Vốn dĩ ca nô mất lộ trình ba giờ, thuyền buôm chỉ cần hai giờ đã mang theo các cô trở lại tòa nhà chọc trời.
Thân thủ Cố Dực linh hoạt nhất, hai ba cái đã nhảy lên sân thượng, vươn tay về phía Tống Đại.
"Tống Đại, đưa tay cho tôi, tôi kéo cô lên." Cổ tay anh ta thon dài mà hữu lực, mặc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình vô cùng đơn giản, bên trong khoác một chiếc áo ngắn tay màu trắng thuần khiết, ánh mặt trời rực rỡ trên mặt biển chiếu sáng mái tóc ngắn đen nhánh bồng bềnh của anh ta, ánh mắt trong suốt phản chiếu màu lam của hải dương, nụ cười rạng rỡ sinh huy.
Một đôi tay xuyên qua trước mặt Tống Đại, Sở Cảnh Hòa bắt lấy cổ tay anh ta: "Kéo tôi lên trước đi."
Anh nói rất ôn hòa, nụ cười hiện lên trên mặt.
Nụ cười trên mặt Cố Dực nhất thời ít đi hơn phân nửa, sắc mặt trâm xuống, kéo Sở Cảnh Hòa lên, trong nháy mắt lực rất lớn, Sở Cảnh Hòa lảo đảo một cái, nửa quỳ trên sân thượng thô ráp.
Cố Dực nhíu mày, trong lòng oán thầm, giả bộ gì, tôi đâu có dùng sức lực lớn như vậy.
Tống Đại thu thuyên buồm vào trong không gian, tiếp theo dựa lực gió rất nhanh đã lên đến sân thượng, đi tới bên người anh lo lắng nói.
Không phải chỉ nhịn đau thôi sao? Lòng bàn tay anh đều bị mài mòn da thịt, trong thịt lộ ra còn trộn lẫn hòn đá nhỏ, nắm chặt cổ tay Tống Đại, hòn đá nhỏ càng sâu, nhuộm cổ tay trắng nõn của Tống Đại lên màu đỏ nhàn nhạt.
"Không có việc gì." Sở Cảnh Hòa nhàn nhạt cười cười, giơ lòng bàn tay lên, nửa sau lòng bàn tay cùng với phần hổ khẩu đều bị mặt đất xi măng thô ráp mài mòn da, bên trong thịt đỏ tươi, thậm chí còn có một hai hòn đá nhỏ vào trong thịt.
"Đầu gối còn rách?" Tống Đại lập tức kiểm tra vén ống quần của anh lên.
"Không có việc gì, là lúc anh đi lên không chú ý, không ngờ Cố Dực sức lực lớn, lảo đảo chút, lúc này mới đập vào đầu gối." Sở Cảnh Hòa thấp giọng nói.
"Tống Đại căng thẳng: "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Tiểu Đại không có việc gì, chút vết thương nhỏ, trở về lau chút ¡ - ốt là được rồi." Sở Cảnh Hòa nắm tay cô ấm áp khuyên nhủ, nhưng lông mày nhạt lơ đãng nhíu lại, môi mím lại, như là đang nhịn đau."Không sao chứ?" Tống Đại đỡ cánh tay anh.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Dực cũng không nhịn được cả kinh, bắt đầu hoài nghi chính mình, anh ta vừa rồi có dùng sức lớn như vậy sao?
Sở Cảnh Hòa bất đắc dĩ buông tay ra. Tống Đại vội vàng cuốn ống quần của anh lên, anh mặc quần dài màu đen, không dễ lộ sắc, cho nên đến khi Tống Đại vén quần dài lên mới phát hiện chỗ vết thương đã nhanh chóng chảy tới mắt cá chân.
"Anh đừng nhúc nhích!" Tống Đại thấy anh nhịn đau nhíu mày, nhìn đến hết hồn hết vía, mạnh mẽ ấn hai tay anh: "Không được nhúc nhích, nhúc nhích nữa em sẽ tức giận."
Tống Đại vừa nghe, trong lòng có hơi không vui, nhưng vẫn giải thích: "Sở Cảnh Hòa không nói cậu, cậu đừng kích động."
Sở Cảnh Hòa dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Thật sự là do anh không cẩn thận, em đừng nghi ngờ."
"Nghi ngờ?" Cố Dực rốt cục thanh tỉnh một hồi, chỉ vào Sở Cảnh Hòa nổi giận đùng đùng: "Anh có ý gì? Anh đây là đang chỉ tôi? Tôi tốt bụng kéo anh lên, sao anh còn trả đũa, tôi căn bản không dùng sức lớn như vậy, ai biết có phải chính anh ngã hay không! Anh đừng oan uổng tôi!"
"Đây chính là lảo đảo mà anh nói?" Tống Đại nhìn chằm chằm anh.
Ai ngờ, lời giải thích này của cô, ngược lại khiến tâm tình Cố Dực càng thêm kích động: "Anh ta không nói gì cả, nhưng so với nói tôi ngàn vạn câu còn hơn. Cô nhìn cô xem, bây giờ cô đã bắt đầu chỉ trích tôi rồi!"
