Tiêu Yến được đưa đến bệnh viện, khi vết thương nơi bàn chân được y tá nhỏ thuốc khử trùng lên, Lăng Dương Thần rõ ràng nhìn thấy cô nhíu mày nhưng từ đầu đến cuối tâm trạng vẫn luôn bình thản.
Anh ta quát vị y tá nữ đang tỉ mỉ lau vết thương cho cô:"Này, cô cút sang một bên để tôi làm cho"
Giang Hạ âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt đưa mắt nhìn Lăng Dương Thần đoạt lấy dụng cụ trong tay y tá.
Tiêu Yến rụt chân lại nói:"Anh yên một chút đi, giành nghề với người khác làm gì?"
Anh ta vẫn cố chấp giữ chân Tiêu Yến lại, tỉ mỉ chẳng thua gì cô y tá, Tiêu Yến còn cảm giác đúng thật là anh thao tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bỗng dưng nghĩ đến những lần lăn lộn trên giường, tại sao lại trái ngược nhau đến như vậy.
Nhưng điều cô để tâm bây giờ là vì lý do gì anh ta đã xuất hiện ở đây, dù cho Tiêu Yến biết hai người kia đã báo cho anh nhưng anh không nên có mặt ở đây mới phải.
Dù cho lý do có là gì, cô cũng không thể phủ nhận rằng anh ta đã hai lần cứu cô khỏi chỗ chết, cô bỗng dưng tự cảm thấy con đường dẫn đến nhà họ Tiêu đúng là xa hơn cô nghĩ.
Sau khi đám người Hạ Băng Băng được Tiêu Yến trấn an mãi mới yên tâm rời khỏi bệnh viện trở về nhà, lúc này Lăng Dương Thần cũng đưa cô gái trở về biệt thự.
Tiêu Yến dọc đường chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì, cũng không có ý định muốn nói lời cảm ơn.
Đồ chơi của anh ta, anh ta phải có nghĩa vụ bảo vệ.
Được một lúc Lăng Dương Thần cuối cùng cũng hỏi:"Mấy người kia là sao?"
Dù cho bây giờ có không nói, với một người nghĩ mình là độc nhất như anh ta, cái gì cũng muốn biết thì anh ta cũng sẽ tự điều tra, chi bằng tự nói để bớt chọc điên.
Tiêu Yến lười biếng đáp:"Chắc là người của Tiêu Chí Nguyên"
Lăng Dương Thần nhướn mày:"Nhà cô cũng thú vị lắm, ba con đuổi giết nhau"
"Ba nuôi" Tiêu Yến cắt ngang sau đó ngẫm nghĩ lại nói:"À không, bây giờ ông ta không còn là ba nuôi của tôi nữa"
Một số người đã từng là gia đình, bây giờ liền trở thành kẻ thù.
Nếu là ai khác, Lăng Dương Thần nghĩ tuyệt đối sẽ trừ khử ngay, nhưng người này là Tiêu Chí Nguyên anh ta lại không muốn động tay, bởi vì biết Tiêu Yến muốn tự tay trả thù cả nhà họ.
Anh ta vuốt cằm, hoặc là không giúp hoặc là cô ta đến quỳ xuống cầu xin anh ra tay.
Tiêu Yến vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại ngăn cách anh và cô.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô gái nằm bịch lên giường nhìn lên trần nhà đầy ánh đèn lộng lẫy, chỉ mong giá như cô thật sự giàu như anh ta thì nhà họ Tiêu bây giờ đến xác cũng không còn.
Lăng Dương Thần vừa đưa cô về đến biệt thự cũng rời đi, ban nãy sau khi anh đột nhiên bỏ đi điện thoại liên tục đổ chuông của Vương Tử Vy khiến anh ta cảm thấy vô cùng phiền toái.
Tiêu Yến ngủ được một giấc liền bị tiếng tin nhắn liên hồi làm choàng tỉnh vươn tay ra xem, Ngô Hi Trạch liên tục gửi các link bài báo, cuối cùng gửi ba dấu!!!
Tiêu Yến cau mày bấm vào, tiêu đề của nó vốn chỉ là chủ tịch toàn cầu của KW cùng với đại tiểu thư của Vương thị cùng ra vào khách sạn.
Cô vốn chẳng bất ngờ, nhắn qua một câu:"Thì sao?"
Ngô Hi Trạch bấm gọi, Tiêu Yến vừa bắt máy đã nghe anh ta nói vọng qua:"Không phải giữa cậu và anh ta! "
"Ngô Hi Trạch, chuyện giữa tôi với anh ta cậu đừng quan tâm nữa, nếu có thể hãy để mắt đến Tiêu Chí Nguyên một chút, còn không thì dành thời gian đó cho MG đi"
Cậu ta mới nói một câu liền nhận mười câu như vậy thấp giọng nói:"Giọng điệu của cậu giống như đang tức giận"
Tiêu Yến cau mày nhận ra bản thân thực sự có chút khó chịu, cuối cùng nói:"Tức giận là bởi vì cậu đấy"
Biết Tiêu Yến sắp cúp máy, anh ta gọi giật lại:"Ey Tiêu Yến, nếu như vậy, chuyện nhờ anh ta bảo vệ cậu khỏi Tiêu Chí Nguyên e là có chút khó khăn?"
"Đừng lo, ông ta chỉ là con cáo già sắp chết, còn có thể làm được gì"
Nói xong Tiêu Yến cúp máy, màn hình di động vẫn đang dừng ở mục tin nhắn của Ngô Hi Trạch, những link bài báo vẫn còn nguyên vẹn trên màn hình.
Tiêu Yến ngắt đi xiết chặt mắt ép bản thân ngủ, dường như gần sáng cô lại bị đánh thức bởi sự mát mẻ từ bên ngoài ập đến ôm chặt lấy cô.
Mùi hương cơ thể thân quen làm cô có thể nhận ra là anh ta nhưng vẫn không mở mắt mà tiếp tục giả vờ ngủ.
Lăng Dương Thần biết Tiêu Yến là người chỉ cần có tiếng động hay sự đụng chạm nhỏ nào là có thể đánh thức cô, không lý nào bị ôm như vậy mà cô còn chưa dậy.
Vì muốn trêu chọc mà tay anh ta bắt đầu luồn vào bên dưới bộ váy ngủ sờ soạn lung tung, cuối cùng Tiêu Yến cũng bị chính sự ghê tởm của mình mà đưa tay ra ngăn lại.
Anh ta làm chuyện đó mãi không thấy chán sao? Vừa mới ra ngoài cùng với người phụ nữ khác lại quay về muốn làm chuyện kia với cô, con người anh ta phải đến mức nào?
Lăng Dương Thần thành công trêu ghẹo cô liền cười thấp, vùi đầu vào cổ Tiêu Yến phả ra hơi ấm nhẹ khiến da đầu cô căng lên có chút tê dại.
Thế rồi sau đó chẳng còn động tĩnh, anh ta cứ thế chìm vào giấc ngủ.
.