Editor: Fuurin
Ed: dạo này bận quá thành ra thất thường, xin lỗi các tình yêu rất nhiều :((((((((
Sáng sớm tinh mơ, mọi người ăn qua loa bữa sáng rồi bàn bạc chuyện rời khỏi thị trấn này.
Diệp Man nhíu mày nhìn số vật tư trong sân nhỏ. Người muốn đi thì rất đơn giản, Diệp Man có thể dùng dị năng của mình lặng lẽ truyền tin cho nhóm Zombie, ám hiệu cho chúng rằng hai người Lâm Uy và Vết Đao là đồng loại, về phần vật từ thì không dễ dàng như vậy. Làng quê vốn không được như thành thị, nơi mà đâu đâu cũng có xe hơi bị bỏ lại, mà ở đây dù có thì phần lớn đều đã bị hư hại nghiêm trọng, căn bản không thể chạy. Đó là vấn đề khó khăn nhất trong chuyện vật tư. Vốn Diệp Man có thể giả vờ chừa lại một phần thức ăn, sau đó thừa dịp hai người Lâm Uy không chú ý thì vòng lại đem chúng bỏ vào không gian, chỉ là bây giờ không gian đang trong thời gian thăng cấp, phương pháp này căn bản không thực hiện được.
Cuối cùng vì cái cớ phải tìm một chiếc xe phù hợp để chở vật tư, bọn họ thống nhất ở lại thêm một ngày, dù sao vật tư chính là trụ cột của sinh tồn, đã tới tay đâu có thể dẽ dàng bỏ lại, trừ khi là trong thời khắc sinh tử.
Sau khi ăn sáng, Ân Việt theo Vết Đao ra ngoài tìm xe, bọn họ đã bàn bạc xong rằng chỉ dùng thời gian một ngày để tìm, đến tối dù có xe hay không họ cũng nhất định sẽ xuất phát, chờ càng lâu thì càng nguy hiểm, thật sự phải đi thì cũng chỉ có thể lựa những thứ thức ăn dài hạn, về phần còn lại thì sẽ bỏ, chẳng còn cách nào nữa.
Lâm uy và Vết Đao chào Diệp Man, quyết định ra ngoài dò đường, chuẩn bị công tác di chuyển. Vốn là Vết Đao muốn ở lại bảo vệ Diệp Man, nhưng cô từ chối, hơn nữa bộ dạng của Ân Việt cũng thờ ơ như không, Vết Đao nghĩ đại ca đã không thấy Diệp Man cần có người bảo vệ, vậy hắn cần gì phải gấp. Từ khi mạt thế bùng nổ tới nay đã gần một năm, người phụ nữ có thể sống tới mạnh khỏe hồng hào như vậy tất nhiên sẽ không mảnh mai đến nỗi cần phải có người bảo vệ mới được. Điểm này khiến Vết Đao rất bội phục Diệp Man, một thiên kim tiểu thư nhà giàu được bao bọc hết sức kĩ càng mà có thể dũng cảm sống sót, hơn nữa còn sống tốt hơn so với nhiều người, quả thực là kỳ tích.
Rất nhanh sau đó, căn nhà chỉ còn lại mỗi mình Diệp Man, cô nhắm mắt lại, thả ra sóng điện não đặc biệt của mình, bây giờ tinh thần lực của cô còn chưa cao, phạm vi ảnh hưởng chỉ được khoảng năm trăm mét, tuy không thể truyền đi xa, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp được chút.
Sau khi làm xong, Diệp Man ỉu xìu ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, mặt cũng trở nên tái nhợt, bây giờ việc sử dụng tinh thần lực với cô vẫn còn hơi quá sức.
Nghỉ ngơi một lát chờ hết cảm giác mệt mỏi, Diệp Man nhìn đồng hồ, chín rưỡi rồi, lát nữa nhóm Ân Việt chắc sẽ trở lại. Nghĩ một lúc, có lẽ cô nên xuống bếp nấu ít thức ăn nóng sốt chứ nhỉ? Khoảng thời gian này mọi người hầu như chưa lúc nào được ăn cơm canh nóng, cứ thế mãi thì thân thể sẽ không chịu nổi.
