Mặt Nạ Tình Yêu

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Rin con quay về đó là gì ??_ mẹ hắn đang ăn , bỗng bỏ đũa xuống , nghiêm mặt hỏi .

- Đúng đó anh quay về đó làm gì cơ chứ ???_ Lam cũng quay sang hỏi hắn .

- Con.........con ......có người đang chờ con ở đó _ hắn ngập ngừng một lúc rồi nói toẹt ra .

- Ai ???_ Cả Lam và mẹ hắn cùng đồng thanh hỏi .

- Dạ đó là ...................................._ hắn đang nói thì :

- Chào cả nhà _ một người đàn ông bước vào , với dáng vẻ lịch lảm .

- Baaaaaaaaaaa_ thấy vậy Lam vội chạy nhanh lại , ôm chầm lấy người đàn ông ấy .

- Mời anh vào , ngại quá anh vào đúng giờ này , mà chẳng ra đón tiếp kịp _ mẹ hắn cũng đứng vội dậy nở một nụ cười lịch sự .

- Đây là ................................._ hắn quay sang nhìn người đó , không biết tại sao hắn cảm thấy chẳng thiện cảm tí nào .

- Đây là ba em , có lẽ anh cũng đã quên rồi _ My đưa tay chỉa sang ba của mình nói .

- Cháu đã về rồi sao , trông khác hẳn _ ba Lam vừa nói vừa đi lại chỗ hắn .

- Cháu chào bác _ hắn đứng dậy lễ phép chào .

Cả quay quần bên chiếc bàn :

- Bệnh của chị nhà bên đó sao rồi anh _ mẹ hắn lên tiếng hỏi .

- Cũng đỡ hơn rồi , nhưng cứ ho mãi thôi _ ba Lam chậc lưỡi nói .

- Vậy phải tìm cách chứ để như vậy là khong ổn rồi đấy ạ _ mẹ hắn cuối đầu xuống nói .

- Ừ tôi cũng nghĩ vậy . Àk mà cháu có khỏe không ???Không tiện gì thì cứ bảo bác_ ba Lam quay sang đưa tay lên vai hắn hỏi .

- Dạ khỏe bác ạ _ hắn khẽ nhẹ nhàng nói .

- Ừ , đúng là tôi lẫm cẫm rồi , tôi hiệu trưỡng cái trường của nó học ở dưới , thế mà tôi lại đi tìm ở đâu xa _ ba Lam khẽ bật cười nói .

- Vâng , chắc chúng ta đều đã lẩm cẩm hết rồi _ mẹ hắn khẽ mỉm cười nhẹ .

- Tôi sang đây , để nói với chị , chuyện hôn ước của tụi nhỏ , cũng đã đến lúc rồi chị nhỉ ????????_ba Lam từ tốn nói .

- Vâng _ mẹ hắn khẽ gật đầu .

- Hôn ước cơ ạ ???_ hắn tròn xoe mắt nhìn mẹ mình .

- Ừ là hôn ước của con với Lam đó , bây giờ tụi con cũng đã đủ tuổi rồi còn gì _ mẹ hắn quay sang khẻ nói .

- Thế nhưng con vẫn không nhớ được gì cả _ hắn lắc đầu nói .

- Không sao , con cưới Lam rồi nhớ cũng chưa muộn mà _ mẹ hắn bật cười rồi nói .

- Nhưng.........

- Mọi chuyện quyết định vậy chị nhé ?? Tháng sau , chờ anh nhà về rồi chúng ta tiến hành lễ cười luôn , con gái tôi chắc cũng mong có chồng lắm rồi _ ba Lam khẽ quay sang chọc con gái mình .

- Ba này ........._ Lam đõ mặt , đánh nhẹ vào mình ba của mình .

Cả nhà bật cười lên , chỉ ngoại trừ hắn là vẫn đăm chiu suy nghĩ .

.....

