Trans: Invincible
---------------------------------------
Xin chào các bạn đọc giả, chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện này bằng một cô gái.
Cổ tên là Otori Emma, một đứa con lai giữa Anh và Nhật, người vừa chuyển trường từ nước Anh vào đầu học kỳ hai.
Các bạn nhớ chú ý điều này nhé, cổ không phải là ‘học sinh trao đổi’ mà là ‘học sinh chuyển trường’. Mặc dù cả hai cái này không khác mấy khi học ở trường, nhưng bạn phải nhớ cổ là học sinh chuyển trường.
Vì tính chất công việc gia đình, cổ đã chuyển tới trường trung học cơ sở mà tôi đang học, trường tư thục Chokusei.
Ấn tượng ban đầu của tôi về cô ấy là gì ư? Đó là vẻ đẹp có một không hai. Cô mang một ngoại hình và đường nét như được vẽ trong tranh của các danh họa vậy.
Đôi mắt màu xanh tựa như màu đá Sapphire của cổ, ánh lên sự tinh tế và dịu dàng. Mái tóc vàng óng ánh thanh nhã của cô ấy thì thơm thoang thoảng một mùi hương thơm ngọt ngào.
Người đời hay nói rằng đừng đánh giá một cuốn sách qua vẻ bề ngoài, nhưng câu nói này dường như không thể áp dụng lên Emma. Thành tích học tập và kỹ năng thể thao của của cô ấy chỉ hơn trung bình một chút. May mắn thay, nhờ được sinh ra tại Anh, điểm tiếng Anh của cổ rất cao. Otori Emma còn có tài nghệ trong bộ môn cờ vua và đã đạt được kha khá giải thưởng khi còn ở bên Anh.
Vào hiện tại, tính cách của cổ cũng xinh đẹp như ngoại hình của cô ấy vậy. Mặc kệ sự xinh đẹp rạng ngời của mình, cô ấy rất dễ bắt chuyện.
Otori Emma luôn hoạt bát và năng động, luôn quyến rũ và dễ thương. Cô ấy hội tụ mọi điểm tốt mà một cô gái ở tuổi đó có thể có, cô ấy sẽ bĩu môi một cách đáng yêu khi bị chọc và khiến cổ trông còn đáng yêu hơn nữa. Nói chung là không những ngoại hình mà tính các của cổ cũng tuyệt hảo.
Chính sự xuất hiện đột ngột của học sinh chuyển trường đã kích động cả một làn sóng hào hứng ở trường Chokusei.
– Trời đất ơi, người đẹp nước Anh sắp tới trường chúng ta đó!
Thầy cô hay học sinh, bất kể trai lẫn gái đều mong chờ được thấy cổ.
Đương nhiên, tôi cũng là một trong số đám đông hy vọng được thấy người đẹp đó.
Tiếc là chúng tôi không cùng lớp. Tôi thậm chí còn không thể nhìn được gì vì đám đông vây quanh cổ. Vào những lúc như thế này, tôi rất không hài lòng khi là một sinh quá đỗi bình thường.
Nhưng có lẽ là sau những cố gắng và nỗ lực trong cuộc sống bình thường đó, tôi đã nhận được một phần quà từ thượng đế. Vào một hôm, vào ngày mà may mắn mỉm cười với tôi, tôi đã có cơ hội gặp Otori Emma.
Vào đầu học kỳ ba. Nhờ vào kỳ nghỉ đông, đám đông hâm mộ Otori Emma ở trường tôi đã tạm thời giải tán.
Vào ngày hôm đó, mặt trời như được trời chúc phúc mà chiếu sáng cả một bầu trời trong xanh.
Trong khi tôi đang trên đường khám phá trường mình như mọi ngày, cái thời tiết nắng ấm mang lại cho tôi một tinh thần vui vẻ (à, tôi đứng trong trường nên cũng chẳng ảnh hưởng mấy).
Vào khoảnh khắc đó, tôi đã thấy cô ấy. Người đẹp Otori Emma đang đi tới sân thượng một mình.
Lưỡng lự giữa lựa chọn [đi theo] hoặc [không]. Tôi liền chọn [đi theo] và bước lên sân thượng.
Vào lúc mà tôi thấy cô ấy đứng trên sân thượng, một làn sống nhiệt từ mặt trời khiến cả người tôi râm ran, người tôi nóng bừng và tạm thời không biết phải làm gì. Aaa, mình nên chào trước rồi đi tới hay lặng lẽ đi tới đây?
