Tống Đại chưa bao giờ cho bất luận kẻ nào muốn thương tổn cô cơ hội thở dốc sống sót, nếu dám làm, sẽ phải trả giá thật lớn.
Một nam một nữ chạy như điên trên đường phố biệt thự trống rỗng, nhiệt độ cao và kinh hãi vượt quá nhận thức làm cho ngay cả kêu cứu mạng cũng không kêu lên được, bọn họ chạy rất xa cũng không phát hiện Tống Đại đuổi theo, rốt cục dừng lại sau một sườn núi thấp bí ẩn, hai chân như nhữn ra quỳ trên mặt đất, may mắn mình còn sống.
Hô hô - -
Một cơn gió lạnh thổi qua, cành cây khô cao lớn chấn động, nụ cười trên mặt hai người trong nháy mắt cứng ngắc ngưng trệ, tươi từ cổ phun ra, hai đầu lâu rơi xuống đất.
Tống Đại nhìn cháy đen dưới chân, cứ như vậy đặt ở trong sân nhà mình thì thật sự có trở ngại.
Cô một tay khiêng đi vê phía Hồ Nam, Hồ Nam đã khô cạn, đất bùn rạn nứt có không ít tôm cá thối rữa, cô ném vào, đặt lửa đốt sạch thi thể, miễn cho sinh ra vi khuẩn.
Sau khi làm xong, Tống Đại đi vê phía biệt thự, đụng phải Dương Hiên đang chạy tới.
"Tiểu Tống tôi mới vừa ngửi đến mùi cháy khét, Tĩnh Thủy bảo tôi ra xem, cô không sao chứ?"
"Không cám ơn." Tống Đại cười nói.
Trên mặt Dương Hiên có hơi không nhịn được, ho khan một cái: "Được, cậu không sao là tốt rồi."
Tống Đại gật đầu, im lặng một hồi, nói: "Người vừa rồi uy muốn phóng hỏa thiêu tôi, hình như sống một mình, cũng không biết cụ thể là hộ nào, anh có thể tìm xem, sau đó dẫn theo chị Giang và Tranh Tranh dọn qua.”
"Chỗ chúng tôi ở nhiều người, có vài người vốn đã bị bệnh, hơn nữa không khí đục ngầu không lưu thông, hình như tôi cũng bị lây bệnh, nhưng chỉ ho khan thôi, không sao đâu, thuốc lân trước cô cho Tĩnh Thủy còn, tôi về uống một viên là được."
Tống Đại nhìn hắn: "Anh bị bệnh?”
Dương Hiên có hơi vui vẻ: "Được, tôi đi tìm đây, cám ơn cô."
Tống Đại lắc đầu, ngữ khí bình thản: "Gặp phải một tên ngốc uy tôi, không cho thức ăn và nước uống sẽ phóng hỏa đốt nhà, kết quả không cẩn thận tự thiêu mình."
Bọn họ vừa mới nhìn thấy không? Hẳn là nhìn thấy rồi.Đám người kia không ít người, trong nhà hẳn là còn trữ lương thực, nếu Dương Hiên có thể tìm được biệt thự bọn họ ở, phỏng chừng lại có thể trốn trong tâng hâm ngâm một thời gian. Sau khi tạm biệt Dương Hiên, Tống Đại đi vào biệt thự, trước khi mở cửa đi xuống cầu thang, cô liếc mắt nhìn hai anh em Ôn gia biệt thự đối diện.
Mùi khói đốt nhà không nhỏ, nhưng chỉ có Dương Hiên đi ra, tuy rằng không giúp được gì, nhưng phần ý tốt này cô nhận.
Sở Cảnh Hòa ngồi ở một bên sô pha, thản nhiên nói: "Không biết, đột nhiên ngã xuống."
Khóa kỹ cửa, một lần nữa buộc chuông gió lên tay nắm cửa, Tống Đại đi xuống tâng hâm ngầm, mới vừa đi tới câu thang tâng ngầm hai nhìn thấy Cố Dực mặt hướng xuống đất.
Tống Đại: "Làm sao vậy?"
Quên đi, nhìn thấy cũng không sao, cô cũng không quan tâm.
Cô đi tới bên cạnh Cố Dực, xác định anh ta rơi vào hôn mê, thấp giọng nói: "Xem ra là anh ta sắp thức tỉnh dị năng, giúp em đỡ anh ta đến phòng bên cạnh đi, anh ta hiện tại hôn mê ở tại tầng ngâm một cũng không bảo vệ ban đêm được."
"Xin lỗi Tiểu Đại, anh không phải cố ý, tay của cậu ta ngăn trở tâm mắt của anh." Sở Cảnh Hòa nhìn cô, ánh mắt vô tội ngữ điệu áy náy.
Đông...
"Được." Sở Cảnh Hòa khom lưng, đặt Cố Dực trên vai xuống.
Bên cạnh bọn họ là một gian phòng trống, cô lấy ra nệm và gối mêm mại đặt trên mặt đất, nói với Sở Cảnh Hòa: "Để ở đây đi."
Một tiếng vang nặng nề, là tiếng đầu Cố Dực đập vào tường phát ra.
Sở Cảnh Hòa gật đầu, khiêng Cố Dực lên vai.
"Không có việc gì, anh cũng không phải cố ý." Tống Đại nói.
Sở Cảnh Hòa khẽ mỉm cười: "Em không trách anh là tốt rồi."
