Edit: Minh Minh
Sau đó Dt quay lại thì thấy Gun đã ngủ say ở chỗ mình, im lặng, cậu đang tự hỏi làm sao đánh thức đại ma đầu này để anh ta về chỗ của mình.
Dường như Ngải Tình nhìn thấu được suy nghĩ của cậu bèn khẽ lắc đầu.
Thế là, cậu không thể làm gì khác, đành lùi về sau hai hàng rồi ngồi xuống chỗ của Gun.
Khi đến Mỹ, người phụ trách tiếp đón đều là người của K&K. Chưa đến khu vực châu Mỹ nên cô không biết, đến đây rồi mới vỡ lẽ, mặc dù K&K mới tiến vào thị trường trong nước nhưng ở nước ngoài đã có đến năm chi nhánh, tính ra thì Gun không hoàn toàn giải nghệ cho lắm.
Trụ sở chính của K&K đặt tại Na Uy, châu Âu, là nơi mà Gun lớn lên.
Còn năm thành lập vừa đúng vào .
Ngải Tình tiện tay lật quyển sách tuyên truyền của K&K, ngồi chờ bọn Gun với Inin, xong xuôi sẽ đến khách sạn check-in. Tầm mười phút sau cô thấy năm người tuổi chừng ba mươi sánh vai đi tới với Gun, có người Âu Mỹ, có người châu Á, nhìn sơ có vẻ là cấp cao của K&K.
Cô cất sách, nhìn bọn họ vài lần.
Mấy người mang đồ vét giày da nhao nhao cười nói tạm biệt với Gun.
Trong đó có một người đàn ông mặc đồ màu xám bạc quay lại nhìn về phía bọn cô.
Mới đầu Ngải Tình còn tưởng là anh ta nhìn Inin, nhưng liếc thấy Inin chỉ có vẻ mặt tò mò không có chút gì gọi là có người quen ở đây cả. Thế… anh ta biết cô?
Cô lược một lượt trong đầu mình nhưng không thể nào nhớ được anh ta là ai.
Nếu là cấp cao của câu lạc bộ thể thao điện tử thì có thể trước đây anh ta cũng là một tuyển thủ, nhưng có nhiều hạng mục như vậy, mỗi hạng mục của mỗi quốc gia lại có cả ngàn cả vạn tuyển thủ.
Ngay cả khi còn thi đấu cô cũng chỉ quen biết mấy người bên mảng của mình thôi chứ đừng nói đến lúc cô đã giải nghệ rồi.
Trong khi cô còn đang đứng nhìn ngờ vực thì Gun đã thấy người kia để ý đến Ngải Tình, hai tay nắm lại xỏ trong túi quần, cười nhún vai nói: “Sao thế? Nhìn thấy nữ thần CS trong nước ngày xưa à? Cảm giác thế nào?”
Người đàn ông mặc đồ tây rủ mắt, nở nụ cười phức tạp: “Nói thế trước mặt người ta thì không hay lắm đâu, đi, qua đó, chúng ta giới thiệu một chút.” Dường như Gun cũng không có lý do gì để từ chối cả, bước đến chỗ Ngải Tình với người đàn ông kia, dừng bước trước mặt cô. Nhưng anh không nói gì.
“Thôi để tôi tự giới thiệu,” Người đàn ông cười cười, đưa tay phải ra, “Ngưỡng mộ cô Appledog đã lâu, tôi là Navi, từng là tuyển thủ CS, chẳng qua là đã giải nghệ trước khi cô vào nghề, cùng một đội với Tô Trừng.”
Ngải Tình tháo tai nghe xuống, rất lịch sự vươn tay ra nắm chặt tay anh ta: “Chào anh, tôi từng nghe đến tên anh.”
Thì ra,… anh ta với Tô Trừng thuộc một đội.
Vào năm , trước khi gặp Tô Trừng lần đầu tiên, cô đã nghe đến tên đội kia, không hẳn là đội mạnh, nhưng bọn họ có một đội trưởng quá mức tài năng và rất nổi tiếng, còn các đội viên còn lại chỉ dừng ở mức bình thường, mà người đội trưởng đó tên là Navi.
Navi lịch sự gật đầu: “Vinh hạnh chào đón.”
Ánh mắt Gun rời xuống nhìn gương mặt hơi thất thần của Ngải Tình, hời hợt bổ sung thêm: “Navi với Tô Trừng kết hôn đã nhiều năm rồi.”
Cô liền giật mình.
Ngược lại, Inin đứng sau lưng há to miệng, lẩm bẩm mấy câu với Gun: “Chị Tô Trừng đã kết hôn á? Tôi còn tưởng chị ấy là bạn gái của anh đó…”
Hết chương .