Tống Đại bước nhanh xuống cầu thang, thấy Trọng Khấu và Tưởng Phong đánh nhau, lực đạo của Tưởng Phong từng quyền đến thịt, dễ dàng đập vỡ vách tường thành một lỗ thủng lớn, khi đập vào căn phòng làm bằng sắt, lại càng thoải mái như xé một tờ giấy.
Mà lực đạo của Trọng Khấu so với gã ta mà nói nhỏ hơn một chút, nhưng thắng ở sự linh hoạt, có thể tránh được công kích của Tưởng Phong, hơn nữa còn khéo léo tìm được sơ hở bại lộ dưới chiêu thức của gã ta để đánh trả.
Nhưng Tưởng Phong lúc trước từng phạm phải vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc người rõ ràng không phải ngồi không, cho dù Trọng Khấu kiệt lực tránh điểm công kích của Tưởng Phong, nhưng luôn né tránh luôn có lúc bị người ta bắt được sơ hở, quả nhiên khi Trọng Khấu tránh né nắm của Tưởng Phong, bước chân chậm một bước, bị Tưởng Phong đá một cái, tuy rằng cô ấy không cảm nhận được đau đớn, nhưng lực đạo cường hãn vẫn đá cô ấy ra thật xa.
"Mẹ kiếp, cho mày đánh lén." Tưởng Phong bóp cổ cô ấy, hơi dùng sức là có thể bẻ gấy Xương cô ấy.
Ngay tại lúc điện quang hỏa thạch, một đạo kình phong thổi qua, đầu Tưởng Phong bị quật mãnh liệt, trên mặt đau rát, giống như bị đồ vật không nhìn thấy hung hăng tát một cái, gã ta giơ tay ứng đối về phương hướng gió thổi tới, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện, tay của gã ta... mất rồi.
Tay phải của gã ta từ khuỷu tay bị cắt gọn gàng, bởi vì tốc độ quá nhanh gã ta thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, tươi ồ ồ chảy ra, vết thương chảy đầm đìa rõ ràng có thể thấy được xương cốt, mà tay bị cắt xuống, còn ở lại trên cổ Trọng Khấu.
"A -- " Tưởng Phong ôm vết thương của mình ăn đau hô to.
"Khụ khụ, ha ha ha ha ha..." Trọng Khấu kéo tay còn bóp cổ cô ấy, vừa lắc vòng vừa cười to.
Tưởng Phong nhất thời mở to hai mắt, loại lực lượng không nhìn thấy không sờ được này khiến gã ta lần đầu tiên sinh ra khủng hoảng vô hạn, một thân sức lực cũng không có chỗ sử dụng, bọn họ căn bản không cùng cấp bậc. Tưởng Phong thầm mắng một tiếng xoay người đập vỡ kính cách nhiệt, chạy vê phía đường hầm, bóng lưng hoảng hốt chật vật đến cực điểm.
Tống Đại chậm rãi đi xuống bậc thang, dị năng giả tâng ba khu tị nạn được ưu đãi nhất, ngay cả cung ứng điện lực cũng sung túc hơn tầng một tầng hai, nửa người dưới Tống Đại bại lộ trong ánh sáng, nửa người trên ẩn nấp trong bóng tối, chỉ có một đôi tay dài nhỏ xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
Ngươi không xứng biết." Tống Đại lạnh lùng nói.
"Mày rốt cuộc là thứ gì?" Tưởng Phong phẫn nộ mở miệng.
Hai mắt Tưởng Phong đỏ lên, chạy nước rút về phía Tống Đại với tốc độ cực nhanh. Tống Đại khẽ giơ ngón tay lên, Tưởng Phong như phát cuồng trong nháy mắt phát giác không khí xung quanh giống như sinh ra biến hóa đáng sợ bên người, xuất hiện vết đao không nhìn thấy vào người gã ta. Giây tiếp theo trên người gã ta xuất hiện vết thương dày đặc, tươi nhuộm đỏ xiêm y của gã ta.Tưởng Phong nhanh chóng lui về phía sau, nhìn thấy căn phòng di động bên cạnh, trực tiếp một tay chuyển lên hung hăng đập về phía cô, nhưng căn phòng còn chưa tới trước mặt Tống Đại, đã bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
"Ai, ai làm! Ra đây cho ông đây!" Tưởng Phong như phát cuồng hô to.
Tống Đại không nhanh không chậm đuổi theo, đầu ngón tay ở trong không khí tùy ý gảy hai cái, ba giây sau thân thể gã ta dừng chạy trốn, biến thành vô số mảnh nhỏ ngã trên mặt đất.
"Xong rồi, kết thúc công việc!" Tống Đại đi tới trước mặt Dương Hiên và Đại Sam.
Đôi mắt của Đại Sam đỏ bừng, trống rỗng, rõ ràng là do ánh sáng mạnh bất ngờ vào giác mạc của anh ấy.
Anh ấy căn bản không biết sau đó xảy ra chuyện gì, kéo tay Dương Hiên: "Làm sao vậy? Anh Hiên, xảy ra chuyện gì? Tưởng Phong chó má kia sao không lên tiếng?"
