Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ừ, cám ơn cô đã thu lưu tôi, còn cả túi khăn ướt kia." Cố Dực mang theo ý cười.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Sở Cảnh Hòa đã có một tia tức giận.

Tống Đại lắc đầu: "Không cần, tâng hầm hai không nóng, hơn nữa chúng tôi cũng có quạt sạc, thứ này cậu tự câm đi."

"Được rồi." Cố Dực nhún vai, tiếp tục lấy chiến lợi phẩm trong túi ra, tùy ý nói chuyện phiếm: "Đúng rồi, tôi nghe nói chị Giang nói hai người đã kết hôn? Tôi còn tưởng hai người là người yêu chứ."

Tống Đại cười gật gật đầu, đi tới bên người Sở Cảnh Hòa: "Đúng vậy, chúng tôi là vợ chồng mới cưới."

"Kết hôn lúc nào vậy? Nhận giấy chứng nhận trước rồi mới tổ chức hôn lễ sao? Sao không thấy hai người phát kẹo cưới?" Cố Dực lại hỏi.

Anh ta nhìn như lơ đãng nói một câu, lại hung hăng trúng điểm đau của Sở Cảnh Hòa, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh lộ ra vài phân ảm đạm.

Bởi vì bận rộn chuyện trữ hàng, bọn họ căn bản cũng không đi nhận giấy chứng nhận, từ trên pháp luật mà nói bọn họ căn bản không tính là quan hệ vợ chồng.

*

Anh ta ngay cả những chỉ tiết này cũng chú ý tới, là đã sớm theo dõi Tống Đại sao? Sở Cảnh Hòa nắm chặt ngón tay, sắc mặt lạnh lùng.

"Nhưng vì lúc rời khỏi tiểu khu quá vội vàng, quên mang theo giấy chứng nhận kết hôn." Cô bổ sung.Đây là thời gian kiếp trước các cô đăng ký kết hôn.

"Ngày 29 tháng 3." Tống Đại khẽ dựa vào vai Sở Cảnh Hòa, khóe miệng nhếch lên cười, cô sinh ra quyến rũ, lúc cười rộ lên vô cùng diễm lệ, nhưng thời khắc nhắc tới ngày này lại là nhẹ nhàng dịu dàng.

Sở Cảnh Hòa cụp mắt xuống, nhìn Tống Đại mang theo ý cười nhàn nhạt, đáy mắt bình tĩnh cảm xúc như sóng biển mênh điên cuồng cuồn cuộn.

Mà cư dân thành phố H khi kết hôn, phần lớn đều dán chữ Hỉ trong thang máy tiểu khu, dán một chiếc hộp nhỏ, bên trong đặt kẹo cưới, để mọi người được hưởng không khí vui mừng, cho nên lúc này Cố Dực mới cố ý hỏi chuyện bọn họ kết hôn.

Sở Cảnh Hòa cắm ống hút vào trong ly, hút một hơi, ống hút vừa vặn vào một miếng chanh, nước trái cây nửa đường trộn với nước chanh, khiến đầu lưỡi anh chua xót.

Sở Cảnh Hòa ngồi ở đầu giường, một bên mặt giấu ở trong u ám, một bên bị ánh sáng mỏng chiếu sáng, sống lưng thẳng tắp, trong đôi mắt sâu thẳm ánh đèn lắc lư mê ly. Tống Đại cầm một chén trà hoa quả đặt ở trước mặt hắn: "Uống chút đi, xua cơn nóng."

Tầng ngầm hai, ánh đèn đầu giường ấm áp hòa tan, bao phủ ở chỗ giao nhau giữa đầu giường và bóng tối lại sinh ra vẻ đẹp u diễm.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Tống Đại: "Sao cứng như gỗ vậy? Vẫn còn tức giận sao?"

Mười ngón tay thon dài trắng nõn ở thắt lưng bụng anh thắt chặt, Tống Đại dán vào sau lưng anh, cằm chống ở trên vai anh, hơi thở nhàn nhạt rơi vào ổ cổ của anh, nhiệt độ cơ thể thuộc về cô xuyên thấu qua áo ngủ dây đeo mỏng manh, truyền tới sau lưng anh, giống như lửa trong nháy mắt bẻ gấy nghiền nát lan tràn thiêu đốt đến toàn thân.

Thân thể Sở Cảnh Hòa trong nháy mắt căng thẳng.

Anh nhíu mày, vừa buông trà hoa quả xuống, một đôi cánh tay trắng nõn từ sau lưng vòng lên eo anh.

Cô buông tay ôm eo bụng anh ra, ngồi trên đùi anh, nâng mặt anh: "Em biết anh không muốn người khác đến quấy rầy chúng ta, đồng ý cho Cố Dực vào ở, anh nhượng bộ một bước rất lớn."

Sở Cảnh Hòa chăm chú nhìn Tống Đại, rất bình tĩnh lắc đầu: "Anh không nhượng bộ, để Cố Dực vào ở là lựa chọn tốt nhất."

