Phó Lệnh Nguyệt đầu óc trống rỗng.
Viên Li. Người này đúng là Viên Li
Nàng hung hăng nhéo mình một cái, cảm giác đau. Há miệng lại thấy như mình không tìm được âm thanh, phải cố gắng lắm mới gian nan thoát ra mấy tiếng “ngươi…ngươi không phải? sao ngươi lại tới đây? sư phụ ngươi đâu? hắn không phải…”
“Ta lén đến đây” Viên Li cười, đưa tay vịn vai nàng, ngồi thẳng dậy “thật không hay ho, vất vả lắm mới đến được đây lại nghe có người mắng ta”
Phó Lệnh Nguyệt trên mặt nóng bừng, vội đưa tay nắm lấy hắn. Nói thì chậm, việc diễn ra thì nhanh, Viên Li thu cánh tay đứng dậy, ngón tay lại đột nhiên đổi hướng, nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của nàng. Phó Lệnh Nguyệt không kịp đề phòng, đương trường hóa đá.
“Ngươi muốn làm gì?” nàng hô to, đầu ong ong, không biết Viên Li muốn làm gì
“Đừng sợ, hiện tại ta không chút khí lực nào, chỉ muốn hảo hảo nói chuyện với ngươi một lát” Viên Li thở hào hển, ngồi xuống
Phó Lệnh Nguyệt nhìn thẳng về phía hắn, nghe hắn thở dốc một hồi sau đó sờ soạng thắp nến. Ánh sáng nhợt nhạt lóe lên, soi rõ thân ảnh đơn bạc mà tịch liêu của hắn. Nàng bỗng nhiên mềm lòng, không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi im. Nàng rất muốn nghe xem hắn muốn nói gì.
Viên Li tựa vào thạch bích, nhìn nàng không chuyển mắt, môi mở lại đóng, sau một hồi vẫn không lên tiếng. Lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với nhau lại thấy khó vô cùng.
“Sư phụ ngươi đã nói hết rồi’ Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được lên tiếng trước ‘những chuyện đó, ngươi nên sớm nói với ta, không nên một mình chịu đựng”
Viên Li rũ mắt cười nhạt, tiếng thở dốc vẫn chưa bình ổn
“Ngươi đã sắp chết còn tính làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt trở mặt, trách hắn mà hốc mắt nóng lên “sư phu ngươi nói ngươi chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, còn không hảo hảo ở nhà”
“Ta dù còn một hơi cũng muốn gặp mặt ngươi một lần, chỉ cần liếc mắt một cái thôi’ Viên Li cố sức nói. Xem ra vừa rồi hắn vận công điểm huyệt đạo của nàng đã như rút hết sức lực toàn thân
“Sư phụ ngươi trông chừng như vậy, ngươi làm thế nào mà đến được’ Phó Lệnh Nguyệt ép mình phải tâm bình khí hòa
Viên Li ho khan, lời ít ý nhiều ‘là Liễu Dung giúp ta”
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người. Một chữ duyên, ngàn lời khó nói hết. Nhưng lúc này nghĩ tới những điều đó cũng vô dụng, nàng ảm đạm chuyển đề tài ‘sư phụ ngươi tâm thật ngoan, lại muốn diệt toàn bộ Kiến Dương. Rốt cuộc là vì sao? giống như hắn có đại cừu hận gì đó”
“Sư phụ là người cố chấp, hắn không quên được mọi chuyện” Viên Li nghỉ ngơi một lát mới có thể nói ‘năm đó, sau khi phản quân vào thành đã lùng bắt hậu nhân Tiêu thị, các huynh đệ tỷ muội của ta tìm mọi cách tránh né nhưng người Kiến Dương đều đóng chặt cửa, không một nhà nào chịu chứa chấp. Trong kịch còn có trung thần lương dân thu lưu hậu nhân hoàng thất nhưng chúng ta lại không được một ai nhìn đến, càng đừng nói thà để người nhà bị liên lụy mà liều mình bảo vệ huyết mạch hoàng gia. Không đến ba ngày, tất cả huynh đệ tỷ muội của ta đều bị giết hết, không ai còn sống. Ta vì từ nhỏ bệnh tật sắp chết, không ở trong cung nên không ai nhận ra, tranh vẽ cũng không giống, vì thế sư phụ mới có thể ôm ta trốn khỏi kinh thành. Từ ngày đó, ta từ hoàng tử trở thành