. Thân thiết
Sáng sớm, ba nhà ngủ an ổn một buổi tối đều cảm thấy thần thanh khí sảng, Trần thúc tự nhận thấy ngày qua ngày không thể quá an nhàn, chuẩn bị kéo đám người nhà mình đi xuống bãi đất trống huấn luyện thể năng, kết quả con trai ông vội vàng làm công cụ để chút nữa đi bắt rắn, không rảnh đi với ông. Vì thế ông chỉ có thể đi một mình xuống chạy bộ, nhà Lâm Viễn ở nhà gỗ không biết đang làm gì, dì Bình và mẹ Lương thì ngồi bên dòng thác ở cửa động vừa nhặt rau vừa trò chuyện.
Trần Tĩnh ngồi trên ghế đá ở cửa động, hai tay không ngừng cử động ngón tay, mở ra nắm vào, hoặc khép ngón tay lại làm động tác cá bơi, hoặc cử động nhanh khiến dì Bình và mẹ Lương hoa cả mắt:
"Tiểu Tĩnh con đang làm gì? Nhìn thật đẹp mắt!"
Dì Bình nhìn ngón tay mảnh dài trắng nõn của Trần Tĩnh làm những động tác rất đẹp đó nhịn không được hỏi.
"Dì ạ, tay cháu bị thương lâu rồi, đầu ngón tay không cử động nhiều, về sau sẽ không dễ dàng làm những động tác linh hoạt."
Trần Tĩnh cười cười, các bác sĩ trong bệnh viện cho dù là nam hay nữ thường thường xuyên tự huấn luyện làm sao cho ngón tay cử động linh hoạt, làm như vậy khi giải phẫu mới có thể ổn định và nhanh chóng, cô là y tá trợ thủ đưa dụng cụ nên thấy nhiều tự nhiên cũng tự học được.
"Cường Tử thúc thúc, làm như này thật sự có thể bắt được rắn hay sao?"
Ở cửa động bên kia dưới tàng cây, Tiểu Tiệp mặc một chiếc quần bò yếm màu xanh nước biển, áo thun ngắn tay màu xám nhạt, đang ngồi xổm trên mặt đất, nâng bàn tay nhỏ đang chống lên khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt tò mò nhìn đồ vật trên tay Cường Tử thúc thúc. Cường Tử để sát cây gậy trúc dài hơn một mét trên tay nhòm vào mấy đốt bên trong thấy đã đả thông thì vừa lòng gật gật đầu, sau đó duỗi tay xoa xoa đầu tiểu gia hỏa bên cạnh, đắc ý nói:
"Cường Tử thúc thúc của cháu có rất nhiều biện pháp để bắt rắn đấy, đợi lát nữa biểu diễn cho cháu xem nhé!"
Tiếp theo cậu đem dây thừng tuy mảnh nhỏ nhưng chắc chắn đã được thắt nút ở bên cạnh cẩn thận xuyên qua thân cây gậy trúc, chờ chỗ nút thắt xuyên qua đầu kia cậu mở nút tạo thành một thòng lọng. Đại công cáo thành! Cường Tử cười ha ha duỗi tay bế Tiểu Tiệp lên, cho bé ngồi trên vai của mình:
"Đi nào! Chúng ta đi bắt rắn thôi!"
Tiểu Tiệp vừa hưng phấn vừa khẩn trương gắt gao ôm chặt lấy đầu Cường Tử, một lớn một nhỏ đi xuống núi bắt chút gì đó để buổi tối thêm cơm rồi. Bên Trần Bân cũng không cam lòng yếu thế, cùng tiểu cữu cầm công cụ tự chế đi theo xuống, làm cho mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm ở cửa động vừa tức giận vừa buồn cười, Lâm Linh lại lộ ra vẻ mặt ghê tởm.
"Cái loại đó, vừa mềm oặt lại lạnh băng! Nhìn là muốn nổi da gà, ghê tởm muốn chết! Ai mà dám ăn chứ!"
Trần Tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói:
"Thịt rắn non mịn, nhiều protein, cholesterol thấp, có thể tăng cường sức sống cho tế bào não làm thần kinh cường tráng, kéo dài tuổi thọ và dưỡng da. Gan, xương hay máu của chúng đều có thể ngâm rượu. Có thể tráng dương, cường thận điền tinh, hành khí lưu thông máu, đuổi gió trừ tật, thanh lọc gan, tiêu đờm giảm ho, thanh nhiệt giải độc. Có thể nói toàn thân là bảo, chúng ta ở đây có cả người già lẫn trẻ nhỏ, bắt mấy con rắn tẩm bổ cũng là tốt, nhà cô không ai đi bắt cũng chẳng ai kêu cô ăn, cô gấp làm cái gì!"
"Cô....." Lâm Linh bị nói đến xấu hổ, nhịn không được nói.
"Cô hiểu biết như vậy, sao không tự cứu trị cho mình đi. Còn không phải ngồi chờ ở chỗ này để người khác làm cho cô ăn hay sao?"
