Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn đứng ở trên giường, bốn phương tám hướng đều bị sên vọt tới, đúng là tứ cố vô thân, anh ra nghe được giọng nói của Tống Đại, một loại cảm xúc kích động nhất thời tràn khắp toàn thân anh ta.
"Đừng mở cửa, trên cửa đều là sên!" Anh ta hô to về phía Tống Đại.
"Bên cạnh anh có thứ gì không? Che anh và Tuyết Đoàn lại." Tống Đại nói.
Ngu Ngọc Trạch lập tức kéo chăn ra, bọc mình và Tuyết Đoàn vào bên trong, hô với Tống Đại: "Được rồi!"
Tống Đại trốn ở cạnh cửa, dùng sức gió thổi cửa, nhanh chóng ném một quả cầu lửa vào trong phòng, thế lửa nhanh chóng lan tràn, đốt cháy toàn bộ những con sâu này. Cô lập tức xông vào, xốc chăn lên, lấy ra một miếng băng carbon đắp lên người anh ta hạ nhiệt độ.
"Không đốt anh chứ?" Tống Đại hỏi.
"Không có việc gì." Sắc mặt Ngu Ngọc Trạch đỏ dị thường, trán chảy ra mồ hôi mỏng, tay tinh tế tái nhợt cầm cổ tay của cô: "May mắn cô tới, bằng không tôi sẽ bị những con sên bẩn này ăn."
Tống Đại cảm giác được ngón tay anh ta khẽ run, hỏi: "Anh sợ à?”
Tống Đại nói: "Tôi thật ra có lửa, nhưng sau đó làm sao diệt?"
"Không có việc gì, sên đã chết, nhưng chúng ta phải rời khỏi nơi này." Tống Đại kéo anh ta xuống giường, lấy bình chữa cháy ra dập tắt ngọn lửa trên cửa sổ.
Hai chùm đèn ô tô chiếu lên người bọn họ, là Cận Lạc Bạch.
Beep beep beep -
"Được." Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn, theo Tống Đại rời khỏi phòng, vừa lúc hội hợp với Cố Dực Hoắc Bình, lúc này trong căn cứ đã toát ra ánh lửa cuồn cuộn.
"Những con sên này biến dị, chúng nó sẽ tự mình sinh sôi nảy nở, hiện tại trong căn cứ đều là những con này, tôi đã để binh lính dùng phun lửa thanh lý, các dị năng giả cũng đang hỗ trợ thanh lý những côn trùng này, nhưng những côn trùng này thực sự quá nhiều, nhất định phải cân một mồi lửa lớn, nếu không tất cả mọi người trong căn cứ sẽ gặp nạn."Ngu Ngọc Trạch lắc đầu, thân thể đơn bạc nửa dựa vào trên người cô, mái tóc xoăn dài ướt dính trên cổ như rong biển: "Không phải sợ hãi, là ghê tởm”"
"Có thể." Tống Đại đồng ý.
Cận Lạc Bạch nói: "Ôn tiểu thư nói cô ấy nguyện ý hỗ trợ, chỉ cần cô khống chế nhiệt độ, sau khi dùng lửa đốt đám sên này, Ôn tiểu thư sẽ dùng nước dập tắt."
Cố Dực nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Tự, cô ta vẫn im lặng cúi đầu, ngược lại Ôn Cảng Sinh ngồi ngay ngắn, dùng thân thể chặn tâm mắt của Cố Dực. Trương Phù mở cửa xe, Ôn Tiểu Tự ngồi bên trong.
Mấy người bọn họ cùng nhau ngồi ở ghế sau xe tải quân dụng mà chính phủ sắp xếp cho bọn họ trở về nội thành, Ôn Tiểu Tự nhẹ nhàng dựa vào vai Ôn Cảng Sinh, choáng váng muốn ngủ.
Tống Đại và Ôn Tiểu Tự phối hợp cả đêm, mới hoàn toàn tiêu diệt đám sên này.
Khi bầu trời lộ ra một đường màu trắng bụng cá, cô và Ôn Tiểu Tự đều đã kiệt sức, nhưng cũng may sên đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Mấy người cùng đi ngoại thành, nhân viên tụ tập bên ngoài thành rất nhiều, đám sên tràn lan đã bò lên tường thành cao cao, trên tường thành hơn mười km tất cả đều là sên rậm rạp, mọi người thất kinh muốn chạy trốn, nhưng hoàn cảnh chật chội làm cho bọn họ không có chỗ để chạy, tạo thành nhiều sự cố cắn bị thương.
Ôn Cảng Sinh nhẹ nhàng đỡ vai Ôn Tiểu Tự, thấp giọng nói: "Ngủ đi, anh ở đây."
Sáng sớm ánh sáng mỏng màu xanh lam lạnh chiếu lên khuôn mặt yên tĩnh như nước của cô ta, cô ta cười cười, dời sang bên cạnh Ôn Cảng Sinh, đang muốn nhắm mắt ngủ, đột nhiên cô ta khẩn trương ngẩng đầu lên, hô to một tiếng: "Cẩn thận!"
Một châm nước từ đầu ngón tay cô ta ra, thiếu chút nữa trúng Tống Đại đang ngồi đối diện cô ta.
