. Thương tiếc
Mọi người vốn dĩ đang bi thương không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh bị dí súng vào đầu lông tơ dựng thẳng đứng, cô ta muốn hét lên nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lương Nhiên dọa sợ, cô ta muốn lui về phía sau nhưng họng súng lạnh lẽo kia làm cô động cũng không dám động, cô ta nhìn ra được Lương Nhiên thật sự muốn giết mình, cái suy nghĩ đó làm hai chân nhũn ra cả người phát run, cơ thể run rẩy phát ra thanh âm đứt quãng.
"Tôi không có.... không phải tôi...."
"Cô cho rằng lúc ấy không ai chú ý tới mình sao? Đừng quên lúc ấy tôi ở đâu."
Lúc ấy Lâm Linh cùng mẹ Lâm chạy cuối cùng, sau khi mẹ Lâm bị tang thi bắt được, cô ta hoảng sợ đột nhiên lôi kéo góc áo của dì Bình chạy phía trước, nương theo thời cơ làm dì Bình bị té ngã, cô ta lướt qua ba người chạy trước, hết thảy chỉ phát sinh trong chớp nhoáng, nhưng lại rơi vào trong mắt của Lương Nhiên đang đứng trên lưng chừng núi.
Tức khắc sắc mặt Lâm Linh trắng bệch, hiện giờ chỉ có thể vừa rơi lệ vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lương Nhiên, Lâm Viễn đi về trước hai bước, dưới ánh mắt của mọi người, hắn chua xót mở miệng khẩn cầu.
"Tiểu Nhiên."
Lương Nhiên phảng phất như không nghe thấy âm thanh cầu xin của Lâm Viễn, khóe miệng cô giơ lên một nụ cười tàn khốc, cánh tay cầm súng không có một chút rung động, ngón tay mảnh dài móc vào cò súng, chậm rãi co vào trong.
"Tiểu Nhiên."
Trong hang động tĩnh mịch, thanh âm suy yếu của dì Bình vang lên.
"Đừng vì cô ta mà ô uế tay mình."
Dì Bình thở dốc, nhưng ánh mắt từ ái nhìn về phía Lương Nhiên. Lúc này Trần Tĩnh và Cường Tử đang quỳ gối bên người dì, Cường Tử luôn luôn thích đùa giỡn, trêu chọc trước mặt dì giờ phút này cậu cảm thấy không thể chịu được, đầu cúi thấp xuống chôn trong tầm tay của dì, Trần Tĩnh thì ngồi bên cạnh không tiếng động chảy nước mắt.
"Con là một đứa trẻ tốt, không cần vì dì mà giết người, các người nhanh đi đi để mặc dì."
Dì Bình cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, nhưng não bộ lại phảng phất như đang bị lửa đốt, bà không tha nhìn về phía mẹ Lương cùng Tiểu Tiệp và đám người vây quanh, cũng nhìn Lâm Linh đang khóc lóc cùng run rẩy không ngừng dưới họng súng của Lương Nhiên, bà hơi hơi thở dài, lắc đầu, sau đó bà nỗ lực mình cười nhìn An Nhiên.
"Con ngoan à, mau rời khỏi nơi này đi."
Lương Nhiên nhìn chằm chằm Lâm Linh một hồi lâu sau đó mọi chậm rãi thả lỏng lóng tay đang móc lấy cò súng.
"Được rồi, con không giết cô ta."
Cô sẽ không cự tuyệt yêu cầu cuối cùng của dì Bình.
Lương Nhiên bước nhanh tới bên dì rồi ngồi xổm xuống, đáy mắt vốn dĩ lạnh băng giờ phút này biến thành tràn ngập đau thương, cô gắt gao nắm lấy tay dì Bình, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Linh vừa mới chạy trốn khỏi họng súng, sợ hãi tới nỗi toàn thân nhũn ra ngồi bệt dưới đất cùng với Lâm Viễn đang đứng ở một bên, cô thong thả lại rất rõ ràng nói ra từng lời.
"Từ giờ trở đi, các người tốt nhất cách xa tôi một chút, sau khi ra ngoài, tôi hy vọng không không lại thấy các người nữa, bằng không, tôi không biết sẽ làm chuyện gì đâu."
Lâm Linh ngồi bệt dưới đất cũng không dám khóc thút thít, Lâm Viễn đứng đó với sắc mặt tái nhợt, đáy mắt hắn là một mảnh u ám.