Tống Đại bị lời trước lời sau của anh ta làm cho có hơi mơ hồ: "Cậu nói gì vậy? Tôi chỉ trích cậu lúc nào? Tôi cũng không nói Sở Cảnh Hòa bị thương là do cậu gây ra mà?”
Trong lòng Cố Dực có ngàn vạn uất ức quấy thành một đoàn loạn hỏng bét, lại không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn Tống Đại không rõ tình huống, lại nhìn Sở Cảnh Hòa nụ cười ôn nhuận kì thực giống như rắn rết kia, tức giận sắp nổ tung.
"Được, đều là lỗi của tôi!" Cố Dực cắn chặt răng, mạnh mẽ nuốt quả đắng này xuống.
Tống Đại quả thực không hiểu: "Cái gì chính là sai lâm của cậu?" Tâm tư đàn ông các người sao lại khó đoán như vậy?
Sở Cảnh Hòa kéo cô nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí nhu hòa nhạt nhẽo: "Cậu ấy hôm nay hẳn là tâm tình không tốt, đừng kích thích cậu ấy nữa."
"Tâm trạng anh mới không tốt, hôm nay tâm trạng tôi vốn rất tốt!" Cố Dực cả giận nói với Sở Cảnh Hòa.
"Cố Dực." Tống Đại trâm giọng, bảo vệ chông của mình.
Thiếu niên mười chín tuổi, đôi mắt trong suốt bởi vì uất ức và phẫn nộ tràn đầy lốm đốm nước mắt, anh ta nắm chặt nắm đấm, oán hận nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa.
Tống Đại nghiêm túc nói: "Đừng ầm ï."
"Dù sao trong lòng cô cũng hướng về anh ta." Cố Dực lạnh lùng nói, lập tức rời đi.
"Trước không nói cậu ta, trở về em bôi thuốc cho anh." Tống Đại nâng anh dậy, ôm cánh tay anh lên vai mình.
Sở Cảnh Hòa cười không nói: "Hắn là vậy."
"Thật sự là kỳ quái." Tống Đại nghi hoặc nhìn vê phía Sở Cảnh Hòa: "Nam sinh 19 tuổi vẫn là thời kỳ phản nghịch sao?"
Giọng Sở Cảnh Hòa vừa nhẹ vừa thấp: "Sao lại xem anh là bệnh nhân nặng? Anh có thể đi lại.
"Cậu hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?" Tống Đại nghỉ hoặc hỏi.
"Mũi tên xanh? Kẹo cao su à? Nói thế tôi quả thật tốt thì chưa từng ăn kẹo cao su." La Thiên Vũ không sợ nói tiếp.
Tòa nhà còn bốn tâng chưa bị nhấn chìm, đủ cho hơn 20 người sống sót, cho nên tất cả mọi người đều ở trong các phòng khác nhau, xuyên qua cửa kính văn phòng, đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cố Dực đang nổi giận đùng đùng xuống lầu.
Vốn còn có người hỏi Cố Dực tìm được thuyền chưa, Cố Dực tức giận quát hắn: "Thuyền không tìm được, tìm được một bao mũi tên xanh, cậu có muốn hay không!"
"Được được được, anh nghe lời." Âm cuối Sở Cảnh Hòa mang theo nụ cười, được Tống Đại đỡ xuống lầu trở lại trong phòng.
Trong nháy mắt bọn họ lo lắng tiến lên hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Mọi người không hiểu ra sao.
Cũng không lâu lắm, bọn họ lại thấy được Sở Cảnh Hòa được Tống Đại đỡ xuống.
Cố Dực trừng mắt liếc anh ta một cái, trở lại phòng mình, mạnh mẽ đóng cửa lại.
"Các người ở bên ngoài gặp nguy hiểm?”
"Ha, chúng ta là ra biển, cũng không phải vào núi, buổi tối hôm nay ăn cá của anh đi, ra biển sau lại câu không được à." Trì Lộ nói.
"Chúng ta đã tìm được thuyền, mọi người đêm nay thu dọn đồ đạc lại chút, ngày mai chúng ta có thể xuất phát." Tống Đại nói.
"A vậy là tốt rồi, chúng tôi còn lo lắng các người gặp phải nguy hiểm”
Sở Cảnh Hòa cười nhạt lắc đầu, cằm nhẹ nhàng chống lên mái tóc mềm mại của Tống Đại, thân hình cao lớn thon dài cực kỳ giống một con mãng xà lớn đặt ở trên người Tống Đại, ngửi mùi thơm ngát trên tóc cô: "Không có việc gì, cám ơn mọi người quan tâm, tôi chỉ là lúc trở về bị ngã một cái, không có chuyện gì lớn."
“Nhanh vậy sao? Tôi còn có cá khô chưa phơi khô mà." La Thiên Vũ nói.
"Sở Cảnh Hòa bị thương có nặng hay không? Tôi sức lực lớn tới đỡ anh nhé."
"Nói rất đúng, nếu không tối nay chúng ta ăn lẩu cá đi, nấu hết cá chúng ta câu được hôm nay." La Thiên Vũ đề nghị.