Gần như là cùng một thời khắc, Sở Cảnh Hòa vọt lên, một cây gai gỗ kiến huyết phong hầu tôi độc gắt gao dán sát vào cổ Ôn Tiểu Tự, chỉ cần hơi chút dùng một chút xíu sức lực thủng da, kiến huyết phong hầu sẽ cô ta.
"Đừng chạm vào em ấy!" Ôn Cảng Sinh rút ra, bị Ôn Tiểu Tự giữ chặt.
"Em không sao." Tống Đại kéo tay Sở Cảnh Hòa đưa lưng về phía cô nói.
Ôn Tiểu Tự sắc mặt tái nhợt, nhìn Sở Cảnh Hòa cởi bỏ áo khoác ôn hòa ngày thường, lộ ra biểu tình âm trầm tàn nhẫn, tay chân lạnh lẽo.
"Ôn Tiểu Tự đang cứu người." Tống Đại lại kéo tay Sở Cảnh Hòa.
Ý lạnh sắc bén trong mắt Sở Cảnh Hòa chậm rãi rút đi, xoay người nhìn thấy Giang Tĩnh Thủy và hai đứa nhỏ đứng ven đường, trên tường thành một con sên vặn vẹo đang bị thủy châm đóng đinh trên tường.
Cho dù là như vậy, vẻ giận dữ trên mặt anh cũng không hoàn toàn biến mất, chỉ vì thủy châm của Ôn Tiểu Tự thẳng vào phương hướng của Tống Đại, cho dù cô ta không có ác ý, nhưng ai biết có phải thật sự không có ác ý hay không, hay muốn thông qua một lần lại một lân thăm dò, hạ thấp ngưỡng cửa của bọn họ, để bọn họ hạ thấp phòng bị? Thế giới này, ngoại trừ Tống Đại, ai cũng không đáng để anh tín nhiệm.
Đầu ngón tay Tống Đại ngưng luyện một đoàn hỏa, bốc hơi xoáy trùng và thủy châm.
"Căn nhà trước kia của chúng chị bị cháy, anh ấy đi tìm lãnh đạo xin căn nhà bên cạnh, này, thật ra phòng bên cạnh cũng không có ai ở, nhưng anh ấy nhất định phải đi theo quy trình đó, hẳn là lát nữa sẽ trở lại."
"Xin lỗi, lúc ấy tôi thật sự không cố ý." Ôn Tiểu Tự thấp giọng xin lỗi Tống Đại.
"Làm chị sợ muốn chết, Tiểu Tự vừa rồi thật sự cảm ơn em." Giang Tĩnh Thủy nhìn sên cách cô ấy chỉ khoảng nửa ngón tay, ôm trong lòng liên tục cảm ơn: "Vừa rồi chồng Tiểu Tống có phải hiểu lầm em không? Thật ra chồng cô ấy không xấu, chỉ là quá khẩn trương với Tống Đại, lát nữa chị đi giải thích với họ một chút."
Chúng tôi xuống xe ở đây." Ôn Tiểu Tự và Ôn Cảng Sinh nhảy xuống xe, nhớ tới cảm giác vừa rồi bị Sở Cảnh Hòa dùng gỗ độc chống vào cổ, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ừ." Tống Đại nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy cám ơn chị Giang." Ôn Tiểu Tự thấp giọng nói: "Anh Dương Hiên đâu?"
Cùng lúc đó, Sở Cảnh Hòa cũng thu hồi gai gỗ kiến huyết phong hầu, Ôn Tiểu Tự nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Tự, để anh đi, em mệt rồi." Ôn Cảng Sinh muốn đón Tranh Tranh.
Tranh Tranh lắc đầu: "Không có, em không sợ sâu đâu, chị Tiểu Tự em thấy chị dập lửa, chị thật lợi hại, dập lửa còn lợi hại hơn ba em."
Ôn Tiểu Tự bật cười, thuần thục bế Tranh Tranh lên: "Đi thôi, chúng ta cùng trở về."
"Hai người không sao là tốt rồi." Ôn Tiểu Tự ngồi xổm xuống, nhìn Tranh Tranh trên mặt bẩn thỉu, cười hỏi: "Tranh Tranh, tối nay có sợ không?"
Ôn Cảng Sinh bất đắc dĩ cười nhẹ.
Tranh Tranh nhìn khuôn mặt có hơi nghiêm túc của Ôn Cảng Sinh, trốn vào trong lòng Ôn Tiểu Tự, giọng nói trẻ con: "Không cần, em thích chị Tiểu Tự."
Ôn Tiểu Tự nhìn Ôn Cảng Sinh, tươi cười dịu dàng: "Anh à, làm sao bây giờ, xem ra anh không được trẻ con yêu thích."
"Muốn anh ấy ôm em không?" Ôn Tiểu Tự cười hỏi.
Giang Tĩnh Thủy cười phụ họa nói: "Cảng Sinh quá nghiêm túc, các bạn nhỏ đều thích loại ánh mặt trời như Tiểu Cố, Tranh Tranh rất thích."
Nhắc tới Cố Dực, sắc mặt Ôn Tiểu Tự đột nhiên thay đổi, nụ cười trên khóe miệng cũng có hơi miễn cưỡng.
Tranh Tranh trâm mặc một lát lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm: "Không có việc gì."
Ôn Tiểu Tự bị bộ dạng khác thường của cậu nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi: "Tranh Tranh, sao vậy?"
Tranh Tranh ghé vào vai Ôn Tiểu Tự đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tròn vo nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Tự.