vào. Còn có một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành đối với ai cũng đều mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhẹ giọng dò hỏi một vài vấn đề.
Lương Nhiên cúi thấp đầu, điền họ Diêu vào tờ đăng ký của cả mẹ Lương và Tiểu Tiệp, đây là tên họ mà bọn họ đã bàn bạc trước. An toàn khu này rất lớn, lúc trước cô phải mất - tháng mới tìm được đám người Thẩm Tiến, nhưng hiện tại bọn cô muốn trốn tránh bọn họ vì vậy không thể không cẩn thận làm việc được.
Khi cô gái cao gầy nhận lấy bản đăng ký của Lương Nhiên cùng mấy cô gái trẻ tuổi thì có đánh giá các cô một chút, đối với mấy người dáng người phẳng lỳ, cứng nhắc thì chỉ quét mắt qua một cái rồi không tiếp tục để ý, còn bên người đàn ông trung niên hòa ái thân thiện thì dò hỏi mọi người có yêu cầu gì với nơi dừng chân hay không.
Ông giải thích mỗi nhóm người dân chạy nạn tới đây đều có thể được phân một cái lều trại, mà những người đàn ông trong nhà có thể báo danh tham gia đội ngũ chuyên môn chém giết tang thi hoặc đi ra ngoài sưu tầm vật tư, lấy đó để đối lấy điều kiện cư trú tốt hơn, đương nhiên, yêu cầu mọi người nộp lên một nửa thu hoạch.
Thật ra đám người Lương Nhiên dọc đường đi đã sưu tầm được không ít lương thực, cô đều để trên xe của Trần thúc, chỉ giữ lại cho mình một phần nhỏ, cô nói cho nhà Trần thúc biết, tới an toàn khu nộp lên nhiều lương thực mới có thể được phân tới nơi cư trú tốt một chút, mà khi Trần thúc lo lắng về các cô thì cô nói, mình có đã biện pháp đối phó rồi, lúc này Trần thúc mới làm dựa theo lời cô nói.
Mấy người đàn ông nhà Trần thúc thương lượng, sau khi nộp một nửa lương thực lên, ba người họ còn quyết định báo danh tham gia đội ngũ sưu tầm vật tư, người đàn ông trung niên cực kỳ vừa lòng với cách làm của bọn họ, lại quan sát thấy mấy người đàn ông nhà họ đều lực lưỡng, eo thô, khuôn mặt hãn khí thì phất tay điền số phòng của một gian nhà gồm hai phòng ngủ ở khu trung tâm rồi đưa cho Trần thúc.
Sau đám người Trần thúc sau khi nhận tờ đơn kia thì đi ra ngoài trông chừng Hắc tử cho Cường Tử vào kiểm tra, chờ đến lượt nhóm người Lương Nhiên, người đàn ông thấy khó xử, nhóm người này có người già, có trẻ nhỏ, hai người phụ nữ thì không quá xuất chúng, chỉ có người đàn ông cao cao tráng tráng này làm ông thấy vừa lòng, nhưng lại nghe người kiểm tra nói, bên ngoài xe còn nằm một người bệnh bị thương nặng, ông không khỏi nhíu mày, lúc này Lương Nhiên bước lên, thì thầm vài câu với ông, người này lập tức kinh hỉ hỏi lại:
"Thật sao?!"
Lương Nhiên sợ hãi, lại rụt rè lấy ba lô ra, lôi ra từ bên trong mấy hộp thuốc, đều là những loại thuốc giảm nhiệt trân quý hiếm thấy ở mạt thế này. Người kia cực kỳ kinh hỉ, chờ khi kiểm tra bên trong ba lô của Lương Nhiên chỉ còn một chút quần áo dơ hầy ngoài ra thì không có gì khác. Ông bắt đầu do dự khi cầm tờ danh sách phân phối nhà ở, phòng ở khu trung tâm phải để lại cho những người có sức chiến đấu, mà những người này thì ..... Lương Nhiên cúi thấp đầu, nhẹ giọng cầu xin, bọn họ chỉ cần có một chỗ ở đơn độc là được, cách khu trung tâm xa một chút cũng không sao. Người này nghe vậy đã nảy ra chủ ý, vung tay lên phân cho bọn họ mấy gian nhà trệt nhỏ gần một cái nhà xưởng cũ, nơi đó cách xa khu trung tâm, gần bên ngoài cho nên tương đối nguy hiểm, lại cách nơi lấy nước và phân đồ ăn rất xa, rất nhiều người tình nguyện ở trong những căn lều trại ở quảng trường khu trung tâm chứ không chịu ở lại đó, Lương Nhiên cúi đầu nhận lấy bản danh sách, cô co rúm rụt rè cảm ơn người đàn ông nọ, đáy mắt cô hiện lên một chút vui sướng.