Tuy rằng anh chán ghét Cố Dực, cũng cực kỳ chán ghét động tác nhỏ của Cố Dực luôn lén liếc Tống Đại, nhưng sau khi anh biết Cố Dực sẽ thức tỉnh dị năng hệ lôi điện, anh hoan nghênh Cố Dực vào ở.

Anh rõ ràng kết cục mình đời trước, anh không có dị năng, nếu như Tống Đại thật sự gặp phải đối thủ mạnh mẽ, người đàn ông bình thường lại vô dụng như anh, sẽ chỉ là vướng víu của cô, chỉ có thể dâng ra một cái mệnh không đáng kể.

Mà dị năng hệ lôi rất mạnh, Cố Dực ở bên cạnh Tống Đại, cô mới có thể an toàn hơn.

Sở Cảnh Hòa không thể không thừa nhận, đây mới là nguyên nhân anh cực kỳ chán ghét Cố Dực.

Ngoại trừ ham muốn chiếm hữu điên cuồng đối với Tống Đại, anh ghen tị dị năng của Cố Dực, ghen tị anh ta có thể sóng vai chiến đấu với Tống Đại trong ba năm tận thế, ghen tị Cố Dực bổ khuyết chỗ trống của anh, dưới sự ghen tị như nước độc, bao vây sự thống hận vô năng của anh đối với mình, cùng với áy náy không thể cho Tống Đại nhiều cảm giác an toàn hơn.

"Xin lỗi, Tiểu Đại."

Anh chôn mặt ở trên vai Tống Đại, đầu lưỡi còn vị chua từ nước chanh chua xót đang không ngừng cuồn cuộn trướng lên, nói không chừng đời này bọn họ không có đăng ký kết hôn là một chuyện tốt.

Đầu ngón tay Tống Đại khẽ vuốt ve gáy của anh, không hề biết Sở Cảnh Hòa giờ phút này đang bành trướng chua xót và ghen tị, mà là mở giấy đỏ ra ở trước mặt anh.

"Cho anh." Cô cúi đầu hôn lên vành tai anh, động tác vừa nhẹ vừa mềm.

Tống Đại ôm cổ anh, quỳ xuống cưỡi trên lưng anh, sợi tóc hỗn độn dính trên cổ thiên nga thon dài, thấp giọng thở hổn hển từ trên cao nhìn xuống nâng mặt anh lên, nhìn đôi mắt si mê thất thần của anh, cúi người xuống môi mềm mại từ trán, lông mày, chóp mũi, cánh môi từng chút từng chút hôn môi xuống.

Trên bìa giấy vẽ hai người diêm đơn giản, một người viết Sở Cảnh Hòa, một người viết Tống Đại, ở phía trên người diêm, là Tống Đại dùng bút máy trịnh trọng viết xuống năm chữ: Giấy chứng nhận kết hôn.

Anh ôm eo Tống Đại, hai tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, cảm xúc mãnh liệt ở trong lồng lay động, phảng phất muốn ép cô tiến vào trong thân thể của mình, cùng anh cảm thụ được nóng rực sắp bốc cháy trong thân thể anh.

Sở Cảnh Hòa nhìn hai người diêm vụng về đáng yêu trên tờ giấy, đầu ngón tay siết chặt gân như run rẩy, một loại khí nóng mãnh liệt đến nóng bỏng ngược dòng của anh, tập kích trái tim của anh, giống như muốn nóng tới bao vây anh, trái tim chợt co rút nhanh lại mang đến khoái cảm gần như co rút.

"Giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ sậm quá khó tìm, em lục lọi không gian cũng chỉ tìm được thứ này, chấp nhận chút đi... Xin lỗi, sống lại em vội vàng trữ hàng, quên thời gian định đăng ký kết hôn, thật ra cũng không tính là quên, em vẫn nhớ rõ ngày 29 tháng 3, nhớ rõ ngày chúng ta kết hôn. Chỉ là ở trong lòng em, chúng ta đời trước đã nhận giấy chứng nhận, đã kết hôn, từ kiếp trước trở đi chúng ta chính là vợ chồng, vĩnh viễn đều là thế." Tống Đại mềm giọng nói, dưới ánh đèn dịu dàng mặt mày xinh đẹp tinh xảo kỳ cục.

Anh cắn đứt dây buộc tóc nhỏ trên đầu vai cô, bàn tay thô ráp xoa bóp trên đầu vai tròn trịa của cô, bị ánh sáng cam ấm áp chiếu lên da thịt mềm mại như tuyết, cùng anh rơi vào trong sóng nhiệt mênh mồng.

"Đây là cái gì?" Sở Cảnh Hòa mở tờ giấy màu đỏ ra.

Lông Sở Cảnh Hòa kịch liệt phập phồng, như là trái tim sắp phá vỡ mà ra, anh cầm lấy tay Tống Đại, khẽ cắn đầu ngón tay của cô, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng biến mất không thấy, chỉ còn lại mê luyến tuân theo bản năng, thành kính lại dịu dàng hôn môi đầu ngón tay của cô, cả phòng kiều diễm thở dốc, ướt át không chịu nổi.

Truyện Chữ Hay