Dương Hiên khiếp sợ nhìn Tống Đại, miệng chảy không ngừng há to.
Đại Sam luống cuống: "Anh, sao anh không nói lời nào, anh sẽ không đấy chứ?"
Tống Đại vỗ vỗ vai anh ấy: "Yên tâm, anh Hiên anh không chết, Tưởng Phong đã chất."
"Cô là... Tiểu Tống?" Đại Sam nắm lấy tay cô, người mất đi ánh sáng sẽ tất nhiên rơi vào cảm giác không an toàn.
"Ừ, là tôi, anh chờ tôi chút." Tống Đại đứng dậy, gõ cửa phòng số 06, Ngu Ngọc Trạch mở cửa, Tuyết Đoàn trong lòng giống như là đã quen cô, ngoan ngoãn meo ô một tiếng, cặp mắt dị đồng tròn vo cực kỳ đáng yêu.
"Tôi nghĩ - - " Tống Đại ngữ khí uyển chuyển.
Ngu Ngọc Trạch cúi đầu vuốt ve mèo, không đợi cô nói xong đã cắt đứt lời cô: "Thức ăn mèo còn không?”
Cô ấy đứng dậy phủi bụi trên người, ném tay Tưởng Phong đi, trở lại căn phòng số 01 thuộc về cô ấy.
Ngu Ngọc Trạch nhốt mèo vào trong phòng, đi tới trước mặt Đại Sam, lòng bàn tay đặt ở trên mắt anh ấy, nhắm mắt ngưng tư một lát.
"Này, cô." Ngu Ngọc Trạch nhìn về phía Trọng Khấu.
Ngu Ngọc Trạch bất động thanh sắc hé miệng, sau khi chữa khỏi lưỡi bị cắn cho Dương Hiên, lập tức đứng dậy cách Đại Sam rất xa.
Đại Sam vui mừng kêu lên: "Em nhìn thấy rồi, anh Hiên em lại có thể nhìn thấy rồi, người anh tôi cám ơn anh, cám ơn anh đã cho tôi thấy lại ánh sáng, tôi yêu anh mất!"
"Tôi?" Trọng Khấu mờ mịt chỉ chỉ mình, lập tức phản ứng: "Không cần, tôi không cảm nhận được đau."
"Gòn!"
"Hệ phong."
"Đã tận thế rồi, ai mà không muốn để lại tuyệt chiêu bảo mệnh chứ." Tống Đại thuận miệng nói.
"Nói đến có thể ẩn, ai có thể so sánh với cô, tôi lại không biết cô cũng là dị năng giả, hơn nữa còn mạnh như vậy, đúng rồi cô là dị năng gì? Thật quá huyễn khốc, động tay chỉ là người không còn." Dương Hiên nói.
Dương Hiên nhìn bóng lưng của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Thật sự là một cô gái nhỏ có cá tính, nhưng nếu không có cô ấy tôi có thể cũng sẽ chết, tôi vẫn cho rằng cô ấy chỉ có một dị năng cảm giác đau đớn bất giác này, không nghĩ tới cô ấy cũng là hệ cuồng bạo, thật sự có thể giấu, lúc bị đầu trọc kia đánh thảm như vậy, lại không có sử dụng dị năng cuồng bạo, cũng không sợ bị đánh chết."
"Mẹ nó!"
"Đúng vậy, tôi là dị năng giả, Tưởng Phong bây giờ còn ở trong đường hầm, các người nên gọi người đi thanh lý." Tống Đại nói.
Đại Sam rất tích cực: "Tôi đi tôi đi, con rùa này giày vò ông đây thảm như thế nào, tôi ngược lại muốn đi xem gã ta thảm đến mức nào." Anh ấy mắng chửi đĩnh đạc đi về phía đường hầm.
"Cái gì, Tiểu Tống là dị năng giả hệ phong, huyễn khốc bao nhiêu?" Vẻ mặt Đại Sam viết không thể tin được và hối hận, hối hận không có nhìn thấy dáng vẻ cô Tưởng Phong.
Chỉ chốc lát sau Đại Sam vội vàng chạy về, nhảy lên sân ga thì đã bắt đầu líu lo: "Chị Tống, xin chị tha thứ cho sự mạo muội lúc trước của em, sao em có thể gọi chị là Tiểu Tống chứ, chị là chị Tống của em, chị là chị duy nhất của em, sau này để em ôm chặt đùi chị nhé."
Tống Đại cúi đầu cười khẽ.
"Đây là?"
Lúc Tống Đại trở lại tầng 2, Cố Dực đang khiêng Mao Đông, sau khi nhìn thấy Tống Đại đi lên, anh ta khiêng Mao Đông bỏ chạy.
Dương Hiên nghẹn lại: "Đi từ sớm rồi."
"Mao Đông hình như có năng lực hòa làm một thể với môi trường xung quanh, nhưng điều kiện trước hết là không được mặc quần áo, cho nên Cố Dực không muốn cô nhìn thấy đồ dơ bẩn này."
Nói xong, Đại Sam ngẩng đầu: "Ừm... chị Tống của tôi đâu?"