Sau khi Tống Đại trở lại phòng, liền bắt đầu ở trong không gian tìm kiếm loại sữa tắm, dầu gội đầu mà Ngu Ngọc Trạch nói, nhưng tìm một hồi vẫn không tìm được.
"Chỗ này không có, lát nữa hỏi Cận Lạc Bạch, bọn họ hẳn là có trữ hàng phương diện này." Tống Đại nói.
Sở Cảnh Hòa sâu kín nói: "Không cần tìm Cận Lạc Bạch, anh có thể làm được."
"Thật sao?”
Tống Đại có hơi kinh ngạc: "Anh làm sao lấy ra được?”
Giọng nói Sở Cảnh Hòa rầu rĩ: "Dù sao anh cũng có thể làm được, về phần làm như thế nào em đừng quản, cũng không cần đi tìm Cận Lạc Bạch."
"Tìm tôi? Có chuyện gì sao?" Cận Lạc Bạch đứng cạnh cửa, bên môi chứa ý cười.
Sở Cảnh Hòa không tiếng động thở dài: "Không có gì, nói chuyện của Ngu Ngọc Trạch."
"Ẩn thân giả, Phong gia; cường hóa lực lượng giả, Lạc Sơn; cường hóa tốc độ giả, Vu Phương; cường hóa dẻo dai giả, Biên Thành; dị năng giả hẹ lôi cấp C, Y Văn." Tống Đại nhẹ giọng đọc ra.
"Ngu Ngọc Trạch mới là người trả giá cho hành động thực tế, nếu muốn biểu đạt cảm tạ, thì đưa cho anh ta chút đồ ăn đi, anh ta chỉ là ngoài miệng ngạo kiều cùng với không muốn bị người ta sai khiến mà thôi." Tống Đại nói.
"Không nói anh ta, chuyện tôi bảo anh làm, anh đã làm chưa?" Tống Đại hỏi.
Sở Cảnh Hòa mím môi, đường quai hàm hơi siết chặt, đứng dậy gảy chậu hoa trên bệ cửa sổ.
Ánh mắt Cận Lạc thâm thúy, thâm ý nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, giọng nói trầm thấp như cười như không: "Tống Đại, cô thật sự rất hiểu Ngu Ngọc Trạch, tính tình thiếu gia giống như anh ta cũng chỉ có cô chịu được, không trách được anh ta chỉ đưa ra yêu cầu với cô, những người khác nhớ thương dị năng chữa trị của anh ta, muốn cầu anh ta đưa ra yêu cầu, anh ta cũng không để ý tới.""Ừ. Hôm nay tôi tới tìm cô chính là vì chuyện này." Cận Lạc Bạch lấy ra một tờ giấy, trên đó viết tên năm người.
"Tôi đã nghe nói." Cận Lạc Bạch đi vào: "Cám ơn Tống Đại, nếu không phải cô thuyết phục Ngu Ngọc Trạch, có thể hôm nay trại y tế sẽ rất nhiều người."
Cận Lạc Bạch thản nhiên nói: "Tôi quả thật muốn giải quyết ông ta, nhưng điều kiện tiên quyết là an toàn của cô..." "Cô yên tâm, chờ ngày cô Đậu Văn Quang, tôi sẽ nghĩ biện pháp dẫn năm dị năng giả kia đi."
"Kết hợp lực lượng, tốc độ, tính dẻo dai, còn có hệ lôi, hơn nữa ẩn thân, làm cho kẻ địch không nhìn thấy mất đi mục tiêu, lại từ điểm mù của đối phương tiến hành tiến công, gân như không có thất bại... Tống Đại cô xác định muốn làm như vậy sao?"
"Anh không phải vẫn luôn muốn giải quyết Đậu Văn Quang sao?" Tống Đại hỏi ngược lại.
Trải qua mấy ngày thống kê, trên cơ bản có thể xác định năm người này chính là hộ pháp của Đậu Văn Quang, dưới sự che chở của ẩn thân giả, như hình với bóng, một khi có người dám làm gì Đậu Văn Quang, cũng không cần Đậu Văn Quang tự mình động thủ, những người này sẽ lên.
"Anh ta đang làm gì?" Cận Lạc Bạch nhìn Sở Cảnh Hòa vẫn luôn ở bên chậu hoa, một giây trước trong chậu hoa chỉ có đất, thế nhưng hiện tại mọc ra một hai mảnh mầm xanh.
Cận Lạc Bạch đè nén cảm xúc đảo lộn đáy mắt: "Tôi có biện pháp, tóm lại nhất định sẽ không để cô bị thương."
"Được rồi, không cần miễn cưỡng chính mình." Tống Đại nói.
"Dẫn đi? Anh đã nói bọn họ như hình với bóng, anh muốn dẫn đi như thế nào?”
"Không có gì, tôi là dị năng hệ mộc, tùy tiện chơi vài thứ rất bình thường." Sở Cảnh Hòa đưa lưng về phía Cận Lạc Bạch, giọng nói hơi lạnh.
Cận Lạc Bạch lấy bật lửa từ trong quần áo ra, đốt tờ giấy kia, lại đặt mấy gói thuốc hút ẩm lên bàn: "Gần đây bởi vì trời mưa và nước ngầm chảy ra, thời tiết ẩm ướt, thường xuyên có lốc xoáy chạm vào, chú ý an toàn và chống ẩm."
"Cám ơn." Tống Đại nhận đồ, xoay người nhìn Sở Cảnh Hòa còn đang bận rộn trong chậu hoa, không khỏi tò mò: "Anh rốt cuộc đang trồng cái gì thế?"
