Tên thanh niên họ Thẩm mắt xếch mặt rổ kia vờ ngạc nhiên:
- Ồ, Long tiêu đầu nhận ra tại hạ?
- Haha, nói vậy, Thẩm huynh đệ cũng đã nhận ra ta?
Họ Thẩm cười phá lên, châm chọc nói:
- Hahaha, ta còn tưởng ngươi ăn mặc như vậy là để hành nghề. Thì ra chỉ là mua một bộ mặc vào học đòi làm sàt thủ.
Lăng Phong cũng không chịu kém, đối lại ngay:
- Ta thì tưởng Thẩm huynh đệ tự tin xài mặt nạ da người để hóa trang. Hóa ra lại để che mặt quá xấu trai.
Họ Thẩm cứng họng. Dám nói ta xấu trai, thằng cờ-hó này.
Cả đám quần chúng thì nhìn nhau. Hai thằng rảnh này, đang nói chuyện gì?
Lăng Phong vuốt mũi cười nói:
- Vừa rồi trước khi đến đây, tại hạ có ghé y quán An thần y xin ít thuốc dưỡng da. Chẳng ngờ, ài, gặp ngay lúc thần y bị người bắt cóc. Chỉ kỳ quái, tên kia bộ dáng cùng Thẩm huynh đệ rất giống nhau nha.
- Ngươi nói gì?
Triều Lam là người kinh hãi nhất.
Lúc này, trùng hợp thế nào có tên lâu la chạy vào nhỏ giọng vào tai Triều Lam:
- Thiên Vương, Mã thôn trưởng An thần y đều đột ngột mất tích, người nhà đang tìm khắp nơi trong thôn.
Triều Lam nghe xong giật mình nhìn sang Thẩm Thành.
Triều Lam biết bản thân bị trúng độc, đương nhiên không dại ngồi yên mỗi tháng nhận thuốc giải từ tay Thẩm Thành. Ai mà biết là giải độc hay là duy trì độc?
Bằng vào quan hệ trong giang hồ, Triều Lam tìm ra một thần y có thể trị độc giúp mình, chính là An Đạo Toàn. Thuốc giải gã đều dùng từ người này, thuốc giải của Cửu gia vừa nhận gã liền tiêu hủy.
Triều Lam hẹn gặp các phe ở Mã Chủng thôn, cũng không phải vì chỗ này hay ho gì. Chẳng qua, lần này dự tính sẽ rời Hà Đông lâu dài, gã mới phải liều kệ có Thẩm Thành bên cạnh giám sát vẫn đến, bí mật thúc dục An Đạo Toàn chế nhiều thuốc một chút, để gã có thể dùng hẳn vài tháng.
Chẳng qua Triều Lam lại không ngờ đến, Cửu gia vẫn cao tay hơn gã nhiều, An Đạo Toàn lại là người Cửu gia đem ra mồi sẵn.
Đêm nay Thẩm Thành bí mật tìm gặp An Đạo Toàn để bàn bạc lại kế hoạch, tỷ dụ gây khó khăn với Triều Lam gì đó. Chỉ là nửa đường chọc ra Lăng Phong, Thẩm Thành cũng không sợ Triều Lam biết An Đạo Toàn là ai, nhưng lại sợ lộ tuyến bị triều đình sờ đến. Vì vậy cực chẳng gã đã buộc phải ra tay.
Triều Lam vẫn là con bài cần dùng của Cửu gia, Thẩm Thành không thể nhận là mình hạ thủ. Gã liền cười gượng gạo:
- Nói nhảm, ta từ lúc đến đây đều ở cùng các huynh đệ. Ở đâu thì giờ mà đi thủ tiêu thần y gì kia? Ngược lại ta lại thấy, Long tiêu đầu cố ý che mặt, đêm hôm lại đến gặp thần y xảo như vậy, chỉ e có điều khuất tất mới đúng.
Chúng nhân lại nghi ngờ nhìn sang Lăng Phong.
Lăng Phong chỉ cười:
- Lão tử che mặt là phong cách thời trang cá nhân, ý kiến? Vả lại, ta cũng không nói là “thủ tiêu”. Ta nói là “bắt cóc”. Thẩm huynh đây là lỡ miệng sao?