Đang nghĩ ngợi thì một tiếng rầm thật lớn vang lên, cửa chính căn nhà bị đạp văng ra, Ân Việt thở hổn hển chạy tới, kéo lại Diệp Man vì bất ngờ nên chạy ra xem.
"Ân Việt, xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Man bị bất ngờ, cả người nháy mắt được Ân Việt ôm vào ngực, tiềng tim đập dồn dập vang lên bên tai cô, dường như chỉ phút sau nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Hơn nữa biểu cảm của Ân Việt rất gấp gáp, bước chân chạy không hề dừng lại, quả thật chỉ có thể dùng từ chạy trối chết để hình dung.
"Man Man, có nguy hiểm..." giọng nói đứt quãng của Ân Việt vang lên trong đầu, Diệp Man ngây người, có nguy hiểm ư? Đây là lần đầu tiên cô nghe được hai chữ này từ miệng Ân Việt, tuy Zombie đang không ngừng tiến hóa, nhưng đối với Diệp Man mà nói thì cũng chưa thật sự nguy hiểm lắm. Vậy mà lúc này đây, Ân Việt lại thất thố ôm cô chạy như điên, Diệp Man thật sự không thể tưởng tượng nổi từ bao giờ mà Zombie lại trở nên lợi hại đến mức khiến cho Ân Việt kinh hãi đến độ không đánh đã chạy như vậy?
"Grào..." Tiếng gào hỗn loạn của Zombie từ phía xa xa truyền tới, Diệp Man nhìn sang liền giật mình. Chỉ thấy Zombie cuồn cuộn như thủy triều chạy như điên về chỗ này, nếu chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ để khiến cô sợ, cái chính là trong đầu cô lúc này nhận được vô số cảm xúc sợ hãi, khiến cho đầu cô muốn phát điên!
Zombie sống mà như đã chết, không biết mệt mỏi mà cũng cảm thấy sợ hãi ư?! Đến cùng là thứ gì có thể khiến đám Zombie trước nay luôn tung hoành ngang dọc bây giờ lại phải chật vật chạy trốn lung tung và không dám chống cự như vậy?
Lòng Diệp Man phút chốc trở nên băng giá, mạt thế này còn đáng sợ hơn những gì cô nghĩ nhiều!
Một lát sau, bóng dáng hai người Lâm Uy và Vết Đao luồn lách như điện giữa đám Zombie xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Trừ hai người ra còn có thêm vài kẻ sống sót lạ mặt khác nữa, nếu là lúc trước, Diệp Man căn bản không thể tưởng tượng nổi, rằng sẽ có ngày Zombie vốn cuồng nhiệt truy đuổi con người làm thức ăn lại coi người sống như không khí giống bây giờ, chúng chỉ lầm lũi tự mình bỏ chạy!
"Khoan nói gì hết." Lâm Uy nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Diệp Man, nói to: "Trước tiên rời khỏi đây đã rồi hẵng nói." Nói xong anh ta thở hồng hộc, mò hôi lăn dài trên má rồi nhỏ tong tỏng xuống đất.
Diệp Man gật gật đầu, lông mày nhíu lại.
Ầm ——
Một bóng đen xẹt qua bầu trời âm u, vọt tới đây như tên bắn, chỉ nghe một tiếng ầm, một vật thể màu đen cao chừng hai mét đột ngột xuất hiện trước mặt họ. Tám cái chân cũng màu đen cong lên.
Diệp Man chăm chú nhìn, đó chính là một con nhện đen khổng lồ đang nằm chình ình giữa đường!
Nhện đen kẽo kẹt đóng ra khép lại hai cái răng nanh đen thùi xấu xí, lông tơ mịn màng nhưng sắc bén nhọn hoắt trải khắp cơ thể nó, đen bóng cứng chắc như kim loại. Két, con nhện ngẩng đầu phát ra tiếng kêu to, trong chốc lát bốn phía liền truyền tới tiếng bò xào xạc của những con vật nhỏ, chỉ chớp mắt, những con nhện con to bằng nắm tay xuất hiện từ mọi hướng, bao vây lấy bầy Zombie.