Lựa chọn thứ hai có hơi bất lịch sự nên tôi liên bỏ qua nó, và chào cổ một cái.
“Xin chào, sao cậu ở đây thế?”, tôi dồn hết can đảm và bắt chuyện với Otori Emma.
“Hể? Cậu là… Kurumichi Shinobu - kun phải không?”
“... A!”
Otori Emma biết tên tôi kìa, bà con ơi.
Chỉ một câu nói đó thôi mà đã khiến tôi cảm thấy mình thật đặc biệt rồi.
“Hay quá… tớ luôn muốn được nói chuyện với cậu đó…”
Hự, tim tôi hình như lỡ một nhịp rồi, anh em à. Tôi dòm Otori Emma một cái.
Bên dưới chiếc áo khoác ngoài của cổ, thì Otori Emma đang mặc một chiếc áo blouse, và tôi thấy sơ một vật gì đó trông giống vũ khí được giấu trong ngực cổ… À mà, tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ?
“Kurumichi - kun, thật hiếm khi có thể gặp cậu ở đây, nên…”
“Chúng ta trò chuyện một chút nhé?”
“... Ừm! Được chứ!”
Sau đó là một cuộc trò chuyện tuyệt vời và chúng tôi đã kết thân với nhau, cuộc gặp gỡ giữa tôi với Otori Emma y như những gì tôi mong đợi vậy.
“Tiêu rồi! Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi…”
“Ờ ha…”
Thế là khoảnh khắc như mơ này cũng phải kết thúc, và đã đến lúc chúng tôi quay về lớp.
Chợt Otori Emma nắm lấy tay tôi.“Um, Kurumichi - kun, …à không, Shinobu ơi!”
“Sao vậy Otori… à nhầm, Emma!”
Vào khoảnh khắc đó, giữa chúng tôi như có một sự nhất quán khó tả. Đã đến lúc rồi ư? Đây là thật sao?
“Từ giờ trở đi, cậu có thể… trở thành… bạn của tớ không?”
“... Đương nhiên, nếu cậu muốn vậy!”
Thế là tôi và Otori Emma thành bạn bè.
Tuy nhiên, đó lại là lần cuối chúng tôi có thời gian riêng tư với nhau. Mấy lúc khác như gặp nhau giữa hành lang thì chúng tôi sẽ không nói gì. Và vì chúng tôi khác lớp nên cũng không có gì diễn ra trong giờ học luôn.
Thành thử, qua hai tuần là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chúng tôi cũng trở thành một cuộc trò chuyện bình thường. Chúng tôi cũng có kết bạn online nhưng tôi đã quá e ngại để có thể bắt chuyện. Tôi phế vãi. Cứ thế, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chẳng đi về đâu hết.
Rốt cuộc, Emma và tôi chỉ là hai người bạn vô tình gặp nhau trên sân thượng cho đến hết học kỳ ba của năm nhất.
Câu chuyện của chúng tôi phải chờ tới học kỳ một, năm hai, mới bắt đầu…
***
Hôm đó, Emma cư xử rất kỳ lạ. Cô ấy trông có hơi bất an khi tôi thấy cổ ở hành lang. Mặc kệ thời tiết đẹp, cô ấy cũng không lên sân thượng vào buổi trưa.
Bộ tôi làm gì sai à? Với cái suy nghĩ này, tôi chuẩn bị đi về nhà sau khi tan trường.
Nhưng khi tôi đến cổng trường, tôi thấy Otori Emma đang đứng chờ mình.
“Shinobu, chúng ta có thể đi về cùng nhau không?”
Tôi lập tức đồng ý.
Trên đường về nhà. Tuy tôi đã quen nói chuyện với cô ấy ở trên trường, nhưng tôi lại không quen khi ở một môi trường khác. Do đầu tôi không nghĩ được chủ đề gì hay, nên tôi chỉ đi bên cạnh cổ thôi.
Bề ngoài thì tôi nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong đầu tôi lại quay như cái chong chóng tre vậy.
Cảm xúc bi quan thì chiếm lấy tim tôi, và tôi bắt đầu nghĩ tới những tình huống tồi tệ nhất.
“Nè, Shinobu. Chúng ta có thể dừng chân tại công viên một chút không? Tớ… có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu…”
Nghe vậy tôi liền tập trung. Cô ấy đang muốn nói gì với tôi đây?
Có thể nào.. không, tỉnh lại đi bản thân. Mày lấy bằng chứng đâu cho chuyện đó xảy ra chứ?