đào phạm hèn mọn nhất. Cho tới bây giờ, ta cũng không ngờ bệnh tật quấn thân lại chính là cơ hội giúp ta thoát chết. Lý Hiến Sùng thấy ta sống không được bao lâu, không tạo được uy hiếp gì với hắn cho nên lùng bắt không được cũng liền bỏ qua. Sư phụ rất thương tâm, hắn nói nhân chính của phụ hoàng không đủ thỏa mãn đám sài lang kia. Đám điêu dân đó chẳng khác gì con lừa cho nên phải dùng hình phạt tàn khốc với bọn họ. Thật ra chúng ta không dám mong bọn họ dùng thân thể chống lại thiết kỵ nhưng có nhà nào không có chỗ giấu người, chỉ cần lúc nguy nan, nển tình đức hạnh của phụ hoàng mà thu lưu một chút đã tốt rồi”
Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc hiểu được thái độ của Viên Li đối với đám lưu dân lúc trước, mọi sự đều có nguyên nhân, phía sau chính là máu lệ
“Đừng có gấp, nghỉ ngơi một lát, thời gian còn dài, từ từ nói ta nghe cũng được’ Phó Lệnh Nguyệt cực lực nhu hòa ‘công tử, giải khai huyệt đạo cho ta đi, như vầy ta mỏi quá, ta cam đoan sẽ không gây phiền cho ngươi”
Viên Li cười khổ lắc đầu ‘như vầy tốt rồi’. Hắn dựa vào thạch bích, chậm rãi nhắm mắt lại. Nói một hơi dài, hắn cần phải nghỉ ngơi
Kiên nhẫn đợi hơi thở của hắn bình phục lại, Phó Lệnh Nguyệt mới thì thào hỏi tiếp “nói cho ta biết, ngươi trở thành thế tử của Tả quân phủ như thế nào?” nàng vẫn không biết nhiều lắm về hắn
“Sư phụ là người có tâm, hắn vẫn rất để ý chuyện năm đó các tướng lãnh đưa con nối dòng ra ngoài kinh, chỉ không không nghĩ tới việc này lại trở thành cơ hội để chúng ta quay về kinh thành. Sư phụ mang ta đến phiên bang ở một năm, dùng chân khí chữa trị cho ta, sau đó ta được Tả quân phủ Đô đốc đưa về.Từ đó về sau, ta gọi là Viên Li. Hahah” Viên Li cười mỉa “tên này, dễ nghe hơn tên Tử Thành nhiều”
Phó Lệnh Nguyệt há hốc mồm, muốn gọi hắn Tử Thành lại không thể mở miệng được “công tử…”nàng vẫn quen gọi hắn như thế, lại không muốn mình quá mức thương cảm nên chuyển đề tài “ta vẫn còn nghi hoặc. Sư phụ ngươi nói hắn bóp méo Bắc Đẩu Thất Tinh trận là chỉ dùng ta để thay thế Khai Dương sao? hay còn có gì khác?’ nàng cảm thấy Trương Kê không chỉ thay đổi một chỗ này, nàng rất hoài nghi đối với việc sau này xuất hiện vài tinh tú thật giả
“Hàn Hùng Tín, Cửu Quảng Kiến, Đan Sa Đinh, Úy Trình Cù. Bốn người họ đúng là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền” Viên Li lúc này biết là nói hết “Ngọc Hành tinh hẳn là Tạ Cách nhưng vì để lôi ngươi lên vị trí Thần nữ, chúng ta đã đổi thành Triệu Thực”
“Chính là dùng câu Nhật kính vô trị kia?” Phó Lệnh Nguyệt xót xa “lúc đó ta đã cảm thấy ngươi đã động tay động chân nhưng lại đoán không ra”
“Đoán không ra không chỉ có một mình ngươi” Viên Li thản nhiên nở nụ cười ‘Lý Thành Khí, Diêm Tân, trong cung, kể cả Phương gia. Bọn họ đều hoài nghi ta nhưng đều không tìm được chứng cớ”
‘Có liên quan tới cái chén thủy tinh kia sao?” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới cái chén thủy tinh Ba Tư quỷ dị kia, lúc đó Viên Li luôn cầm cái chén trên tay. Nếu có hiềm nghi thì nó là hiềm nghi lớn nhất
“Đoán không sai” Viên Li suy yếu đáp “ta đúng là dùng cái chén này để đổi dấu hiệu của Tạ Cách thành Nhật kính vô trị”
“Ngươi đổi như thế nào?’ Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc hỏi. Lúc đó Cẩm y vệ cẩn thận soát người, Viên Li vốn không thể mang cái gì ra khỏi Văn bành các.
