Lăng Dương Thần ném cô lên giường sau đó cúi xuống nói vào tai cô:"Ngoan ngoãn nằm đây chờ tôi"
Tiêu Yến nhíu mày nhìn theo anh ta đẩy cửa bước vào phòng tắm.
Cô ngồi dậy nhìn bộ dạng mình ở trong gương vô cùng tàn tạ, nhân cơ hội này định bỏ trốn.
Ấy vậy mà vừa vặn tay nắm cửa liền thấy nó đã bị Lăng Dương Thần khóa chặt.
Cô đá vào cửa một cái rồi nhìn xung quanh, chiếc rèm màu xám phủ lên cửa sổ phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt, Tiêu Yến chạy đến vén rèm ra đẩy cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Nhảy từ đây xuống không chết thì xương toàn thân cũng nát vụn, cách đó không xa là hàng rào chắn sắc nhọn, xui xẻo lệch một chút là chết không toàn thây.
Tiêu Yến vò đầu đóng cửa sổ lại, vừa quay lại anh đã đứng sờ sờ ngay trước mặt.
Nếu không phải cửa sổ đã đóng, có khi cô giật mình rớt xuống đó luôn cũng không chừng.
Cái tên không biết xấu hổ này còn không hề mặc gì trên người, tóc vẫn còn ướt nhỏ từng giọt xuống vòm ngực sau đó lăn xuống từng cơ bụng rắn chắc.
Lăng Dương Thần ép cô vào sát cửa sổ nói:"Muốn chạy trốn?"
Tiêu Yến vươn tay đẩy anh ra, Lăng Dương Thần chân như rễ cây bám chặt vào mặt đất không thể lung lay.
Bỗng dưng anh ta đưa tay mở toang cửa sổ ra, gió từ bên ngoài rít vào, người Tiêu Yến cứng đờ, cổ máy móc xoay ra sau nhìn xuống độ cao bên dưới.
Không lẽ anh ta tính đẩy cô từ đây xuống?
"Nhảy đi" Lăng Dương Thần giọng lạnh tanh không một gợn sóng.
Mặc kệ là như nào, cô cũng phải cứu lấy bản thân mình trước:"Tôi chỉ là mở cửa sổ ra hóng gió một chút"
Lăng Dương Thần vẻ mặt chẳng tin, ép sát cô hơn nữa, Tiêu Yến suýt thì vã mồ hôi, nếu anh ta còn tiến nữa cô sẽ từ đây thật sự ngã xuống.
Vậy mà anh ta lại đưa tay giật phăng chiếc khăn mỏng đang quấn kĩ càng trên người cô ra không nói hai lời đưa cậu nhỏ tiến vào.
Lần nào cũng bất ngờ khiến Tiêu Yến rên lên một cách ai oán, cô bám vào lưng anh thật mạnh để gồng lên cho vơi bớt cơn đau truyền đi.
Lăng Dương Thần giữ nguyên tư thế đỡ mông cô bế lên, Tiêu Yến theo phản xạ đưa hai chân quoắp chặt hông anh, cứ như thế bị anh ta đưa đến giường.
Không phải yêu, cũng chẳng phải có hứng thú, việc anh ta làm là bởi vì tính chiếm hữu cực kì cao, anh ta bị ảo tưởng rằng tất cả những gì anh ta nhìn trúng đều phải là của hắn.
Vậy cho nên hành động của anh ta cũng chẳng hề nhẹ nhàng mà vô cùng mạnh bạo, còn có thể dùng từ hung mãnh để hình dung.
Lăng Dương Thần như muốn xé tan nơi đó của cô ra, Tiêu Yến tuy bản thân mạnh mẽ nhưng không có nghĩa là không hề biết đau.
Không biết là cơn ác mộng ấy đã kéo dài bao lâu nhưng Tiêu Yến đã mệt đến mức ngất đi lúc nào không biết.
Cô tỉnh dậy lần nữa thì thấy mình không còn ở trong biệt thự nữa mà nằm ở trong một phòng khách sạn nào đó.
Ngồi dậy bật cười tự giễu, đàn ông thực sự chỉ coi con gái như một cái máy làm tình thôi, sau khi xong chuyện liền coi như không hề dính líu.
Tiêu Yến cảm thấy chỗ đó của cô đang đau âm ỉ không ngừng, thầm rủa cả gia phả nhà anh.
Sau khi trở về Tiêu gia, liền thấy ba cô ngồi một cách khí thế ở trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy cô về đã gọi giật lại:"Tiêu Yến, mày mau vào đây"
Tiêu Yến mệt mỏi tính không quan tâm mà lại đi thẳng lên lầu, lại nghe ông ta rống lên từ phía sau:"Mày không quay lại đây sẽ hối hận"
Cô đành chịu nhức tai quay lại ngồi bệt xuống sofa nhìn ông ta một cách không vui, lại nghe ông ta nói:"Mày vừa đi đâu về? Tao đã nghe Tử Sam nói hết rồi, có phải mày lại leo được lên giường của Lăng Dương Thần rồi hay không?"
Mẹ kiếp tên Sam San kia cũng nhiều chuyện quá rồi.
Tiêu Yến đưa ngón út ngoáy ngoáy tai rồi nói:"Nếu chỉ có vậy thì tôi đi đây"
Ông ta ném chiếc điện thoại ra trước mặt cô, bên trong là một đoạn video ở trong phòng khách sạn, hình ảnh vô cùng sắc nét từng khuôn mặt của cô và Lăng Dương Thần đang làm chuyện đỏ mặt.
Tiêu Yến không thể hiểu được ông ta là cái loại gì, dù không phải ruột rà nhưng nhìn một đứa con gái ở với mình từ nhỏ đến lớn làm chuyện đó, có phải quá biến thái rồi không?
Mà quan trọng là tại sao ông ta lại có đoạn video đó, Lăng Dương Thần đã đưa cho ông ta à?
Dựa vào gia thế hai bên, Tiêu gia không thể sánh bằng Lăng gia được, tuyệt đối không thể có quan hệ.
Cô nhíu mày vươn tay tắt máy cắt ngang đi những tiếng kêu chói tai, gằn từng chữ với Tiêu Chí Nguyên:"Sao ông lại có thứ này"
Tiêu Chí Nguyên bật cười:"Con xem ta là ai, đã leo được lên giường của Lăng Dương Thần thì mau đem về đây cho tao tỉ"
"Tại sao tôi phải làm chuyện đó?" Tiêu Yến đứng dậy quoát thẳng vào mặt Tiêu Chí Nguyên.
Ông ta không hề nổi giận mà bình thản nói:"Ta đang cần, chút tiền ấy với Lăng Dương Thần như giấy lau thôi chẳng đáng là bao.
Đừng có từ chối, nếu không tao sẽ tung video này lên, đời này mày không bao giờ có thể ngóc đầu lên được"
Tiêu Yến nhìn thủ đoạn bỉ ổi của ông ta tức đến nổ phổi, Tiêu Chí Nguyên, nhất định ông sẽ không thể có kết cục tốt.
Xong cô đứng bật dậy xoay người trở về phòng, ông ta bình thản nói vọng theo:"Ta cho con ba ngày để đem đủ số tiền đó về và tốt nhất là không nên thiếu một đồng".