Chương
Người đàn ông không trả lời cô mà cẩn thận cởi chiếc áo khoác nam trên người cô xuống, nở nụ cười hiền: “Ngoan, áo này là của người khác, cần phải trả lại cho người ta”
Tô Lương Mặc không nghỉ ngờ gị, lấy thân hình to lớn của anh chẳn trước mặt Lương Tiểu Ý, chặn lại ánh mắt của “anh Sada” Anh vừa nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người mình vừa khoác lên trên người cô: “Vê sau đừng để bản thân chật vật như vậy nữa, anh sẽ đau lòng lắm. Em vào đi?
Mặt Lương Tiểu Ý đột nhiên đỏ như mông khi, người đàn ông này đang làm gì vậy? Còn có người ngoài ở bên cạnh nhìn đấy, Lương Tiểu Ý cẩn thận nhìn về phía cửa biệt thự, Lục Trầm đang ôm cánh tay dựa vào cánh cống, trên mặt là nụ cười bi ổi.
Sắc mặt Lương Tiểu Ý đỏ bừng không gì sánh được, vội vàng chạy vào trong biệt thự, thời điểm đến cổng, cô hung hăng trợn mắt nhìn Lục Trâm còn đang giữ vẻ mặt muốn ăn đòn kia Bên ngoài biệt thự, sau khi Lương Tiểu Ý rời đi, bầu không khí đông lại.
“Anh Sada?” Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, giễu cợt nói: “Tôi đây không ngờ đến là, từ lúc nào một thị trấn nổi tiếng của Nhật Bản lại có dòng họ người Hán như vậy. Cũng hơi khó khăn để anh Sada gặp được tôi đây, phần tâm tư này khó mà hiểu được”
“Ở nước Nhật vĩ đại chúng tôi, dòng họ là địa vị, là truyền thừa gia tộc. Anh Tô không nên đối họ của chúng tôi” Sada Yamaichiro bình tính phản bác lại: “Vẽ phần chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn là trùng hợp”
“BốpI”
Lời này vừa mới dứt, Tô Lương Mặc đập mạnh tay vào chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chim khôn kêu tiếng rảnh rang. Sada mày dám n
ói chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp, ông đây không thể tin được từ “trùng hợp” từ trong miệng mày”
Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn đối phương, nhưng trong lòng lại không hiề bình tính như bề ngoài ‘Sada Yamaichiro dám tính kế Tiểu ÝI…
Cơn giận càng lớn, một ý nghĩ giết người nổi lên Ý tao là, bằng vào Ôn Tình Noãn, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy, thì ra phía sau có người làm chỗ dựa. Sada Yamaichiro, nước tao từ xa xưa có một câu nói: Không nên tùy tiện chạm vảy rồng, chạm vào thì chết”
“Anh Tô muốn nói gi?
Tô Lương Mặc lắng lãng hờ hững nhìn Sada Yamaichiro, môi mỏng khẽ mím lại, phun ra một nhận xét kiêu ngạo: “Tao nói, nếu như mày muốn chết, tao sẽ giúp đỡ mày”
Nơi không ai có thể nhìn thấy tay Sada Yamaichiro đút trong túi quần, khi nghe câu nói này của Tô Lương Mặc, thì tay nắm chặt lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai không mấy đẹp đẽ.
Một đôi mắt dài mỏng như con rần độc, n đang nhìn chãm châm vào con mồi Lại không biết, thời điểm biếu hiện của hắn như lâm vào quân địch. Thì trái lại Tô Lương Mặc thích chí tay cho vào túi quần, sảc mặt không thay đổi. Giống như một vị Hoàng Đế, thống trị thiên hạ.
Nhìn đối phương, không thế phủ nhận quả thật Sada Yamaichiro là một đối nếu không cần thiết thì anh cũng không muốn đối mặt với hắn, cũng không phải là anh sợ Sada; mà là, tên người Nhật này là một tên đủ biến thái.
Tô Lương Mặc thật kỹ, như thể Người bình thường, ai lại không có việc gì tự dưng trêu chọc một tên biến thái chứ?
Nhìn vào những gì Sada đã làm, Tô Lương Mặc vô cùng khẳng định, đây là một tên đàn ông có tâm lý biến thái tới cực đoan.
Nhưng, tên biến thái này trêu chọc Tiếu Ý. Cho nên, Tô Lương Mặc anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Anh Sada, mời về cho” Tô Lương Mặc liếc mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của ‘Sada ở đối diện, một tiếng “Anh Sada” này được nói ra từ miệng anh vô cùng chói tai kèm chút châm chọc.