Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

quyển 3 chương 1: khởi đầu mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hả?” Thiếu niên đầu ngó nghiêng, khó hiểu nhìn về phía trước.

Không thấy?

Vừa rồi vẫn còn đây mà?

Thiếu niên nóng nảy, mồ hôi lạnh từng chút từng chút chảy xuống, oa oa, tự nhiên không thấy tăm hơi đâu là sao? Không phải vừa rồi còn ngồi chỗ đó sao?

Bọn họ mới từ cái nơi rất nhiều nhân loại kia đi ra, đi rất lâu, vừa mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, còn chưa kịp quay lại nhìn đã không thấy bóng dáng đại ca đâu rồi.

Thế giới này cho dù có tang thi đã đành, vì sao còn xảy ra mấy chuyện thần quái thế này?

Vất vả lắm cậu mới tìm được một người thân có thể ôm đùi, như thế nào lại chẳng thấy tăm hơi đâu?

【 thiếu niên này, hình như Văn Hàn không đáp ứng cho cậu ôm đùi ? 】

Thiếu niên nhìn bốn tiểu đệ đi theo phía sau, suy nghĩ có nên đi cứu đại ca hay không? Hay là đại ca bị bắt đi rồi? Sau đó bị cường thủ hào đoạt?

Mới ra khỏi không gian, Văn Hàn nhìn thấy chính là thiếu niên vẻ mặt hưng phấn, đúng vậy, hưng phấn, phỏng chừng thiếu niên mơ mộng hơi quá đà.

“Cậu vào đây.” bộ dáng hưng phấn nhìn có vẻ rất sảng khoái.

“A, a? A!, được.” Cũng không hỏi đi đâu, thiếu niên quay lại sảng khoái đáp ứng.

“Ừ.” Gật gật đầu, Văn Hàn nhìn thoáng bốn tiểu đệ đang lắc lư lắc lư. “Bọn chúng… làm sao bây giờ?”

Bốn tiểu đệ tang thi này chẳng khác gì đồ dùng gia dụng của thiếu niên, thế nhưng không thể bỏ chúng nó vào không gian.

“Bọn họ sẽ ngoan ngoãn đứng ở ngoài, sẽ không chạy loạn.” Thiếu niên đối với bốn con tang thi lộ ra răng nanh cười cười, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Văn Hàn.

Quá mức yên lặng… Văn Hàn cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao nhìn thiếu niên kia vẻ mặt hẳn là ‘dễ thương’, hắn rất muốn —— một cái tát chụp qua? Ừm, không đúng ở chỗ này.

Văn Hàn thu thiếu niên vào không gian, bốn con tang thi thì lắc lư đứng ngoài. Hết thảy thoạt nhìn rất yên bình.

Thật là khủng khiếp, thiếu niên chóng mặt, cậu vừa rồi một chút phản kháng đều không có, cứ như vậy xoay vòng vòng đến chóng mặt, sau đó rốt cục đứng ở chỗ này.

Văn Hàn cảm thấy không cần lo lắng cho thiếu niên, vì thế phương thức thiếu niên tiến vào không gian không khác năm con mãnh thú.

Thiếu niên vốn não bộ phát triển cũng bị đả kích không nhỏ.

Để ổn định cảm giác choáng váng, thiếu niên ôm đầu ngồi xổm xuống nửa ngày không hé răng, cậu đang điều trị não bộ hỗn loạn.

Văn Hàn cũng không quản thiếu niên có khỏe hay không, hắn bước nhanh về phòng Tiêu Văn. Vừa nãy đến được địa phương an toàn hắn lập tức vào không gian, sau khi vào mới nhớ ra bên ngoài còn một tang thi thiếu niên, đành đi ra ngoài cùng đem thiếu niên vào.

Thiếu niên hiện tại đang ngồi trong phòng khách, cậu còn bận rộn sửa sang lại não bộ thần kinh, sẽ không để ý xem Văn Hàn đi đâu.

Văn Hàn nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước chân nặng nề tới gần giường Tiêu Văn.

Trên giường, Tiêu Văn lẳng lặng nằm, giống như giây tiếp theo sẽ xù lông nhảy dựng lên nói Văn Hàn dám xông loạn vào phòng người khác.

Thế nhưng hiện tại cậu chỉ lẳng lặng nằm như vậy, đối với mọi việc bên ngoài hết thảy đều không hề hay biết.

Ngồi ở đầu giường, Văn Hàn vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Văn.

Sao lại thương thành như vậy, không hề giống với mọi khi.

Trầm mặc nhắm mắt lại, Văn Hàn không khỏi nắm chặt tay.

Phương pháp của chiếc hộp nhỏ Văn Hàn vẫn tu luyện đều, hắn không biết hiện tại mình có thể giúp gì cho Tiêu Văn không, chỉ có thể thử xem.

Đối với trạng thái của Tiêu Văn hắn cũng hiểu biết chút ít. Có lẽ do thể lực cạn kiệt mà mê man.

Ừm, thử xem sao.