"Thương kinh động cốt một trăm ngày, cô không biết à? Chờ tôi khỏi, tất nhiên sẽ không như người khác chỉ có nói mà không làm, còn nữa, chị của tôi, anh của tôi, huynh đệ của tôi với hai dì đều không chê bai tôi, liên quan gì đến cô?"
Trần Tĩnh nhìn Lâm Linh cười tủm tỉm nói, ngày thường Lâm Linh nói chuyện chanh chua, cô đã sớm nhìn không vừa mắt, hiện tại có cơ hội như này đương nhiên muốn đâm đâm chọc chọc cô ta vài câu.
"Được rồi, được rồi, chờ chút nữa Cường Tử bắt rắn về, dì hầm mỹ dung tịnh canh cho các cháu uống nhé!"
Dì Bình giải hòa, chuyển đề tài:
"Tiểu Nhiên đi đâu rồi?"
"Chị ấy và anh Hắc Tử đi vào trong động thám hiểm rồi."
Trần Tĩnh cười nói, trong lòng thầm nghĩ, thật ra là đi hẹn hò rồi!
Lương Nhiên đi theo Hắc Tử mang đèn pin và một số công cụ đi vào cửa động sâu nhất kia. Cửa động cao khoảng hai mét, vừa vặn hai người có thể cùng đi vào, Hắc Tử đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại dặn dò cô chú ý cục đá dưới chân.
Hai người mở đèn đi vào khoảng hơn chục mét, thông đạo dần dần trở nên quanh co khúc khuỷu, bỗng nhiên mờ mịt vô cùng, rồi bỗng nhiên rộng mở, huyệt động thâm u, tựa như quỷ quật, tựa như mê cung, trên đỉnh có thạch nhũ, có tảng dài đến m, làm thông đạo trở nên hẹp hòi, có khi cần khom lưng ngồi xổm xuống mới có thể đi qua, lại có lúc cần cúi người bò sát xuống. Vách đá hai bên bắt đầu có nước ngầm thấm ra, nhưng không có cảm giác bị đè nén.
Lương Nhiên đi theo sau Hắc Tử, dưới ánh sáng tối tăm trong động chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, trải qua một đoạn đường hẹp, bên trong lại trở nên rộng lớn, Lương Nhiên tính toán trong đầu, phỏng chừng đã đi khoảng - m nhưng phía trước vẫn sâu thẳm vô cùng, Hắc Tử tìm nơi sạch sẽ không thấm nước bảo cô ngồi một chút, gỡ bình nước ở hông xuống đưa cho cô:
"Em uống nước đi, rất nhanh là tới rồi!"
Lương Nhiên gật gật đầu, thở phì phò nhận bình nước uống một ngụm, Hắc Tử lấy bình nước cũng uống một ngụm lớn, hai người nghỉ ngơi vài phút, anh kéo cô dậy tiếp tục đi về trước, rốt cuộc sau khi đi vào khoảng m Lương Nhiên nghe được phía trước có thanh âm nước chảy.
Sau khi hai người lách qua một hòn đá lớn hình vòng cung thì đi vào một động thính rất lớn, Lương Nhiên bị cảnh sắc đột nhiên xuất hiện này làm kinh sợ. Đây là một thạch động với không gian hình tròn, lớn hơn so với bên ngoài, măng đá thiên hình vạn trạng mọc lên từ mặt đất, vờn xung quanh một đầm nước. Đỉnh vòm cao hơn trăm mét có vết nứt, một dòng nước tinh tế theo vết nứt mà chảy xuống, từ độ cao hơn trăm mét chảy thẳng xuống giữa hồ, làm hơi nước bay lên, mặt nước phản xạ ánh sáng từ khe nứt lên vách đá trắng ngà làm ánh sáng long lanh lấp lánh đẹp không sao tả xiết.
"Thật đẹp!!".
Sau áp lực của thông đạo hắc ám đột nhiên nhìn thấy cảnh đẹp nhân gian như thế này, thật là làm người động tâm, Lương Nhiên không cầm được cảm thán.
"Ừ, ngày hôm qua anh và Cường Tử nhìn đến cũng thấy kinh ngạc hồi lâu, còn có cái này, em đến đây."
Hắc Tử lôi kéo Lương Nhiên đến gần mấy măng đá bên cạnh hồ nước, Lương Nhiên nhìn gần, không nhịn được mà bật cười. Trên mặt của măng đá thô to khắc rất nhiều chữ, ngày này tháng này năm này Lưu XXX, đã đến đây, còn có chữ viết: Đánh đuổi nước XX, đả đảo nước XX!
Lương Nhiên nhìn đến câu này rốt cuộc không nhịn được mà cười rộ lên, mấy quân nhân này đối với nước XX và XX có bao nhiêu oán niệm vậy, có một số chữ bị nước, bị chất khoáng từ nhũ đá chảy ra làm nhòe đi che mờ, đã trở lên mơ hồ, có vài chữ như vừa khắc lên không lâu.