Cùng lúc đó, Ân Việt đột ngột dừng bước, giơ cánh tay ra ôm lấy Diệp Man vào lòng che chở.
"Chết tiệt! Sao tốc độ của nó lại nhanh như vậy chứ?!" Vết Đao phun nước bọt, sắc mặt cực kỳ khó coi.bg-ssp-{height:px}
Con đường phía trước đã bị chặn, bốn phía thì bị bao vây, bầy Zombie đồng loạt thét lên, cặp mắt đỏ lòm hung tợn nhìn chằm vào bầy nhện. Tuy cặp mắt chúng nó trông rất hung ác, nhưng Diệp Man lại cảm nhận rất rõ ràng những cảm xúc rối ren, hoảng sợ, e ngại, ra vẻ phô trương thanh thế mà chúng truyền vào não cô...
Kẽo kẹt kẽo kẹt...Con nhện bỗng nhiên dùng một tư thế kỳ quái mà xoay ngoắt đầu lại ba trăm sáu mươi độ, mà sau những tiếng răng rắc, đầu nó bỗng dưng nở xòe ra như một bông hoa, một cái đầu có làn da màu than chì, mặt mũi tươi sáng, từ trong đó nhô ra.
Cái đầu này...giống y chang đầu Zombie, không sai một ly nào!
Đầu lâu di chuyển, sau đó một đôi mắt đỏ tươi đáng sợ mở ra, nó nở nụ cười khặc khặc đầy tham lam như thể con mồi sắp tới miệng rồi vậy, làn môi thối rữa không thể nào ngăn nổi nước dãi, vì thế, một dòng nước màu xanh lè uốn lượn chảy tí tách trên mặt đất, vừa chạm đất, chỉ nghe xèo xèo, một làn khói trắng bốc lên, mặt đất liền bị ăn mòn thành một cái hố!
Lập tức bầy Zombie trở nên náo loạn.
"Chết tiệt, đây rốt cuộc là quái vật gì thế?!" Nhện và Zombie hợp thể sao? Vết Đao hít một hơi, Lâm Uy mặt mày căng thẳng, nắm chặt dao trong tay.
Những con nhện con to bằng nắm tay vẫn tiếp tục tràn tới từ khắp nơi, vô số đôi mắt xanh lá nhìn chằm chằm vào bầy Zombie gần chỗ bọn họ, dường như chỉ cần bọn chúng có bất kỳ động tác gì, thì những con nhện này sẽ đồng loạt xông lên xé chúng thành từng mảnh vậy!
Bầu không khí nhất thời trở nên trầm trọng, mọi người đều giương cung bạt kiếm, chỉ cần một tác động nhỏ xíu thôi là sẽ lập tức bùng nổ.
Đột nhiên, con nhện Zombie ngửa đầu thét một tiếng chói tai, giống như tiếng kèn khai chiến, thế là cả bầy nhện con đồng loạt lao đến bầy Zombie. Bầy Zombie phút chốc rối loạn, một con nhện bỗng nhảy tới một con Zombie gần nó, hàm răng sắc nhọn từ trong miệng nhe ra, nháy mắt cắn phập vào cổ Zombie mà hút xì xụp, Zombie quơ quơ móng vuốt, cả cơ thể ngã ầm xuống đất, chờ đến khi nó xuống khỏi người con Zombie kia, thì người đã to như trái bóng đá. Còn con Zombie xui xẻo thì từ phần cổ trở xuống trở nên khô héo như da bọc xương, chỉ là nó vẫn chưa chết, chỉ cần đầu óc không bị thương tổn gì, thì Zombie sẽ không bao giờ thật sự chết đi cả.
Con nhện lại tiếp tục nhào tới chỗ một con Zombie khác.
Trong nháy mắt, trên đất đã nằm la liệt vài chục con Zombie, chúng há hốc miệng kêu thảm thiết, tiếng kêu gào thê lương thoáng chốc khiến đầu óc Diệp Man ngập tràn những tín hiệu hỗn loạn, cùng với sóng điện đầy hưng phấn đến từ đám nhện con, điều này nhanh chóng khiến tinh thần cô bị quá tải, đầu đau như muốn nứt ra, mặt trắng bệch như tuyết.