Ánh mắt lại dồn về Thẩm Thành, Thẩm Thành chột dạ cười nhạt:
- Phải không? Cưỡng từ đọat lý.
- Cái này gọi là dại mồm đó đại ca.
Có người buồn chán chửi:
- Ta nói này hai vị, đánh m nó đi, ai thua thì chính là kẻ đó.
Anh em đây đều dân não ngắn, căn bản không thèm để tâm phá án bị cáo lỡ miệng, chỉ nghe đề nghị đánh nhau đều nhao nhao cả lên. Vả lại một tên thầy thuốc cấp thôn mà thôi, có cái gì mà nói lắm?
Lăng Phong thế nhưng cũng hùa theo:
- Ý hay đấy. Ta và tên bắt cóc kia có giao tranh một chút. Xem ra bản sự của hắn tệ hơn ta nhiều, cho nên mới phải bỏ chạy. Hay là Thẩm huynh đệ không ngại thì cùng ta tỉ thí một chút là biết ngay.
Thẩm Thành suýt chút thì phun ra câu “ta thua ngươi hồi nào?”
Chỉ có Thành Bích là cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng hiểu tính cách của Lăng Phong, đại khái là lười biếng. Vì cái gì hôm nay hết lần này đến lần khác chủ động gây sự như vậy?
Nói ra, Phong ca vừa học được Truy Hồn Trảo từ Đoan Mộc Duệ. Quan trọng hơn, hắn vừa minh tưởng. Mọi khi cứ minh tưởng Phong ca sẽ lại mạnh hơn một chút. Vừa nãy thử còn chưa đã, coi như ngứa tay muốn tìm người thử một chút hiệu quả đi.
Công bình mà nói, tốc độ tu luyện của Phong ca vẫn là hơi khác người môt chút. Chính là kiểu hai năm rưỡi không tăng, đùng một cái ba ngày cuối năm không gặp chiến lực đã gấp đôi, căn bản không thể theo lẽ thường mà cân nhắc. Nếu đem so với hai tên “gia môn có nhiều đồ chơi” Lăng Hổ Tần Quyền, Lăng Phong chỉ thua mất đoạn khởi đầu, chứ tốc độ tuyệt đối không thua.
Triều Lam Ngô Dụng cũng không có ý ngăn cản.
Triều Lam Ngô Dụng đã có nhận định Trường Phong sẽ không theo mình. Mà Triều Lam cũng chẳng ưa gì Thẩm Thành, thằng kia lúc nào cũng một bộ "Cửu gia nói này nói nọ".
Còn Thẩm Thành, gã biết chuyện An Đạo Toàn căn bản chết vô đối chứng, không có gì phải gấp gáp. Gã liền cất cao giọng nói:
- Hừ, đánh thì đánh. Thẩm mỗ xưa nay làm người ngay thẳng, mới được Triều minh chủ tin tưởng. Hôm nay không dưng bị đổ vấy, quả thật là nực cười vô cùng.
Lăng Phong buồn bực:
- Ngươi rào trước đón sau cái gì đó? Sợ đánh thua rồi sẽ bị vạch trần?
- Haha, Long tiêu đầu tự tin như vậy? Thẩm mỗ luyện là công phu gia môn không tiện nói ra danh tự. Chẳng qua, môn này nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, ý tứ liền ở bốn chữ “kiên trì bền bỉ”. Thẩm mỗ bất tài, bỏ ra thời gian năm mới miễn cưỡng tới tiểu thành, coi như tạm đủ đi lại giang hồ, hổ thẹn hổ thẹn.
Lăng Phong há mồm sợ hãi.
Một môn công phu luyện những năm mới tiểu thành, chuyện bi ai như vậy cũng có thể đem ra chém gió? Không sợ mới lạ đó. Phong ca lâu nay luyện công chỉ cần nghe đơn vị năm là đã bỏ chạy.
Chẳng qua, Lăng Phong là người có văn hóa. Hắn bóp bóp tay nói:
- Vậy tới đi, để xem năm của ngươi ra sao.
- Từ từ, tốt xấu cũng phải nói võ công của ngươi là gì đi chứ?