Dưới sự yêu cầu của dì Bình, Hắc Tử mang Tiểu Tiệp đi trước, Lương Nhiên và mẹ Lương sẽ theo sau, một nhà Trần thúc với biểu tình đau xót cũng rời đi, Lâm Viễn mang theo Lâm Linh đứng ở phía xa xa nhìn bọn họ xuống nước sau đó mới đi theo sau.
Bên hồ chỉ còn lại hai người Trần Tĩnh và Cường Tử.
Dì Bình nỗ lực kéo bàn tay Trần Tĩnh tới đặt lên mu bàn tay của Cường Tử.
"Về sau các con phải sống thật tốt nhé!"
Trần Tĩnh và Cường Tử bất chấp những thứ khác chỉ liều mạng gật đầu.
Dì nở nụ cười vui mừng, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn hai người, sau đó bà cố hết sức nói với Cường Tử.
"Con để khẩu súng lại."
Rốt cuộc nước mắt Cường Tử cũng chảy xuống, cậu lấy ra khẩu súng Lương Nhiên vừa mới đưa cho mình, bàn tay run rẩy lắp viên đạn vào, sau đó đặt trên tay dì Bình.
"Đi nhanh đi!"
Dì nói, Trần Tĩnh đi theo Cường Tử tới bên hồ, nhìn dì lần cuối sau đó trầm xuống làn nước.
Cường Tử cắn lấy chiếc đen pin, lặn xuống dưới, sau khi vào trong nước, dưới làn nước đều là thạch nhũ, những cột măng đá cực kỳ to lớn, Cường Tử không ngừng xuyên qua những cột măng đá đó, thỉnh thoảng cậu quay đầu lại nhìn xem Trần Tĩnh có đuổi kịp hay không, Trần Tĩnh gật gật đầu với cậu, toàn lực nín thở đi theo sau Cường Tử, rất nhanh hai người xuyên qua khu vực măng đá, giữa những vách đá dưới đáy hồ xuất hiện một khe hở chỉ rộng mấy chục cm. Cường Tử duỗi tay chỉ chỉ vào khe hở, một tay khác chống vào vách đá, cậu nghiêng người chui vào khe đá, lập tức Trần Tĩnh cũng bơi theo, hai người xuyên qua khe đá nhỏ hẹp cho tới khi Trần Tĩnh cảm thấy lồng ngực mình bắt đầu đau đớn vì nín thở thì Cường Tử duỗi tay giữ tay cô lại, nhanh chóng kéo theo cô bơi về phía trước.
"Hô"
Đột ngột ngoi lên mặt nước làm Trần Tĩnh không tự chủ được há to miệng tham lam hô hấp lấy không khí mới mẻ.
Bên vách núi này cũng là một hồ nước, nhưng không gian phía trên chỉ cao khoảng mấy mét, khi ngoi đầu lên còn phải cẩn thận tránh những cột măng đá dài gần chạm vào mặt nước, bằng không sẽ bị đụng phải, đám người Lương Nhiên đã chờ ở bên cạnh hồ, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch vì làn nước lạnh băng, hàm răng run rẩy va lập cập vào nhau, mọi người chen chúc dựa gần vào nhau lấy hơi ấm, Lương Nhiên dùng một tấm khăn lông lớn bọc kín Tiểu Tiệp, bọn họ đang đứng trên những tảng đá lộn xộn, nước trong hồ chậm rãi chảy róc rách thông qua những tảng đá kia, ngầm chảy ra sơn động.
Sau khi Hắc Tử kéo hai người Cường Tử lên, anh đeo chiếc ba lô của Lương Nhiên lên, cùng với bế Tiểu Tiệp đang bọc khăn lông, rồi ý bảo mọi người đi theo sau anh, trong sơn động tối tăm chỉ có ánh sáng loang loáng mờ ảo của vài chiếc đèn pin, mọi người vừa đi vừa cúi đầu men theo vách đá ẩm ướt cùng với dòng nước ngầm dưới chân, bọn họ dẫm lên mặt đá lộn xộn trơn trượt theo sau Hắc Tử và Lương Nhiên, ở rất xa Lâm Viễn và Lâm Linh cũng vừa phát run vừa đi theo, bởi vì không có ánh sáng, thỉnh thoảng Lâm Linh dẫm vào những cục đá lộn xộn mà té ngã, Lâm Viễn không thể không vừa đi vừa gắt gao kéo túm cô ta đi theo sau mọi người.