Hắc Tử nhìn Lương Nhiên đang bật cười, trên đường đi đến đây vừa phải đi vừa phải bò, làm khuôn mặt trắng nõn của cô bị lây dính một chút bụi xám, sợi tóc đen nhánh bị nước làm ướt dán vào gương mặt đối lập với gò má bạch ngọc, đôi mắt đen nhánh giấu không được ý cười, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, lộ ra hàng răng trắng sứ, Hắc Tử nhìn đến cả người nóng lên, kéo Lương Nhiên hôn xuống.
"Ưm" Lương Nhiên bị tập kích bất ngờ chỉ kịp kêu nửa tiếng, môi cô đã bị ngăn chặn lại, tay Hắc Tử ôm lấy vòng eo cô, hơi hơi nhấc cô lên, làm cô không tự chủ được nhón mũi chân, sau đó anh không chút khách khí đem đầu lưỡi đưa vào đôi môi thơm ngọt ma anh hằng niệm tưởng, tựa như giấc mộng mỗi đêm, anh liếm mút vô cùng nhiệt tình.
Lương Nhiên nhón chân, đầu lưỡi bị anh hút đến phát đau, sau đó lưỡi anh không chút nào khách khí xông đến, tàn sát bừa bãi, hai người môi lưỡi dây dưa, hơi thở nóng bỏng của Hắc Tử phun lên mặt cô, hai mắt như tỏa sáng nhìn cô chăm chú, Lương Nhiên bị cái hôn nhiệt tình này làm đầu gối nhũn ra, đầu óc váng vất như bị say xe cho đến khi anh lưu luyến rời khỏi môi cô, rời xuống trằn trọc liếm mút phần cổ non mịn của cô, cô vội vàng lắc đầu:
"Đừng hôn ở đó, người khác sẽ nhìn thấy."
Lần trước đi lấy nước ở lưng chừng núi chưa làm cái gì cũng đã bị đoàn người cười giễu rất lâu, hiện tại nếu trên cổ cô có chút dấu vết đi ra ngoài, ít nhất làm bọn họ cười mấy tháng mất.
Trong mắt Hắc Tử mang theo ý cười, môi đè ở khóe môi cô, sau đó nói:
"Vậy em hôn anh đi, giống như buổi tối hôm đó vậy."
Lương Nhiên tự giác nghĩ, da mặt mình cũng đã dày nhưng bị da mặt dày hơn đánh bại, nhìn ánh mắt khát cầu của anh, cô không nhịn được mềm lòng, chỉ có thể duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhón mũi chân chủ động dâng lên nụ hôn của mình, vươn đầu lưỡi, vói vào giữa môi anh. Sau đó khẽ liếm đến vành tai, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai anh, cho đến khi cả người anh căng chặt như tảng đá, mới thu đầu lưỡi về, dựa vào bờ vai to rộng rắn chắc thở phì phò, Hắc Tử ôm cô gắt gao, thống khổ lại thở dài thỏa mãn, Lương Nhiên nhẹ nhàng cười, ở bên tai anh lại thổi một cái hỏi:
"Muốn không?"
"Muốn!" Hầu kết của Hắc Tử lăn lộn, hung hăng phun ra một chữ, anh hận không thể lập tức làm cho Lương Nhiên trở thành người của mình, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, vạn nhất mang thai thì làm sao bây giờ? Hơn trong quan niệm của Hắc Tử, ít nhất anh phải được sự đồng ý của mẹ Lương.
"Ngốc nghếch, có rất nhiều phương pháp có thể khiến anh vui sướng lại không làm em mang thai đấy."
Lương Nhiên cắn môi cười khẽ, người đàn ông trẻ tuổi thuần phác này thật là ngốc đến đáng yêu, cô trượt xuống từ trong lòng ngực của anh, đẩy anh đến bên cạnh tảng đá, ấn anh ngồi ở trên đó. Sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống giữa hai chân anh, tay chậm rãi lướt từ bắp đùi kiên cố của anh tiến vào giữa hai chân, duỗi tay hướng lên khóa kéo, đột nhiên Hắc Tử thở gấp gáp, cùi đầu nhìn người ở giữa hai chân mình, đang linh hoạt kéo ra khóa kéo, bàn tay thon dài trắng nõn đi vào, phóng xuất ra dục vọng đang ngạnh đến phát đau của anh, tay Lương Nhiên nắm đại vật thô dài nóng bỏng, cau mày oán giận:
"Thật lớn nha!"
Tức khắc đồ vật trong tay cô nhảy một cái mãnh liệt, phảng phất như trướng đại thêm một vòng, đôi tay chống trên tảng đá của anh nắm chặt thành quyền, cơ bắp cả người căng chặt còn cứng hơn so với cục đá.
"Tiểu Nhiên!!!"
Hắc Tử miệng khô lưỡi đắng khẽ gọi, Lương Nhiên liếm liếm môi, chậm rãi cúi xuống.
Đang ở lúc này, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng nói, hai người lập tức cứng lại.
---------------------------