“Diêm Tân không biết khắc dấu nên không nhìn ra chiêu thức của ta” Viên Li chậm rãi nở nụ cười ‘Tiểu Nguyệt, còn nhớ lúc đó ta đựng gì trong chén không?”
“Trà xanh” Lệnh Nguyệt lập tức trả lời. Tình hình lúc đó từng khiến nàng rất nghi hoặc nên không thể nào quên
“Có thế chứ’ Viên Li nhắm hai mắt lại, nỉ non “chén thủy tinh dùng đựng trà xanh là rất xứng, người khắc dấu cũng dễ liên tưởng đến Ngọn đèn đông lạnh”
“‘Ngọn đèn đông lạnh’?” Lệnh Nguyệt lần đầu tiên nghe đến mấy từ này, hiếu kỳ hỏi ‘là cái gì?”
“‘Ngọn đèn đông lạnh’ là một loại vật liệu khắc dầu, là cực phẩm trong đá thanh điền”nói đến khắc dấu, Viên Li khó giữ được điềm tĩnh “vì loại đá này đa phần có màu vàng xanh, giống như ngọn đèn nên được gọi như vậy”
“Vậy Ngọn đèn đông lạnh với việc ngươi đổi thành con dấu có quan hệ gì?” Phó Lệnh Nguyệt vẫn không hiểu được
“Khác nghề như cách núi, lúc đó ta chính là đánh cược việc này’ Viên Li cười “nếu trong Cẩm y vệ có một người thông hiểu việc khắc dấu, ta sẽ lập tức bị hạ ngục, may mắn là không ai biết cả”
“Chán ghét, mau nói cho ta biết” Phó Lệnh Nguyệt nôn nóng “ngươi úp úp mở mở như thế thật không phúc hậu’
“Haha, đây mới là ngươi” Viên Li uống một ngụm nước mới chậm rãi nói tiếp “thanh điền thạch Ngọn đèn đông lạnh vô sắc cực ít, tác dụng lại rất lớn, điều kỳ diệu nhất là ngươi cho trà xanh vào chén thủy tinh, rồi bỏ Ngọn đèn đông lạnh màu vàng xanh hoặc vô sắc vào trong chén, ngươi sẽ không nhìn thấy nó đâu cả”
“Nguy hiểm vậy?” Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên
Phó Lệnh Nguyệt rất nhanh nhớ lại quá trình lúc đó
“Phiền tiểu ca lấy mấy lá trà xanh đến” Viên Li cầm ly trà trong tay Cẩm ý vệ, thận trọng bỏ bảy, tám lá trà xanh vào
“Thật đẹp” Dương các lão ở bên cạnh tán thưởng “Viên thế cũng là một diệu nhân”
Viên Li cầm ly trà, hưng trí dạt dào lật tới lật lui con dấu thành phẩn trên bàn, còn chọn qua chọn lại.bg-ssp-{height:px}
Viên Li cẩn thận đặt chén trà xanh xuống, giang hai tay, để mặc Cẩm y vệ kiểm tra
Hắn chính là như vậy mà mang ra ngoài, còn lúc mang vào…Sau khi nghe được tin tức của Ngọc Hành tinh, nàng theo Lý Thành Khí, Cao Đức Quý, Lý Quảng Nguyên tiến vào Văn Bành các. Khi đó Viên Li đang ở trong các nhàn nhã tự đắc uống trà xanh, trong tay hắn vẫn là cái chén thủy tinh trong suốt mà Nhiếp chính vương đã ban cho.
Thì ra là thế. Phó Lệnh Nguyệt hoàn toàn hiểu được.