Vài phút sau, trong sơn động yên tĩnh truyền đến một tiếng súng nặng nề, đám người Hắc Tử dừng một chút, sau đó hít một hơi tiếp tục đi về phía trước.
Sơn động ngoằn ngoèo gấp khúc, vách đỉnh cũng lúc cao lúc thấp, Hắc Tử ôm Tiểu Tiệp cẩn thận đi phía trước, trong sơn động tối tăm chỉ có ánh đèn pin lúc mờ lúc tỏ, cùng với thanh âm bước chân thất thểu cùng tiếng nước róc rách, Tiểu Tiệp được bọc trong chiếc khăn lông lớn giang đôi tay nho nhỏ gắt gao ôm lấy Hắc Tử, bé rất sợ hãi, bé cảm thấy phía trước là một mảnh hắc ám, nhưng bé có Hắc Tử thúc thúc cao lớn cường tráng hơn nữa thân thể ấm áp dễ chịu kia làm bé có cảm giác an toàn, vì thế bé dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ của Hắc Tử, đôi bàn tay ôm lấy tiểu gia hỏa của Hắc Tử kia càng lúc càng chặt, đáy lòng là một mảnh mềm mại.
Rốt cuộc, trong sơn động hắc ám ẩn ẩn có một tia ánh sáng, tâm tình mọi người dần dần kích động lên, không cảm thấy đói khát cùng rét lạnh đang bủa vây, bước chân cũng nhanh hơn, ánh sáng càng ngày càng sáng, Lương Nhiên đã tắt đi mấy chiếc đèn pin không cần dùng nữa, theo dòng nước chảy, bọn họ thấy một cửa động rất lớn ở phía trước, mọi người đều vui mừng kinh hỉ như điên không nhịn được chạy vội về phía trước, khi bọn họ dẫm lên bọt nước chạy tới thì lại trợn tròn mắt nhìn.
Cửa động cao bằng một người lớn lại khảm nửa vời ở lưng chừng núi, dòng nước chảy ra từ cửa động, dọc theo thế núi tạo thành một thác nước nhỏ, dòng nước chảy từ chỗ cao xuống một sơn cốc nhỏ phía dưới, phía dưới kia hình thành một hồ nước nho nhỏ sau đó lại chảy về phương xa, đưa tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy được những dãy núi bàng bạc buồn bực.
"Này....!"
Đám người Trần thúc há mồm cứng lưỡi không nói lên lời, tâm tình kích động hưng phấn vừa rồi hiện tại đã biến thành lo sợ bất an không yên, chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới, trừ bỏ hai ba cây mạn đằng mọc trên vách đá ra chính là những cục đá trụi lủi, từ đây xuống mặt đất sợ cao mấy chục mét, này như thế nào đi xuống?
Hơn nữa trên tay mọi người hiện giờ trừ mấy con dao găm ra đều không có gì, mảnh rừng rậm xanh ngắt phía dưới kia giờ phút này bọn họ không dám tán thưởng mà là mang nỗi lo lắng bất an.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
Trần Thúc chỉ có thể mong đợi nhìn bọn Hắc Tử.
Hắc Tử buông Tiểu Tiệp xuống, báo mọi người tìm nơi nghỉ ngơi một chút sau đó anh bám vào vách đá thăm dò cẩn thận bên ngoài, mọi người ở phía sau bất chấp dòng nước dưới chân, dù sao cả người đều đã ướt đẫm, người thì ngồi xổm người thì ngồi hẳn xuống dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Lương Nhiên cùng hai người kia thì tụ tập ở cửa động thương lượng xuống như thế nào, Cường Tử đi qua đi lại vài lần, cuối cùng cũng chọn ra một tảng đá góc cạnh khá lớn, Lương Nhiên duỗi tay vào balo, trên thực tế là từ trong không gian lấy ra một cuộn dây thừng trước đây đã từng dùng, sợi dây thừng dài mấy trăm mét, Hắc Tử buộc chặt chẽ cố định một đầu dây thừng vào một vách đá vững chãi trong động, rồi dùng dây thừng quấn quanh tảng đá làm một cái dòng dọc đơn giản, lại lấy cái áo khoác bị rách nát dùng dao cắt xé nhét vào toàn bộ góc cạnh tảng đá tiếp xúc với dây thừng và những nơi dễ bị mài mòn.