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Tôi tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh. Emma thì ngồi trên chiếc ghế dài và là một cử chỉ mời tôi ngồi bên cạnh cổ. Sau khi tôi làm vậy, cổ không nói gì.
Emma chỉ im lặng, nghịch lọn tóc vàng óng quanh ngón tay của cổ.
“Um… thật ra…!”
Cô ấy cố gắng nói vài lần nhưng lại im lặng.
Không được… vẫn chưa để lúc để tôi nói.
“Tớ đã luôn phân vân… sau nhiều lần chúng ta gặp nhau… cậu đã rất tốt bụng và dịu dàng. Tuy có mấy lúc cậu cư xử hơi kỳ lạ, nhưng tớ thấy đó cũng là một phần tốt của cậu…”
Cổ đang nói cái gì vậy?, tôi giả vờ không hiểu gì trong đầu.
Mặc dù có vô số khả năng đang diễn ra trong đầu, tôi vẫn nuôi một hy vọng nhỏ.
“Và tớ mong cậu có thể dành tấm lòng đó cho tớ. Ý tớ là…”
Emma nghiêng người qua tôi, chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Biểu cảm này chỉ có ở mấy cô gái đang yêu thôi. Aaa, tôi chưa bao giờ để ý rằng tôi mi mắt cô ấy dài đến thế.
Và khi cả hai chỉ cách nhau một hơi thở, Emma nhắm thật chặt mắt cổ lại.
Bàn tay cô ấy nắm chặt lại, thể hiện sự căng thẳng đến đỉnh điểm của chủ nhân nó.
“Tớ thích cậu, Shinobu! Tớ muốn chúng ta còn trên cả bạn bè! Từ bây giờ, tớ muốn làm bạn gái của cậu, được thuộc về cậu!”
Cái này là… Tôi đã mong chờ tình huống này từ lâu.
Nhưng khi nó thật sự xảy ra. Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không thể nói được câu nào đoàn hoàn mà chỉ thở như con cá mắc cạn. Nhục vãi đái.
“Không lẽ… cậu không thích tớ ư?”
Mắt cô ấy lấp lánh ánh lệ, càng khiến con người đá sapphire thêm tỏa sáng và đè nặng lên trái tim tôi.
Tôi còn đang chờ tiếng ai đó đánh thức mình hay tiếng chuông báo thức khỏi giấc mơ. Nhưng chúng tôi vẫn ở đây, và chỉ có tôi và Otori Emma ở cái công viên này, nên cái tên mà cô nhắc đương nhiên là tôi.
“Um, nếu vậy thì tớ sẽ không ép câu đâu...”
Nghe câu nói buồn bã đó. Tận thế dường như diễn ra trước mắt tôi, và trước khi tôi kịp thể hiện cảm xúc thật của mình, tôi chọn câu trả lời đảm bảo phẩm chất của mình.
“Ah, ha, ha…! Đâu có, tớ cũng thích cậu nha.”
Câu trả lời của tôi liền làm Emma thỏa mãn. Niềm vui của cô ấy liền thể hiện ra ngoài bằng cách vùi mình vào lòng tôi. Tôi thì trái lại, hai tay tôi chậm rãi và cẩn thận ôm lấy cổ.
“Cậu hãy cứ tin tưởng vào tớ…”
Thế là, tôi - Kurumichi Shinobu và Otori Emma đã trở thành người yêu.
—-------------------------------------------------------------
Giới thiệu gia đình Kurumichi:
Otori Emma.
Cô ấy là học sinh chuyển trường từ Anh, và là con lai của Anh và Nhật. Cô ấy đang nhắm tới gia sản của nhà Shinobu và trở thành bạn gái cậu ấy.
Kurumichi Shinobu.
Một thanh niên hơi thiểu năng được thừa hưởng Tập đoàn toàn cầu Koumura.
Kurumichi Chiyo.
Em gái của Shinobu đang trong năm ba trung học cơ sở. Cô ấy hay chọc mối tình của Shinobu và có mối quan hệ tốt với anh mình.
Kurumichi Dan.
Bố của Shinobu. Một người một người điềm đạm và thận trọng, ông ấy hay cho Shinobu lời khuyên về mối quan hệ của con trai mình.
Kurumichi Izumi.
Mẹ của Shinobu. Bà ấy cũng quan tâm đến mối quan hệ của con trai mình với Emma và rất ủng hộ nó.
—---------------------------------------------------------------
Trans để phần thông tin ở cuối để cho main mơ đc lâu hơn chút, chứ qua tập sau là main bt hết r :)))