Văn Hàn từng chút một chuyền lực lượng của hắn vào cơ thể Tiêu Văn, tốc độ rất chậm rất chậm, như vậy tuy rằng mất thời gian nhưng có thể giúp Tiêu Văn giảm bớt mê man.

Thời điểm thiếu niên tỉnh lại, cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng lành lạnh.

Người đâu?

Không đúng, tang thi đâu?

Sao lại để cậu một người ở đây, không đúng, là tang thi.

Đừng đùa vậy chứ.

Thiếu niên phát giác ngoài mấy căn phòng ở này cậu không hề nhìn thấy thứ gì khác, hình như nơi này đẫ bị phong ấn.

Là đại ca mang vào, vậy không cần lo lắng, ít ra đại ca sẽ không có ý tưởng ăn thịt cậu.

Ngồi vào sô pha, thiếu niên lăn lộn, vẻ mặt thoả mãn. Ai ô ~~ sô pha a, sô pha mềm mềm nha, so với sàn nhà cậu ngủ lúc trước tốt hơn nhiều lắm.

Đại ca nhất định là có việc cần làm, vậy cậu cứ ở đây thoải mái chà đạp sô pha thôi.

Lăn qua lăn lại trên sô pha, thiếu niên chơi đến phi thường cao hứng.

“Ngao ngao, mềm quá ~~ “

Văn Hàn vẫn luôn vận chuyển năng lượng trong cơ thể mìn sang Tiêu Văn.

Nhìn chằm chằm Tiêu Văn thật lâu, Văn Hàn xốc chăn lên, xoay người ôm lấy Tiêu Văn đi về phía phòng tắm.

Đến phòng tắm, Văn Hàn cẩn thận đặt Tiêu Văn vào bồn tắm, sau đó nhẹ nhàng cởi quần áo cậu ra.

Nhìn đến Tiêu Văn làn da trắng bệch, đương nhiên cũng thấy được vết thương ngang dọc.

Không biết vì sao Văn Hàn cảm thấy cổ họng có điểm không thoải mái, ánh mắt cũng ê ẩm.bg-ssp-{height:px}

Trong không gian nước rất nhiều, nhưng đều là nước lạnh, Văn Hàn không dám trực tiếp xả nước lạnh lên người sủng vật, nếu bị sốt cao sẽ không tốt lắm.

Chậm rãi dùng năng lượng làm nóng, sau đó xả vào bồn tắm lớn cho đến khi nước dâng đến bả vai Tiêu Văn, Văn Hàn mới dừng tay.

Sau khi tắm xong, Văn Hàn hốc mắt hơi đỏ, dùng khăn tắm bọc Tiêu Văn lại. Văn Hàn cước bộ rất chậm, rất nhẹ, tận lực không làm kinh động đến Tiêu Văn, chậm rãi đi về phòng.

Không giúp Tiêu Văn mặc quần áo, Văn Hàn đặt cậu trên giường, đắp chăn, rồi chỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn Tiêu Văn không rời.

Thiếu niên trên sô pha không biết đã ngủ từ khi nào, thiếu niên nằm mơ, lông mày vẫn nhíu chặt, cả người cuộn thành một cục, thân thể thỉnh thoảng run run vài cái.

Cậu chỉ là một thiếu niên, một đứa trẻ đến thời kỳ phản nghịch chứ không phải bộ dáng tang thi như bây giờ, ngay cả làn da trên mặt cậu cũng không hề xanh tím, tứ chi không hề cứng ngắc, thanh quản có thể phát ra tiếng.

Nhưng cậu vẫn không phải nhân loại.

Thiếu niên sẽ đi theo Văn Hàn không chỉ đơn giản vì Văn Hàn năng lực cường đại, mà còn bởi vì Văn Hàn có thể cùng một chỗ với nhân loại.

Mang theo bốn tang thi tiểu đệ, thiếu niên đã cảm thấy có cảm giác an toàn.

===

Bốn ngày sau.

Tiêu Văn hiện tại đã không có gì đáng ngại, có điều dị năng khôi phục rất chậm, thân thể đã không còn vấn đề gì.

Khi vừa gặp tang thi thiếu niên, Tiêu Văn đầu tiên là cười chào hỏi.

“Xin chào, tôi là Tiêu Văn, cậu là?” Thiếu niên mặt than này có phải bị Văn Hàn lừa đến hay không?

Tiêu Văn hoài nghi như vậy cũng không phải là không có khả năng, bởi vì khi cậu vừa thấy thiếu niên, cậu ta đang chổng mông lau nhà, trên tay cầm lấy khăn lau, qua lại chuyển động ở phòng khách.

Bộ dạng này nhìn thế nào cũng giống như là bị Văn Hàn bắt làm cu ly.

Nghe thấy Tiêu Văn nói chuyện, thiếu niên với tư thế quỳ rạp trên mặt đất quay đầu nhìn cậu, sau đó có vẻ rất vui vẻ nở nụ cười?

Kỳ thật dưới cái nhìn của Tiêu Văn, thiếu niên chỉ đang kéo kéo khóe miệng.

“Xin chào, em là Hồng Kỳ, hồng trong chí hướng cao rộng, kỳ trong quân cờ.” Thiếu niên nói xong tiếp tục lau sàn nhà của mình.