Viên Li đúng là bí quá hóa liều, trước mắt Lý Thành Khí và Cẩm y vệ mà dám treo đầu dê bán thịt chó, cũng may Ngọn đèn đông lạnh kia quá ảo diệu, nếu không…Nàng nghĩ lại mà sợ “lá gan của ngươi đúng là quá lớn”
“Một người chỉ có một con đường để đi thì sự can đảm của hắn sẽ rất lớn”Viên Li cười khổ, dựa vào thạch bích, ngước mắt nhìn trời
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới thân phận của hắn, cảm thấy chua xót. Người này sống quá khổ, quá mệt mỏi. Nàng theo bản năng nói “nếu ngươi có thể mất trí nhớ thì tốt biết bao”
Viên Li bật cười thành tiếng “ta không muốn, nếu mất đi trí nhớ thì sẽ quên ngươi” thanh âm của hắn trầm thấp ‘đời này, ta cảm thấy đã không uổng phí. Ta báo được thù, còn gặp ngươi, tuy rằng…thậ xin lỗi’
“Đã tới lúc này, còn nói xin lỗi làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt phát cáu
“Ta có lỗi với hai người, một là ngươi, hai là Liễu Dung” Viên Li nhắm mắt,nói nhỏ
“Liễu Dung..nàng là cô nương tốt” Phó Lệnh Nguyệt cũng không nói ra chính nàng cũng có lỗi với Liễu Dung, chỉ có thể khen ngợi ‘nàng đối với ngươi rất tốt”
“Ta xin lỗi nàng, cũng xin lỗi ngươi’ Viên Li cười khổ ‘có lẽ ta vốn không nên kéo dài hơi tàn mà sống trên đời này. Ngươi xem…liên lụy bao nhiêu người vô tội”
“Đừng nói nữa” Phó Lệnh Nguyệt ngăn hắn lại, thử gọi ‘Tử Thành…”
“Gọi ta Viên Li” hắn lại như bị châm đâm mà ngăn phản đối ‘cái tên kia, ta không muốn nhắc tới”
Phó Lệnh Nguyệt khổ sở gật đầu. Cái tên Tử Thành rất nặng nề, quên cũng tốt “Viên Li, nói cho ta biết, ngươi tới đây là muốn làm gì?” nàng có một dự cảm rất xấu, Viên Li cố sức đi vào đây, tuyệt không chỉ để nhìn nàng một cái đơn giản như vậy
“Tiểu Nguyệt’ Viên Li đưa tay ôm nàng vào lòng. Thân thể của nàng cứng ngắc, giờ phút này không thể phối hợp
“Ta muốn trước khi chết có thể ôm ngươi, hảo hảo qua một đêm” thanh âm của hắn rất nhẹ
“Giải bỏ huyệt đạo cho ta’ Phó Lệnh Nguyệt la lên
“Ngoan, đừng nhúc nhích” Viên Li lại như ngủ, vỗ vỗ lưng nàng, hơi thở dần trở nên nặng nề
Đêm, yên tĩnh không tiếng động.
Phó Lệnh Nguyệt vẫn trợn tròn mắt, nhìn ánh nến, nghe tiếng gió thổi qua thạch động
Viên Li đột nhiên lên tiếng ‘sư phụ nên rời khỏi Kiến Dương”
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng run lên, dự cảm bất an càng nhiều hơn bởi vì tay của hắn đang run rẩy, lưu luyến vuốt tóc nàng
“Tiểu Nguyệt, ta yêu ngươi.Đời này ta chỉ yêu một mình ngươi. Ta không biết làm thế nào để yêu ngươi, chỉ biết là yêu” hắn đột nhiên siết vòng tay, ôm nàng thật chặt
Nàng đột nhiên nhìn thấy ánh ngân châm lóe lên sau tóc hắn, nàng gào lên ‘ngươi điên rồi. Ngươi đây là muốn chết ah” hắn thế nhưng lại dùng ngân châm…
“Đừng lo, dù sao ta cũng không sống được mấy ngày nữa,có thể gặp ngươi một lát, ta đã thấy đủ’ hơi thở ấm áp của hắn phả lên tai nàng “Tiểu Nguyệt, rời khỏi Kiến Dương càng xa càng tốt, hảo hảo sống, đừng hận sư phụ”
“Ngươi muốn làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt ra sức vận công, muốn giải khai huyệt đạo “ngươi đừng đùa nữa. Đây là hiến tế, ngươi đừng manh động”
“Ta biết nhiều hơn ngươi, Tiểu Nguyệt” Viên Li mỉm cười, buông lỏng tay, chuyển mặt nàng đối diện hắn ‘Bắc Đẩu Cửu Tinh, bảy hiện hai ẩn. Chúng ta là hai ẩn tinh, ai làm cũng giống nhau”