"Man Man..." Ân Việt phất tay, móng tay bén nhọn cắt qua cái bụng mềm mại của con nhện, nôn nóng ôm lấy Diệp Man, tình trạng của Diệp Man nhìn rất không ổn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào hôn mê vậy, Ân Việt lo lắng đến nỗi đôi mắt càng đỏ hơn giống như nhỏ máu.
"Oa oa..." Hắn vừa giận vừa sợ, bất thình lình rống lên một tiếng, trong nháy mắt Diệp Man chỉ cảm thấy như có một luồng pháo hoa mãnh liệt nổ bùng lên, sức nổ khổng lồ trong nháy mắt khiến những sóng điện não chui vào trong đầu cô nổ thành mảnh vụn!
Cũng cùng lúc, những con nhện đang ùn ùn kéo tới cách Ân Việt chỉ vài mét bỗng nhiên biến thành một làn khói, chỉ nghe "bụp" một tiếng, tất cả chúng hóa thành tro bụi bay mất, một xíu mảnh vụn cũng không có. Chỉ trong chớp mắt, xung quanh Ân Việt đã được dọn dẹp hình thành một khoảng trống, nhờ vậy mà Vết Đao và Lâm Uy luôn theo sát bọn họ bớt được không ít áp lực.
"Đại ca, làm tốt lắm!" Vết Đao giơ ngón cái, nhếch miệng huýt sáo.
Bây giờ Ân Việt chẳng có thời gian mà đáp lại Vết Đao, hắn chỉ nóng lòng nhìn Diệp Man. Diệp Man thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt cười, trong lòng thì vô cùng chán nản, cô có ngày sẽ chết sớm bởi cái dị năng này mất thôi!
Con nhện Zombie ré lên, cặp mắt hung ác nhìn về phía Ân Việt, đồng thời thế công của bầy nhện con cũng dần dần chậm lại.
Ân Việt che chở Diệp Man, lạnh lùng đối mắt với con nhện Zombie, đối lên con nhện zombie ánh mắt, khuôn mặt hắn như trong chớp mắt đã rút đi sự ngây thơ, thay vào đó là nghiêm túc lạnh lẽo, ánh mắt càng trở nên tàn nhẫn không kiêng nể, bây giờ hắn tựa như một cây cung bị kéo căng chỉ chờ lực là phát động.
"Để tôi xem sao." Diệp Man an ủi vỗ vỗ cánh tay Ân Việt, nói xong cũng mặc kệ biểu cảm của Ân Việt, đôi mắt trong veo nhìn thẳng tắp về phía con nhện Zombie, từng đợt sóng điện não bắt đầu truyền ra.
Cái đầu Zombie giống như nghe ngóng thấy gì đó, bỗng nhiên cúi xuống, nó nghiêng đầu nhìn Diệp Man, sự nôn nóng trong ánh mắt dần rút đi, hơn nữa từng đợt sóng điện não tương tự, từ trong đầu Zombie cũng bắt đầu được truyền ngược lại cho cô.
Trong lòng Diệp Man vui vẻ nhưng khuôn mặt vẫn không mảy may biểu hiện ra.
Hai người Lâm Uy nghe Diệp Man vừa nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt con nhện Zombie, nhất thời có chút không hiểu mô tê gì. Vón là Vết Đao còn ngóng trông được xem Diệp Man thi triển tài năng, kết quả, nhìn thấy hai cặp mắt đang "thâm tình" nhìn nhau thì nhún vai, nói thầm: "Má nó, chẳng lẽ Diệp Man định dùng mĩ nhân kế để dụ dỗ quái vật??" Dứt lời, hắn liền cười hắc hắc.
Lâm Uy liếc hắn một cái, trực tiếp coi như không nghe thấy gì, còn Ân Việt thì hung tợn nhìn hắn như muốn khoét thịt hắn vậy, một tay thì càng tỏ ra ý chiếm hữu, vô cùng gấp gáp ôm chặt lấy eo Diệp Man.
Không phải chứ, vậy mà cũng ghen cho được nữa? Vết Đao cảm thấy cạn hết lời.
----- Hết chương -----