Sau khi cố định dây thừng xong, anh đứng ở cửa động vứt đầu còn lại của dây thừng ra ngoài, đầu dây kia rơi thẳng xuống đáy sơn cốc.
Dưới sự làm mẫu của Cường Tử, mọi người cởi hết giày dưới chân ra dùng dao cắt, cạo vào đế cao su của đôi giày, làm đế giày biến thành dạng răng cưa, may mắn mọi người đều đi những đôi giày thể thao tiện dụng bền chắc, rất nhanh mọi người đã làm xong, Lương Nhiên lại lấy ra mấy cái khăn lông, mọi người lại học theo Cường Tử và Hắc Tử xé nhỏ khăn lông ra, quấn gắt gao quanh lòng bàn tay.
Sau khi hết thảy ổn thỏa, Cường Tử nỗ lực thực hiện, làm mẫu cho mọi người xem, chỉ thấy cậu đưa lưng về phía cửa động, vòng hai vòng dây thừng lên cánh tay, thân mình nghiêng ra ngoài, chân chống lại cửa động, sau đó hai chân dùng sức nhún, nháy mắt nhảy xuống phía dưới, biến mất trước mắt mọi người, Trần Sương Sương kinh hô lên, thăm dò ngó ra phía ngoài nhìn xuống, thấy người kia rơi xuống vài mét sau đó lại nắm chặt dây thừng, lại đạp một cái vào vách đá tiếp tục tụt xuống dưới, khi tụt xuống gần dòng nước, cậu thoáng nhún chân đẩy thân ngươi ra bên cạnh tránh dòng nước chảy trực tiếp vào người giống con khỉ nhanh chóng tụt xuống đáy cốc, Trần Sương Sương há to miệng.
"Oa!"
Cô cảm thấy kinh ngạc, cảm thán, vì cái gì rõ ràng chính mình lâm vào tình cảnh tuyệt vọng như này mà tại đây, đối mặt với hai người họ phảng phất như trở bàn tay có thể giải quyết được mọi việc? Trần Bân ở bên cạnh cũng kinh ngạc cảm thán không kém, hắn nhìn những động tác của Cường Tử mà hâm mộ vô cùng.
Sau khi Cường Tử xuống đáy cốc, cậu chỉ vặn vặn cổ một chút rồi giật giật dây thừng, Hắc Tử kéo dây thừng lên, cột một đầu vào mẹ Lương, sau đó bảo bà nắm chặt lấy dây thừng rồi chậm rãi thả bà xuống, Lương Nhiên và Trần Tĩnh cũng theo thứ tự đi xuống, tuy rằng động tác không nhanh nhẹn như Cường Tử nhưng cũng khá linh hoạt, thêm nữa hai người đều can đảm và cẩn trọng rất nhanh đã tụt xuống dưới đáy cốc, Hắc Tử ôm Tiểu Tiệp trước người, bảo đứa nhỏ ôm chặt lấy mình, còn dùng khăn lông buộc hai người lại, rồi cười ha ha nói với Tiểu Tiệp.
"Thúc thúc mang con đi mạo hiểm nha!"
Sau đó anh ôm Tiểu Tiệp tụt xuống sơn động, Tiểu Tiệp gắt gao ôm anh, cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, vừa sợ lại vừa kích thích, trong lòng sùng bái Hắc Tử muốn chết.
Cứ như vậy, cả nhà Trần gia cũng theo sau, một đám người học theo tụt xuống đáy cốc, cuối cùng tới Trần thúc, ông thở dài nhìn về phía Lâm Linh đang mờ mịt cùng Lâm Viễn với sắc mặt tối tăm ở vách đá phía sau, ông nói:
"Hai người theo sau đi, ra khỏi cánh rừng này, lại nghĩ biện pháp đi tới an toàn khu đi! Về sau chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!"
Nói xong ông cũng túm dây thừng đi xuống, Lâm Viễn đi về phía trước vài bước, đứng ở cửa động cao cao, nhìn Lương Nhiên ở dưới, trong mắt đều là sự thống khổ cầu mà không được, nhưng khi nhìn đến Hắc Tử, khuôn mặt vốn dĩ không chút biểu tình đã trở nên vặn vẹo, tràn đầy hận ý điên cuồng.
-----------------------------