Edit: Minh Minh
Cô vẫn gối đầu lên cánh tay, ánh mắt dò xét người đàn ông, cô nói: “Cậu có biết… Tụi tôi vừa nói cái gì không?” Ánh mắt anh tĩnh lặng sâu xa, vẫn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: “Nói gì?”
Trên tấm cửa kính chỉ phản chiếu hình bóng cô, vô cùng rõ ràng.
“Nói đến chuyện chúng ta nhất định sẽ thắng.”
“Vậy à,” qua giọng của cô cậu cảm nhận được tâm trạng cô bây giờ khá tốt, thế nên tâm trạng của cậu cũng lên theo, “Tự tin vậy?”
Không hẳn là cực kì tự tin, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng thử một lần. Cô nghĩ vậy.
Thật lâu rồi chưa lại có cảm giác muốn khiêu chiến một người, có một chút gì đó còn dư lại trong tim lan ra từng mạch máu trong cơ thể. Là nhiệt huyết làm cho người ta kích động, muốn khiêu chiến, là khát khao mạnh mẽ được vươn lên.
Anh nhận ra được một chút gì đó khác lạ, bèn quay đầu đối mặt với cô.
Giây phút hai mắt giao nhau, Dt cảm nhận được bản thân như bị xuyên thấu, nhưng cảm giác này chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt ngay.
Inin mở túi đồ ăn khuya Dt mang tới, không ngừng lảm nhảm nói oang oang cậu ta thích món này thích món kia, không nhịn được bèn quay đầu tội nghiệp nhìn hai con người còn lại: “Món tôi thích ăn nhất chỉ có một xuất….” Ngải Tình phất phất tay, giả vờ giận dỗi cậu ta: “Ăn đi ăn đi, ai bảo cậu nhỏ nhất cơ chứ.” Cậu trai thật sự nói cho có lệ, vừa mở túi ra đã lấp đầy miệng.
Đêm đó, Dt ăn xong bữa khuya thì rời đi.
Cả một tuần lễ, tranh tài ba ngày, từ vòng đội đến trận chung kết cuối cùng, thời gian trôi qua rất nhanh, càng về sau càng phải đấu với những con người ưu tú của từng mảng trò chơi, Ngải Tình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu đến cùng với mọi người.
Mặc dù cô chỉ là dẫn đội.
Trước một ngày thi đấu vòng đội đầu tiên, địa điểm thay đổi ở một sân vận động lớn hơn.
Mười sáu tuyển thủ dự thi chia làm bốn bảng. Mỗi bảng chỉ phát trực tiếp tuyển thủ hạt giống, đó là quán quân khu vực tranh tài năm ngoái.
Dt và Inin đều được phát trực tiếp quá trình thi đấu.
Vì là vòng đội nên mỗi bảng phải thi ba trận.
Nhóm đầu tiên phát trực tiếp là nhóm của Dt.
Đến khi trận đấu kết thúc, cả Gun, Grunt và Ngải Tình đều phát hiện ra vấn đề ở địa điểm thi đấy lần này: Quản lý khán đài quá kém, Dt khởi động đánh lén mục tiêu hai lần đều bị tiếng ủng hộ của người hâm mộ làm bại lộ, mất nhiều cơ hội tốt.
“Tưởng đang coi đấu bò đấy à?” Grunt khó chịu gằn giọng, “Thi đấu ở Mỹ lúc nào cũng vậy, có muốn để cho người ta thi đấu cho tốt không hả?” Hay tay Gun khoanh trước ngực, không nói câu nào.
Ngải Tình lặng lẽ nhìn sang thì phát hiện anh đang ngủ gật.
Thật đúng là, tin tưởng Dt vô điều kiện vầy luôn?
Hết chương .