Cô sắp xếp tư thế nằm nghiêng của Cố Dực, lại đặt một khối băng giải nhiệt hạ nhiệt bên cạnh anh ta, kiếp trước khi cô gặp Cố Dực anh ta cũng đã thức tỉnh dị năng hệ lôi điện, nghe anh ta nói anh ta hôn mê nửa tháng.
Vậy nửa tháng sau gặp lại, Cố Dực. Tống Đại đóng cửa lại.
"Mấy người bên ngoài thế nào rồi?" Sở Cảnh Hòa hỏi.
"Đều đã giải quyết." Tống Đại hời hợt nói.
"Bị cháy à?" Anh hỏi.
"Làm sao anh đoán được?”
Nên nói anh quá thông minh, hay là tố chất tâm lý của anh quá tốt đây?
Tống Đại: "..."
Sở Cảnh Hòa: "Lần sau loại chuyện này giao cho anh đi làm."
Tống Đại gật gật đầu: "Ném tới Hồ Nam rồi."
"Thi thể đã vứt đi rồi à?"
Tống Đại: "..."
Sở Cảnh Hòa vươn tay, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bên má cô, cọ xát vết bẩn trên mặt cô: “Trên người em có mùi thịt nướng.
Tống Đại ôm cánh tay Sở Cảnh Hòa, cọ cọ cổ anh: "Được, lần sau loại chuyện này em để anh tới."
Giọng điệu bình tĩnh kia phảng phất không phải nói sau khi cô người trên người để lại hương vị, mà là đang nói "Đi ăn lẩu sao?" "Thảo nào trên người có mùi lẩu, quán này ăn ngon lắm à? Lần sau cũng đưa anh đi. " Cái loại chuyện phiếm gia đình bình thường hàng ngày này.
Nhưng Tống Đại vẫn nghe ra ý tứ ẩn giấu trong giọng nói bình thản của anh. Là đang trách cô một mình đi ra ngoài đối mặt với những người xấu kia, mà không đi cùng với anh sao?
Mùi vị trên người cô, chính cô cũng ghét bỏ, Sở Cảnh Hòa thế mà chút biểu tình khác cũng không có.
Tắm rửa xong, cô thay quần đùi áo tay ngắn sạch sẽ mát mẻ, dưới thời tiết oi bức này mặc dày chút cũng là không tôn trọng thân thể cô.
Xét thấy mùi vị trên người quá lớn, Tống Đại quyết định xa xỉ một phen, tắm rửa một lần.
Đổ nước mưa dự trữ lúc tận thế vào trong bồn tắm, trong nước mát lạnh cô thoải mái ghé vào bên cạnh bồn tắm, lại lấy ra một cây kem, vừa ngâm mình vừa ăn kem, sảng khoái! Giọng Sở Cảnh Hòa mềm nhữn: "Ừ"
Tóc ướt dùng khăn lông đơn giản lau chùi rồi khoác ở phía sau, thời tiết nóng bức, tóc không cân sấy, không bao lâu nữa sẽ tự mình khô.
Tống Đại lắc đầu: "Hay là thôi đi, chuyển vào trong bát nhỏ nó sẽ chết."
Tống Đại có hơi kinh hỉ, không nghĩ tới dưới nhiệt độ tử vong như vậy, lại còn có thực vật có thể sống sót. Thật đáng yêu, thật muốn nuôi.
Có phải vì cô luôn đặt đá ở đây, nên những giọt nước ngưng tụ xung quanh chậu nước rơi xuống đất khiến vùng đất này trở nên ẩm ướt hơn?
Cô đặt chậu nước xuống, ngồi xổm ở góc tường nhìn ổ rêu nhỏ bằng bàn tay mọc ở chân tường, chỉ to bằng bàn tay, nhưng chạm vào giống như là thảm lông màu xanh lá cây, mặt trên điểm xuyết một hai giọt nước nhỏ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta tinh thần sảng khoái.
"Thích thì có thể dời vào trong chén nhỏ, thỉnh thoảng có thể phun chút nước cho nó, nó có thể sống." Sở Cảnh Hòa đứng ở phía sau cô dịu dàng nói, tựa như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Chỉ là nước đã tắm không thể lợi dụng lần thứ hai, nhưng ném đi lại thật sự đáng tiếc, cô dứt khoát giội nước lên trên mặt đất, xem như gia tăng độ ẩm trong phòng, đúng lúc này cô bỗng nhiên phát hiện mặt đất dưới chậu nước lại mọc ra một mảnh rêu xanh nho nhỏ.
Cô là sát thủ thực vật, dưỡng cái gì cái đó, ngay cả tiên nhân cầu Ba Đán Mộc cũng có thể dưới sự che chở tỉ mỉ của cô bị nuôi chết, trong lúc vô ý thế mà dưỡng ra một ổ rêu xanh nhỏ đã là ngoài dự liệu.
Sở Cảnh Hòa nhìn bóng lưng cô, dịu dàng nói: "Không đâu. Em muốn nó sống, nó sẽ không chết."
Trong lúc nói chuyện, anh đã lấy ra chiếc xẻng nhỏ bỏ rêu xanh cùng với đất đá đáy rêu vào trong chén đá hoa văn chùy xinh đẹp, dùng bình phun nhỏ ở trên rêu xanh phun một tầng hơi nước ướt át.