Sau khi chào hỏi đơn giản, tâm mắt của Hoắc Bình lại trở về trên người Tống Đại, anh ta nói: "Các người tới chậm, nơi này hình như đã bị người càn quét rồi, ngoại trừ đồ ăn đã mục nát, những thứ khác đều bị cướp đoạt đi, một chút đồ ăn cũng không còn, những thứ này tôi đều là từ một nơi khác lục soát tới."
"Vậy tại sao lúc nào anh cũng ôm chúng?" Cố Dực hỏi.
Hoắc Bình nói: "Sợ bị cướp, mấy ngày nay thường xuyên có dị năng giả lui tới, có chút dị năng còn tốt, biết tự mình đi tìm đồ ăn, nhưng có chút dị năng giả thì chuyên môn đi cướp những của người bình thường không có dị năng... Còn có thể người."
Có ít người thói quen sống cuộc sống bình thường đột nhiên có được dị năng, thì bắt đầu không kiêng nể gì.
Mà có chút dị năng giả thì là trời sinh tâm lý biến thái, chỉ là bị xã hội hiện đại trật tự pháp luật áp chế, hiện tại trật tự không còn, lại đột nhiên có được năng lực có thể áp đảo trên mọi người, nên lấy sinh mệnh người bình thường tìm niêm vui. Người như vậy Tống Đại ở tận thế gặp rất nhiều.
"Anh gặp qua bọn họ? Những dị năng giả kia có dị năng gì? Thực lực thế nào?" Tống Đại muốn hiểu rõ tình huống kẻ địch tiềm tàng.
Hoắc Bình nói ra: "Tôi mấy ngày nay gặp ba người, có một người dị năng giả hệ thủy, nhưng lực lượng rất yếu ớt. Một người biết thuấn di, tốc độ rất nhanh, còn có một người hệ cuồng bạo."
Nói đến hệ cuồng bạo, ánh mắt Hoắc Bình trở nên cực kì nghiêm túc: "Người kia rất lợi hại, so với hệ cuồng bạo dị năng giả đuổi tôi đêm đó ít nhất lợi hại gấp mấy lần, chính anh ta rõ ràng không thể di động trong nháy mắt, nhưng có thể phán đoán chuẩn xác quy luật di động của dị năng giả hệ thuấn di, thiếu chút nữa đánh dị năng giả thuấn di kia"
Hoắc Bình nói: "Tôi có thể đi cùng các người hay không, tôi có cũng có xe." Anh ta chỉ vào bên cạnh xe ba bánh nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cô, nếu cô cảm thấy tôi quấy rầy cô, tôi tùy thời đều có thể rời đi."
"Là một người đàn ông khoảng 35 tuổi, thân cao khoảng 175, hình thể trung bình, mặt phải xương mày đến mắt có một vết sẹo, hơn nữa dường như anh ta còn phát triển ra đông bọn."
"Cô chuẩn bị đi trung tâm thương mại cỡ lớn sau hai con phố sao?" Hoắc Bình vội vàng hỏi.
"Nếu đã như vậy thì chúng ta đi chỗ khác đi." Cô chuẩn bị đạp xe rời đi.
Tống Đại nghe tình huống của người kia đại khái, trong lòng có tính toán.Tống Đại nhìn về phía anh ta.
"Người đó trông như thế nào?”
Anh ta cưỡi xe bên cạnh Tống Đại, đột nhiên hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tên của cô không? Quen biết lâu như vậy, tôi còn chưa biết tên của cô."
"Được, nhưng chúng ta chỉ đồng hành, sau khi tìm được thức ăn chúng ta sẽ tách ra." Cô nói.
Hoắc Bình rất vui vẻ, lập tức để gạo và dầu hạt cải lên xe ba bánh đi theo bọn họ.
Tống Đại suy nghĩ một lát, chính cô là dị năng giả hệ phong, Cố Dực là hệ lôi, hơn nữa một dị năng giả hệ cường hóa thể lực, đối với bọn họ ngược lại cũng có lợi.
Cố Dực ở một bên trợn trắng mắt, dùng giọng nói chỉ có mình anh ta mới có thể nghe được thì thâm: "Mặc giống như không mặc, thật sự không biết kiêm chế."
"Tống, Đại..." Hoắc Bình nhẹ giọng đọc tên cô một lân, mặt mày anh tuấn lộ ra nụ cười.
Để tiết kiệm thời gian, bọn họ rời khỏi đại lộ đi lên một con đường nhỏ có hơi gập ghềnh, xe ba bánh của Hoắc Bình ở trên đường nhỏ không ngừng xóc nảy, cơ dưới tay áo ngắn màu trắng quá chặt, khẽ run rẩy.
"Tống Đại."
Trung tâm thương mại Cayrol là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố H, quần áo, trang sức, đồ kim trí, các loại xa xỉ phẩm cùng với nhà hàng cao cấp gì cần có đều có, người xem hoa cả mắt, doanh thu mỗi ngày cao dọa người, xếp hạng top 5 toàn quốc.
Nhưng khi đám người Tống Đại chạy tới trung tâm thương mại Cayrol, khiếp sợ phát hiện lầu một tất cả đều trống không.