Lăng Phong ngẫm nghĩ nói:
- Tương đối tạp nham, luyện cũng không được lâu. Thân pháp gân cốt nhập môn một tuần quyền cước một tuần đao kiếm một tuần. Trước mắt tự tin nhất là một bộ trường quyền, cùng vài chiêu vật lộn.
- Vl, cái m gì cũng một tuần, chỉ sợ đánh chó còn không đủ. Hắn làm sao mà làm Tiêu đầu vậy?
Có tiếng ai đó ho khan:
- Chư vị có thể dùng từ khác không vậy? Đánh chó là chuyên môn của bổn bang, muốn nhuyễn cũng phải chục năm đấy, đừng có khinh nhờn.
- A, thất lễ, thất lễ. Lại quên mất Đả Cẩu Bổng pháp của Cái bang...
Mọi người sôi nổi hẳn lên, đều một bên gặm hạt dưa chờ xem.
Lăng Phong lần này không chủ quan như lúc sớm, vừa ra chiêu liền xuất choáng thuật. Miễn cho thằng kia có cơ hội xuất ra phi châm, nói không chừng lại lén ném cho Phong ca một cái độc châm thì toi. Trọng yếu là, hắn muốn bức Thẩm Thành phải xuất ra tuyệt chiêu chứng minh vài chuyện...
“Vù”
Lăng Phong dẫm một cái, Hoạt Bất Lưu Thủ lao đến.
Trong khi chúng nhân còn chưa hiểu chuyện gì, thì Thẩm Thành đã dạo một vòng quỷ môn.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc, lão Thẩm bỗng thấy đầu óc trắng xóa, võng mạc chỉ kịp bắt được một chút dư quang, sau một cái nháy mắt đã thấy Lăng Phong ở ngay trước mặt. Thẩm Thành luyện thân pháp Thẩm gia, có cao thủ Đường môn cố vấn, nói về nhanh thiên hạ cũng không thua ai, thế mà...
Cửu Long trại Dương Tái Hưng từ đầu nhẫn nhịn trong đám đông nhìn thấy cảnh kia, tinh thần sa sút thảm. Mới mấy tuần trước gã và Lăng Phong còn tạm đánh ngang đấy, nhoáng cái tên kia đã trâu như vậy rồi?
Lăng Phong lại không khỏi buồn cười. Đánh ra một cái choáng, đã khiến quân địch sợ hãi hết sạch. Nếu hắn mà đem Cửu Âm chân khí ra hù, không biết anh em sẽ phản ứng thế nào?
Hắn vừa muốn động lần hai, Thẩm Thành bỗng hô lên:
- Không đúng, là quỷ thuật. Ngươi dùng quỷ thuật của Thiên Diện?
- Quỷ thuật gì?
Lăng Phong chưng hửng dừng tay.
Hắn còn chưa kịp ra đại chiêu, thằng nhãi kia lại phát hoảng kêu la?
Cũng khó trách Thẩm Thành. Thần pháp là đồ chơi VIP, gã cho dù cũng có tí ưu tú trong Thẩm gia, cũng chưa được biết đến. Cho nên mới nhầm choáng thuật của Lăng Phong với quỷ thuật của ai đó.
Công Tôn Thắng thấy vậy cũng hùa vào:
- Bần đạo từ đầu đã muốn nói rồi. Kẻ này là ma quỷ...
Lại có kẻ khác tinh mắt hơn lắp bắp nói:
- Đúng đúng, chiêu thức của hắn có gì đó... có gì đó ác độc.
- Móa! Comment như vậy cũng được?
Quần chúng trong sân lập tức dạt cả ra nhìn Lăng Phong đề phòng.
Lăng Phong xám xịt.
Đừng xem đám lục lâm đo tặc này chỉ là hạng tôm tép mà khinh nhờn. Có câu ác hổ không địch lại quần lang.Nên nhớ ngay cả Thiên Diện còn bị vây đánh cho trọng thương. Mặc dù vây Thiên Diện còn có Di Hoa cung Toàn Chân giáo các loại. Nhưng người ta là Diện tỷ nha, Phong ca không thể đánh đồng. Ít nhất ở đây vẫn có Vạn Thú Trang chủ và Cái bang Trưởng lão gì đó, từ đầu vẫn một bộ trưởng giả im ắng. Chưa đánh lên vẫn chưa biết thế nào.