Tiêu Văn cứng ngắc quay đầu. “Văn Hàn, đây là lao động trẻ em?”

Đang sửa soạn này nọ trong phòng khách, Văn Hàn nghe vậy thì sửng sốt một chút. “Không phải, là cậu ta không chịu ngồi yên.” Sau đó tiếp tục bày biện các loại đồ ăn lên bàn.

Nhìn bộ dáng Văn Hàn, Tiêu Văn không khỏi đỡ trán. Từ lúc tỉnh lại, Văn Hàn liền dùng đồ ăn vỗ béo cậu.

Nhìn nhìn thiếu niên lau nhà đến sung sướng, Tiêu Văn cũng chỉ có thể tùy ý cậu ta thích làm gì thì làm.

Thiếu niên tư thế có vẻ mất tự nhiên. Cảm giác rất kỳ quái.

“Văn Hàn, kia cũng là tang thi?” Đã quen với loại tang thi cao cấp như Văn Hàn, Tiêu Văn rất nhanh liền đoán được thân phận của thiếu niên.

“Ừ, đúng vậy.” Văn Hàn thuận tay nhét đồ ăn vào miệng Tiêu Văn.

Có lẽ đã thành thói quen, Tiêu Văn không hề nhăn nhó, há mồm ngoạm lấy.

Thói quen gì đó thật sự rất đáng sợ, khi Tiêu Văn nhai nuốt nhất thời nghĩ như vậy.

Về phần vì sao thiếu niên lại biến thành người hầu thế này thì phải quay lại bốn ngày trước. Lúc ấy thiếu niên đang ngủ ở sô pha, sau khi gặp ác mộng mà tỉnh lại, thiếu niên cảm giác trong lòng có cái gì đó đã thay đổi.

Nhưng cậu lại không rõ là cái gì.

Chỉ có thể ngẩn người.

Hiện tại đại ca không ở đây, mấy thằng đệ cũng không, cậu không có chuyện gì làm a.

Khi nhìn sàn nhà phòng khách, thiếu niên đột nhiên nhớ lại năm đó mẹ cậu từng lau nhà như thế nào.

Nghĩ liền làm, thiếu niên tìm một miếng giẻ lau, sau đó bắt đầu quét tước toàn bộ lầu một, linh cảm mách bảo cậu tạm thời không thể lên lầu hai.

Thời điểm Văn Hàn xuống lầu nhìn thấy chính là bóng dáng chăm chỉ của thiếu niên.

“Đại ca, em có thể quét tước toàn bộ nhà không?” Thiếu niên mặt vẫn là nhìn không ra biểu tình, nhưng người nghe có thể cảm giác được cậu rất hưng phấn.

“Có thể, nhưng có một phòng không được vào.” Quét dọn? Có thể, trước kia đều là Tiêu Văn ra tay, hiện tại… liếc nhìn thiếu niên một cái, Tiêu Văn có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.

Nói rõ với thiếu niên phòng nào không thể vào xong, Văn Hàn đi ra ngoài.

Hắn có chuyện cần làm.

“Chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Ăn no, Tiêu Văn tựa vào sô pha hỏi Văn Hàn.

Phía sau, thiếu niên đã quét tước đến địa phương khác.

“Trước cứ nghỉ ngơi, không vội đi.” Không biết thân thể Tiêu Văn đã khôi phục hoàn toàn chưa, có lẽ phải ở trong này ngốc một thời gian?

“Không được, như ngươi nói thì hiện tại vị trí chúng ta ở là vùng hoang vu dã ngoại, ai biết có người nào ở nơi này hạ trại hay không, chúng ta tìm nơi an toàn khác thì tốt hơn.”

Bọn họ đang ở ngoài, tuy nói không có gì lo lắng nhưng tai hoạ ngầm vẫn có. Tìm được nơi an toàn cũng yên tâm hơn.

“Thân thể ngươi có chịu được không?” Văn Hàn đối với cái gì cũng không để ý, hắn chỉ để ý đến Tiêu Văn.

“Có thể, ta bây giờ tốt lắm, mỗi tội dị năng khôi phục chậm thôi. Không cần lo lắng.” Yên lặng quay đầu, Tiêu Văn cảm thấy mặt mình có điểm hồng.

“Ừ, vậy sau khi chúng ta ra ngoài nên đi nơi nào?” Bọn họ đi đâu đây? Miễn là Tiêu Văn thích, làm gì cũng được.

“Ừm, vẫn là tìm một căn cứ khác đi, chúng ta không thể thoát ly quần chúng.” Tiêu Văn cảm thấy bọn họ nên đến một căn cứ khác, cậu cũng không ngốc, mà là ở căn cứ trước bọn họ được kết giao bạn bè, về phần sự cố kia, đó là chuyện ngoài ý muốn.

Văn Hàn nói những người biết đến 【 cô 】 cũng chỉ có mấy giáo sư ở căn cứ kia. Hiện tại đều giải quyết xong tất cả, bọn họ rất an toàn.

Truyện Chữ Hay