Lầu một trung tâm thương mại Cayrol cơ bản đều là bán quần áo may sẵn cùng với son môi, nước hoa, còn cả kim cương châu báu vàng loại hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, nhưng khi bọn họ đi vào cửa hàng thì phát hiện, những cửa hàng này bất kể là tôn kho hay là đồ trưng bày trong tủ kính đều không thấy.
Bọn họ tiếp tục đi lên, đi tới lầu hai bán các loại đồ vận động nam trang nữ trang, cùng với cửa hàng trang sức hơi rẻ chút, cũng bị quét sạch.
Lại tiếp tục từng tầng từng tầng đi lên, cũng vẫn không có gì.
Khi bọn họ đi tới một nhà hàng tâng 25, vừa vặn bắt gặp hai người Tạ Vi và Trần Kính từ sau bếp đi ra.
Cô ta đang được Trân Kính ôm vào trong ngực, thoạt nhìn vừa nói vừa cười, khi phát hiện bọn Tống Đại thì sắc mặt sửng sốt, lập tức trốn đến phía sau Trần Kính.
Tống Đại nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ta, lúc trước ở Cẩm Thành Thiên Mỹ, ngón áp út của Tạ Vi rỗng tuếch, nhưng hiện tại cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng bô câu, ánh sáng rực rỡ lóe mù mắt cô.
Lại nhìn Trần Kính, từ trên xuống dưới rõ ràng là một nhãn hiệu thời trang nam xa xỉ, giày thể thao số lượng có hạn.
Tạ Vi kinh hoảng vuốt eo mình: "Thật sao? Em đã ăn rất ít rồi."
Nhưng nhìn Tạ Vi rõ ràng gầy đi rất nhiêu, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi ngã cô ta, chiêu cao 160 nhiều lắm cũng chỉ 45kg, so sánh rõ ràng với Trần Kính ăn uống ngon thậm chí còn béo lên, cô càng nghiêng về dị năng giả không gian là Trần Kính.
"Thật là, ở đâu cũng có thể gặp cô ta." Tạ Vi có hơi buồn bực.
Xét thấy mâu thuẫn lúc trước, Tạ Vi rất không thích Tống Đại lại càng không muốn để ý đến cô, lôi kéo Trần Kính xoay người đi lên khu làm việc trên lầu.
Dù sao Tạ Vi cũng không có khả năng có dị năng không gian sau đó còn để mình chịu đói... A, hình như cũng không phải không có khả năng.
"Không có việc gì, không thể trêu vào còn trốn không nổi sao? Mắt không thấy cho đỡ phiền." Trân Kính ôm cô ta vào trong ngực, bóp thắt lưng mảnh khảnh của cô ta, nói: "Cục cưng, gần đây có phải em béo lên không, thịt thừa trên lưng hơi nhiều, bụng nhỏ cũng phồng lên."
Tống Đại trong nháy mắt hiểu rõ dị năng giả không gian luôn đến trước bọn họ là một trong hai người bọn họ.
Tạ Vi tức giận nện thẳng vào Trần Kính, tức giận Trần Kính còn nhớ mãi không quên Nguyễn Miên Miên, ngay cả dáng người cũng nhớ rõ ràng, càng tức giận vì sao mình còn béo như vậy, hơn nữa âm thầm hạ quyết tâm tiếp tục nhịn ăn giảm béo.
Tạ Vi uất ức lại tức giận: "Không phải anh nói sau này không thích cô ấy nữa sao, sao anh còn nhắc đến cô ấy."
Trân Kính lập tức dỗ dành: "Anh chỉ thuận miệng nói thôi, sao em lại tức giận, dễ dâng cảm xúc như vậy. Nếu em không muốn giảm béo, sau này anh sẽ không nói nữa? Đừng tức giận, thật ra anh cũng rất thích con gái có da thịt, béo như em anh cũng thích."
Trân Kính đảo tròng mắt, nói: "Đối với nữ sinh bình thường mà nói, dáng người của em xen như tạm được, nhưng so với Nguyễn Miên Miên thì kém hơn chút, anh nhớ trước kia cô ấy đều mặc quần áo cỡ nhỏ nhất, nếu em mặc thì phải mua cỡ M."
"Hắn là vậy, cậu nghĩ xem dọc theo đường đi chúng ta có đụng phải người khác không?"
"Được." Bọn họ cùng xuống lầu, Cố Dực và Hoắc Bình cũng rời đi.
"Tống Đại, bọn họ thật sự là dị năng giả không gian sao?" Cố Dực hỏi.
Bên kia, Tống Đại nói với Sở Cảnh Hòa: "Chúng ta cũng đi thôi, ở chỗ này không tìm được vật tư, không bằng đi nơi khác thử thời vận."
Cố Dực nhớ lại thử: "Ngoại trừ Hoắc Bình, không còn ai khác."
Hoắc Bình vội vàng chạy đến trước mặt Tống Đại, giải thích: "Tôi không có dị năng không gian, tôi chỉ đến chợ nông sản sớm hơn các người một chút, tôi là từ đầu kia Nam Sơn vòng qua."