Nếu bị vu khống là đồng đảng Thiên Diện. Đến lúc đó chỉ ngay cả Tiêu Thiên Phóng Thành Bích cũng chưa chắc sẽ ra tay bang trợ. Tiêu Thiên Phóng có thù với bọn Như Vân, Thành Bích cũng từng bị U Minh cung bắt. Mà chỗ này đều gián tiếp liên quan đến Thiên Diện.
Lăng Phong liền phân trần:
- Nói nhảm, ta làm sao lại liên quan đến nữ quỷ kia?
Thẩm Thành bắt được điểm yếu làm sao buông tha, lại cười gằn nói:
- Hừ, có gan thì cởi bịt mặt ra trước đã...
- Hahaha, ta đã nói đây là phong cách cá nhân...
Lăng Phong làm bộ cười to, kỳ thực trong đầu lại đang tức tốc vận chuyển kế sách.
Cùng lắm thì ta chạy? Nhưng chạy đồng nghĩa thừa nhận.
Hay ta làm liều cởi khăn mặt? Cũng không xong. Cởi ra chỉ e sẽ bị nhận ra gian tế triều đình trưa nay, mà vẫn không giải trừ được liên quan đến Thiên Diện.
Đột nhiên nhớ ra tiếp, hồi ở Ngô gia trang Lăng Phong đã từng một lần bị nghi liên quan đến Thiên Diện, may sao đánh bậy đánh bạ giải quyết được. Thêm lần này nữa chỉ e hết chối. Cái khó chính là, Phong ca đích thực là đồng đảng Diện tỷ nha. Người ta đang ở nhà trọ chờ Phong ca về sủng hạnh.
Liếc mắt sang Thành Bích, chỉ thấy nàng nhíu mày lắc đầu, đại khái "đừng có manh động".
Thẩm Thành cậy đông liên tiếp bước tới hỏi:
- Long tiêu đầu, làm sao vậy? Thẩm mỗ chỉ muốn xem chân diện của ngươi mà thôi? Để xem các hạ đẹp trai đến mức nào?
Móa, con hàng này hóa ra cay cú vụ xấu trai sao? Để ý như vậy?
Cái bang Tống Trưởng lão lúc này mới một bộ trưởng giả nói:
- Long tiêu đầu, ngươi nếu không có khuất tất cứ để lộ chân diện đi. Lão phu có thể làm chủ cho ngươi!
Vl! Lại còn con hàng mua danh chuộc tiếng này nữa.
Ngay lúc tình hình rơi vào bế tắc, bỗng có ai đó hừ lạnh:
- Hừ, mang tiếng trại lục lâm, bị một nữ nhân đánh cho sợ đến như vậy thì thôi. Hiện tại còn ỷ đông hiếp yếu, Dương Thập Cửu ta thật là thẹn đứng ở đây.
Lăng Phong không khỏi thở ra một cái.
- Dương trại chủ, ngươi ý tứ gì?
Chỉ thấy Dương Tái Hưng, vẫn bộ chiến bào màu đỏ cũ kỹ bước ra chính khí chất vấn:
- Triều trang chủ, Cửu Long bọn ta nhận lời tham gia lần này, là vì muốn cùng hảo hán Hà Bắc cướp tiền bạc bất nghĩa của đám gian thần Cao Cầu Vương Phủ đi cứu tế nạn dân. Thế nhưng hóa ra là vì mục đích riêng của Triều gia ngươi. Cửu Long trại chúng ta không phục.
Lăng Phong nghe vậy không khỏi động dung.
Không nghĩ đến, người ra mặt lúc này lại là tên này. Mặc dù cũng không hẳn là giúp Lăng Phong, nhưng cũng tạm thời làm tình hình phân tán.
Nghĩ nghĩ, Phong ca liền giơ ngón cái nói nhỏ:
- Lão Dương, ta ủng hộ ngươi!
Dương Tái Hưng bị một câu không đầu đuôi quay đầu nhìn, cũng nhỏ giọng:
- Hừ, ta tuy nhận ra ngươi, nhưng đừng tưởng ta đang giúp ngươi.