Tuấn Lãng cứng người nhìn Sở Dung từ phía xa, anh chỉ có thể đưa tay đẩy Cố Thuần Nhã ra.
Nhưng cô vẫn chưa biết chuyện gì, nụ hôn đang nóng bỏng lại bị dừng lại làm cô không vui.
Vừa muốn tiến lên hôn tiếp lại bị anh ngăn lại.
Anh khó khăn nuốt nước bọt..
“Tiểu Nhã, mẹ em nhìn kìa..”
Cơ thể Cố Thuần Nhã bất giác run lên, cô vừa quay người lại đã bị ánh mắt của Sở Dung doạ sợ.
Theo bản năng cô lùi lại phía sau mấy bước, trốn sau lưng Tuấn Lãng.
Tuấn Lãng đưa tay nắm chặt tay cô, muốn cùng cô vượt qua khó khăn..
“Cháu chào dì..”
Sở Dung cũng không phải người không hiểu chuyện, bà đưa mắt ra hiệu cho cả hai..
“Vào nhà nói chuyện..”
Sở Dung vừa quay đi, Tuấn Lãng đã xoay người lại ôm chặt Tiểu Nhã bé nhỏ vào lòng..
“Ngoan, đừng sợ.
Có anh ở đây rồi..”
Cố Thuần Nhã từ trước đến nay vẫn là con ngoan, bị mẹ bắt gian tại trận, cô sợ hãi đến mức bật khóc..
“Tuấn Lãng, phải làm sao bây giờ.
Mẹ sẽ đánh chết em mất, em không muốn vào nhà đâu...”
Tuấn Lãng đau lòng lau nước mắt cho cô..
“Anh xin lỗi, là lỗi của anh.
Nhưng Tiểu Nhã, chuyện đã đến nước này chúng ta phải đối diện thôi.
Đó là mẹ của em, nếu có đánh thì cũng sẽ đánh anh, mà có anh ở đây, anh sẽ không để ai làm tổn thương em đâu.
Chúng ta vào thôi..”
Cố Thuần Nhã nức nở gật đầu, để mặc cho anh nắm tay mình đi vào nhà.
Vừa vào đến nhà, Cố Nhạc cùng Sở Dung đã ngồi sẵn ở sofa đợi hai người.
Tuấn Lãng cũng muốn chứng minh bản thân mình là người đàng hoàng, vừa ngồi xuống đã lên tiếng trước..
“Thưa chú dì, chuyện cháu và Tiểu Nhã ở bên nhau mà chưa thông báo cho mọi người biết là lỗi của cháu.
Nhưng xin chú dì hãy yên tâm, cháu đối với Tiểu Nhã là thật lòng, cháu sẵn sàng dùng tính mạng của bản thân để mang lại bình yên cho cô ấy.
Bây giờ chỉ cần chú dì và Tiểu Nhã gật đầu, cháu lập tức đem tên của cô ấy điền vào sổ hộ khẩu nhà cháu..”
Đối với Âu Dương Tuấn Lãng, Cố Nhạc hoàn toàn tin tưởng.
Có điều ở trong Cố gia, ông không có quyền lên tiếng khi vợ ông chưa đồng ý.
Ông chỉ có thể âm thầm tặng cho Tuấn Lãng một dấu like khích lệ.
Dù sao hôn ước ngày bé của hai đứa nó cũng là do Cố Nhạc và Âu Dương Tấn uống say rồi hứa với nhau.
Sở Dung nhìn thấy hành động đó thì quay ra lườm ông một cái, Cố Nhạc thức thời rút tay lại, đưa lên xoa mũi.
Nhìn con gái đáng thương đang bám lấy cánh tay Tuấn Lãng như chết đuối vớ được khúc gỗ, ông chỉ biết thở dài..
“Con gái à, bố cũng muốn giúp con, nhưng như con thấy đó, lời mẹ con nói mới là thánh chỉ...”
Cố Thuần Nhã đáng thương nhìn Sở Dung, đôi mắt đỏ hoe..
“Mẹ, không phải con cố ý giấu mẹ đâu.
Con sợ mẹ sẽ lo khi biết chuyện này.
Nhưng con và anh ấy yêu nhau thật lòng mà..”
Sở Dung lạnh lùng nhìn con gái, cô thấy thế thì rụt người lại lấp sau lưng Tuấn Lãng, bà khẽ lắc đầu..
“Tiểu Nhã, bây giờ con đã lớn, cũng tuổi rồi, tự con sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Bố mẹ không thể ở bên con mãi được, nên con phải chọn cho mình một người xứng đáng để gửi gắm.
Con có biết lịch sử tình trường của cậu ta có thể viết thành sách hay không, bố mẹ cũng có ý định sang bên nhà hai bác Âu Dương huỷ hôn ước của hai đứa.
Mẹ không thể để con gái của mẹ chịu khổ được..”
Lần này đến lượt Tuấn Lãng cứng người, anh đang hối hận muốn chết đây, nếu ngày xưa không nghĩ ra chủ ý tìm người làm lá chắn, có phải bây giờ anh sẽ được chấp nhận không..
“Thưa dì, trước đó là con không hiểu chuyện.
Nhưng về chuyện này Tiểu Nhã cũng biết và đã thông cảm cho con.
Con mong chú và dì cho con một cơ hội, con hứa sẽ không làm Tiểu Nhã phải đau lòng..”
Sở Dung im lặng không nói gì, Cố Nhạc hiểu ý, bây giờ là lúc ông được trả lại tiếng nói rồi.
Nhưng mà vẫn phải đứng về phía vợ thôi..
“Được rồi, Tuấn Lãng à, cậu về trước đi.
Chuyện này để hôm khác rồi nói tiếp...”.