Sở Cảnh Hòa ngước mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo mỹ cảm: "Lát nữa sẽ biết, đúng rồi từ trong không gian lấy hai bình sữa tắm, dầu gội đầu và nước rửa tay, lát nữa anh đưa qua cho Ngu Ngọc Trạch."
"Nhưng Ngu Ngọc Trạch muốn vị bạch trà, em không có." Tống Đại nói.
Trong ánh mắt buông xuống của Sở Cảnh Hòa nhiễm một tia ý cười nhàn nhạt: "Không có việc gì, để anh giải quyết."
"Được rồi."
Ngu Ngọc Trạch đang ở trong phòng trêu đùa Tuyết Đoàn, giọng nói mệt mỏi: "Vừa rồi vì cứu 20 người kia, tim của tao cũng sắp ngừng đập, muốn mấy bình sữa tắm có phải quá lời cho cô hay không? Nhưng muốn thứ khác, cô ấy cũng không lấy ra... Người đàn ông kia còn luôn ở phía sau đè lửa theo dõi tao, chúng ta nói chuyện phiếm mà thôi, mắc mớ gì tới anh ta, nhìn Tống Đại chặt như vậy, chút tự do cũng không có."
Cộc cộc cộc, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cô đến rồi." Ngu Ngọc Trạch buông Tuyết Đoàn, chạy đi mở cửa: "Cô tìm được - - là anh à, anh tới làm gì?" Nụ cười trên mặt Ngu Ngọc Trạch nhạt đi.
Sở Cảnh Hòa xách theo một túi nilon đồ dùng vệ sinh cá nhân: "Đây là thứ anh muốn."
Ngu Ngọc Trạch siết chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt bị tức giận đỏ lên.
"Đúng vậy, Tiểu Đại quả thật đã đồng ý với anh, cô ấy sẽ không nuốt lời. Nhưng chúng tôi quả thật không có loại sữa tắm này, cho nên tôi muốn đổi phương thức khác."
Ngu Ngọc Trạch sắc mặt đột biến, hô hấp dồn dập: "Anh - -"
Sở Cảnh Hòa giơ tay kia lên, trong túi nilon chứa đầy lá trà sắp tràn ra.
"Phương thức gì?"
"Tôi biết anh thích hương vị trà, cho nên trà xanh, trà trắng, trà vàng, trà đen tôi đều trồng một ít, bất luận anh muốn tắm rửa, gội đầu, rửa tay đều được, nhiều loại vị trà tùy anh lựa chọn."
Ngu Ngọc Trạch lạnh lùng đảo mắt: "Đây không phải hương tôi muốn, anh đi tìm Tống Đại, cô đã đồng ý..."
"Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa kéo tay cô, hỏi: "Em có thể nói cho anh biết, nguyên nhân em nhất định phải Đậu Văn Quang không? Có phải ông ta đã làm chuyện quá đáng với em không? Cho nên dù em biết rõ bên cạnh ông ta có nhiều người như vậy cũng nhất định phải ông ta."
"Ừ." Sở Cảnh Hòa khế gật đầu, ý cười nồng đậm: "Anh ta cực kỳ hài lòng."
"Vậy là được, đỡ cho anh ta nói em không giữ chữ tín, vẫn là anh thông minh, không có vị trà trắng thì sáng tạo vị trà trắng." Tống Đại vui vẻ nói. Trong phòng, Tống Đại lo lắng chờ Sở Cảnh Hòa trở về, thấy anh vào cửa, Tống Đại vội vàng hỏi: "Thế nào? Ngu Ngọc Trạch thật sự nhận?”
"Đậu Văn Quang nói không sai, ông ta là bạn nối khố của cha em, hai người cùng nhau từ thời cởi truồng lớn lên, sau đó cha em dốc sức đứng vững ở thành phố, cưới mẹ em, sinh em, cha em bởi vì quan hệ tốt với ông ta, còn lôi kéo ông ta một phen, cho ông ta vay tiên buôn bán."
Sở Cảnh Hòa cầm tay cô: "Tiểu Đại, nói cho anh biết."
Tống Đại nhìn ánh mắt dịu dàng mà hữu lực của anh, suy nghĩ kéo về năm 25 tuổi.
"Cũng không quá đáng." Tống Đại thu lại nụ cười, ánh mắt buông xuống: "Ít nhất đối với những người khác mà nói không quá đáng, không đến mức muốn ông ta... Nhưng thật sự không quá đáng sao?”
"Trong trí nhớ, lúc ông ta mới làm ăn, thành tích không tốt, thường xuyên lăn lộn đến cơm cũng ăn không nổi, cha em liền luôn thừa dịp cuối tuần mời ông ta tới nhà em ăn cơm, khai mặn cho ông ta, mẹ em là người tốt, cho tới bây giờ chưa từng nói gì, cảm thấy đây là anh trai của chồng bà ấy, như vậy bà cũng coi ông ta là anh em."
"Sau đó em từ từ lớn lên, việc làm ăn của Đậu Văn Quang cũng dần dần tốt lên, ông ta thường xuyên cầm theo bao lớn bao nhỏ tới nhà em, còn mua quà cho em lúc đó năm tuổi, mua búp bê đồ chơi, sẽ trêu chọc em, cũng sẽ đưa Đậu Nguyên vừa mới sinh ra cho en xem, bảo em gọi cậu ta là em trai, ông ta đúng là nhìn em lớn lên, người ngoài xem ra bọn họ là điển hình của anh em bái tế, em cũng thật sự coi ông ta là chú ruột."