“Ngươi đừng quấy rối! Ta thực sự cần buổi hiến tế này, có có thể giúp ta khôi phục trí nhớ, có thể giúp ta bỏ đi thể chất yêu nữ, có thể biến ta thành thần nữ. Ngươi đừng phá hư chuyện tốt của ta” Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu vì sao Viên Li điểm huyệt nàng. Hắn nhất định là muốn thay thế nàng nhưng chuyện này rất nguy hiểm. Không được, nàng phải ngăn cản hắn, nàng không thể hắn chết thay nàng
“Tiểu Nguyệt, đây vốn không phải là buổi hiến tế mà là một màn hủy diệt” Viên Li cười khổ, lắc đầu “sư phụ không nói dối nhưng sao ngươi lại tin hắn. Hắn nói có thể giúp ngươi khôi phục trí nhớ là vì vào lúc cận kề cái chết, ngươi nhất định sẽ nhớ lại tất cả; hắn có thể giúp ngươi thoát khỏi thể chất yêu nữ, trở thành thần nữ là vì hai đại Thần nữ đều chôn dưới thần đài, hai ngày sau, ngươi cũng sẽ có kết cục y như các nàng”
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng trân trối, một câu cũng không nói nên lời
“Tiểu Nguyệt, ta biết nhiều hơn ngươi. Hoàng kim ở đâu, Thần nữ ở đâu, ta đều biết. Ta vốn là người sắp chết,sớm một chút cũng chẳng sao” Viên Li nói
“Ngươi biết Thần nử? nàng ở ngay đây?” Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng tìm được thanh âm của mình
“Đúng vậy” Viên Li gật đầu “đêm trước khi phá cung, Thần nữ đã dùng thần lực chôn giấu hoàng kim, còn phong tỏa cả mình và Trường Bình công chúa. Đây chính là sự kháng cự của nàng, nàng không muốn giao Thần nữ thực sự tiếp theo cho phản quân. Phụ hoàng vốn lệnh phải giết chết ngươi nhưng sau khi sư phụ nghe được kế hoạch của Thanh Loan liền có mưu tính khác, vì thế hắn mới lệnh cho thủ hạ đưa ngươi đến tay Triệu Thực. Bắc Đẩu Thất Tinh trận vốn muốn đuổi tận giết tuyệt những người đã phản bội Tiền Lương nhưng lúc này sư phụ lại có kế hoạch lớn hơn, hắn không chỉ muốn báo thù mà còn muốn mưu tính nhiều hơn. Ngày ngũ sao liên châu, nếu dùng Ẩn tinh khởi động Thất Tinh trận sẽ dẫn theo sấm sét khiến toàn bộ thành Kiến Dương sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát”
“Ngươi mau đi đi” Phó Lệnh Nguyệt hô ta “ta đã biết tình hình, ta sẽ có cách ứng phó. Ngươi đừng tới giúp vui”
“Ngươi đừng gạt ta Tiểu Nguyệt” Viên Li chậm rãi đứng lên “ngươi có biện pháp gì chứ?Thất Tinh trận một khi đã mở thì không thể ngừng lại, ngươi và ta, phải có một người ở lại Thần đài, cho dù ngươi cái gì cũng không làm gì, kế hoạch của sư phụ cũng sẽ thành công. Vì phương pháp duy nhất để phá giải nó chính là biến Ẩn tinh thành người chết”hắn chậm rãi vươn tay, sờ lên miệng Tù Ngưu
“Viên Li” Phó Lệnh Nguyệt điên cuồng rống lên “ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu Nguyệt, ta không phải là người nhát gan; Ta yêu ngươi, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.” Viên Li thản nhiên cười.
Thì ra cơ quan ngay miệng Tù Ngưu có thể mở ra,làm làm rớt Li Hôn, thì ra bên trong có cơ quan ngầm, dòng nước gợn sóng, âm phong từng trận. Viên Li đưa tay, nhẹ nhàng đẩy thạch bích
Một chút lại một chút…Viên Li không nói gì, chỉ nhìn nàng, thật lâu cho đến khi sâu bên trong truyền đến thanh âm rất nhỏ. Đây là thanh âm tiếp ứng cũng là tiếng kèn biệt ly
“Tiểu Nguyệt, thay ta sống thật tốt” Viên Li cười rất điềm tĩnh
“Không” Phó Lệnh Nguyệt hét thảm một tiếng. Hắn vung chưởng, bổ lên cổ nàng