Toàn bộ thủ tục đã làm xong, nhà Trần thúc thấy Lương Nhiên ở xa như vậy không khỏi thấy uể oải, hối hận không nên lấy nhiều lương thực như vậy để đổi lấy phòng ở, Lương Nhiên lại an ủi bọn họ, nói, nhà cô chủ yếu muốn tránh những nơi đông người để cho Hắc Tử dưỡng thương. Lúc này Trần thúc mới thoải mái, sau đó còn kiên trì chia một phần lương thực còn lại cho Lương Nhiên. Cô dở khóc dở cười nhận lấy. Sau khi đã ghi nhớ nơi đặt chân của mọi người, hai nhà tách ra hai phương hướng, mỗi người tìm nơi ở của mình, Lương Nhiên nhìn bản đồ an toàn khu mà người đàn ông trung niên kia đưa cho họ, cô chậm rãi lái xe tìm kiếm địa chỉ được ghi.
Con đường trong thành cực kỳ cũ nát, đường xi măng đều là ổ gà lồi lõm, đường phố hẹp hòi, đan xen ngang dọc, bên ngoài sân của những dãy nhà trệt hay nhà thấp đều có người ở, thấy có xe đi qua rất nhiều người đều từ cạnh cửa, hoặc bên trong cửa sổ nhô đầu ra xem, những người này đều cực kỳ gầy gò, xanh xao. Mà khi xe của bọn họ chuyển làn vào một nơi vốn là quảng trường cũ, với khung cảnh cực kỳ cũ nát thì có thể nhìn thấy những ô đất trống bên trong chen chúc nhau đều là lều trại, mỗi căn lều chỉ cách nhau mét để cho người đi lại, các loại mùi vị chua, thối thậm chí cả mùi phân, nước tiểu bốc lên làm người xây xẩm. Có vài người ngồi trên những bậc thang ở quảng trường, họ cười ngây ngô nhìn về phía bọn người Lương Nhiên, cũng có một vài người co ro, người thì nằm người thì ngồi dựa vào các góc khuất không biết còn sống hay đã chết, Trần Tĩnh hít hà một hơi hỏi:
"Nơi này mà là an toàn khu sao? Quả thực đây chỉ là một trại tị nạn thôi."
Lương Nhiên vừa lái xe vừa nhàn nhạt trả lời:
"Như này còn xem như đã tốt, ít nhất còn có lều trại để ở." Còn có rất nhiều người già, trẻ nhỏ được phân lều trại hoặc thức ăn đều bị cướp đoạt, sống sờ sờ chết đói, chết khát ở các góc thành.
Lương Nhiên cũng không nhìn vào bản đồ, cô lái xe quẹo trái lại quẹo phải tới một con đường cái hẻo lánh, nhìn chung quanh nơi này khá trống trải, hẳn là trước kia thành phố có kế hoạch xây dựng khu nhà xưởng ở nơi này. Rất nhanh, Lương Nhiên đưa bọn họ tới một vài căn nhà thấp bé bằng xi măng cạnh một khu nhà xưởng cũ nát, mấy căn nhà này hẳn là phòng nghỉ cho công nhân, có WC, có hai gian nhà văn phòng, còn có hai gian đặt vài bộ giường sắt để nghỉ ngơi, Lương Nhiên nhìn qua một lượt sau đó nói với Cường Tử:
"Hiện tại chúng ta ở đây đi! Chờ lão đại của cậu tốt hơn chúng ta lại xuất phát!"
Cả đường đi Cường Tử đều thu liễm hơi thở, giờ này mới bắt đầu sinh động lại, nghe vậy thì kích động gật đầu:
"Được ạ!"
---------------------------------------