Quay lại với nó :

Nó chẵng còn muốn biết gì xung quanh nữa , và nó cũng chẵng nhận thức được gì cả . Cứ đi theo bọn côn đồ đó mà thôi , có lẽ bây giờ đây nó muốn nhìn thấy ánh sáng , nhưng thứ ánh sáng ấy dường như đã biến mất rồi :

- Đúng là hàng ngon .

- Ừ nhìn mặt xinh đẹp thế này mà lị .

- Nhưng ăn nói thì giống bị thần kinh .

Cả lũ côn đồ cùng nhau dắt nó đi và tám thì :

- Đứng lại _ tiếng một người con trai lanh lảnh lên , làm cả đám quay đầu lại :

- Mày muốn gì đây nhóc ???_ một tên lại xách cổ áo người con trai đó lên .

- Tao muốn cô ấy _ người con trai hất mạnh tay tên côn đồ , chỉ về phía nó nói .

- Mày là thằng nào mà ngon nhỉ ??? Đòi dành mồi ngon của tụi này àk .

- Mồi ngon ??? Mày nói ai là mồi ngon vậy ???

- Tao nói con nhỏ đó , sao chẵng phải mày cũng vì nó ngon mà lại giành với tụi này sao .

Người con trai , tức đến sôi máu , xông vào đánh từng tên . Nhất là cái tên vừa nói ra câu đó , bị đánh , đến nổi máu bắn đầy cả ra . Một lúc sau cả đám đã bị đánh một cách thê thảm , đều cong bỏ chạy . Người con trai phủi tay rồi tiến lại phía nó :

- Cậu bị sao vậy hả ???_ người con trai quay nó về phía mình , nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh , đầy nước của nó .

- Lâm àk ?? Tôi cần ánh sáng , ánh sáng , tôi không thấy gì cả _ nó bâng quơ nói , rồi cười nhạt , một nụ cười như tắt đi mọi tia hy vọng .

- Có chuyện gì đã xảy ra vậy ???_ Lâm lo lắng đưa tay lên vai nó hỏi ,.

- Tất cả đều đã rời bỏ tôi mà đi rồi , người tôi yêu , người bà đáng kính của tôi , đều đã rời bỏ tôi ........................._ nó bật khóc , lại khóc , hôm nay nó khóc quá nhìu rồi , thế nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra mãi không thôi .

- Không , không ai bỏ cậu cả , chẵng phải cậu còn mẹ , còn em mình sao _ Lâm khẽ ôm chặt lấy nó .

Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là x và size là KB

Lâm ôm chặt nó , như để giải tỏa nổi đau của nó lúc này . Nó lại khóc và tiếp tục khóc , nước mắt của nó thấm ước cả bờ vài Lâm .

Một lúc sau nó khẽ đẩy Lâm ra :

- Tôi muốn về nhà _ Nó khẽ nói .

- Nhà ??? _ Lâm khẽ hỏi vì không biết nhà nó ở đây là nhà nào .

- Ngôi nhà của những người rời bỏ tôi _ nói đến đây Lâm đã chợt nhận ra . Vội lái xe đưa nó về nhà .

Chiếc xe dừng trước cửa nhà :

- Cảm ơn cậu đã chỡ tôi tới đây _ nó khẽ nói rồi vội quay lưng bước vào nhà .

Mở cửa bước vào , nó tưỡng như những kỷ niệm vừa mới còn ở đây , những ngày tháng cả người bên nhau , những tiếng cười vẫn còn vang rộ lên trên tâm trí nó , thế mà giờ đây một mình nó ngồi đây với bóng tối . Nó không muốn bật đèn lên vì nó sợ người khác nhìn thấy hết tâm can của nó . Nó còn nhớ rõ như in , những ngày tháng mới đầu quen hắn , những tiếng cãi lộn cứ vang cả lên , lúc ấy bà lại là người khuyên can , rồi cả đứa cứ nhảy vào mà ôm bà , cứ tranh giành bà mãi thôi . Nghĩ lại giống con nít thật , thế nhưng những ngày tháng đó đâu mất rồi , để lại bây giờ một mình nó đây ngồi lẽ loi trong bóng tối . Người giải thoát nó khõi thế giới màu đen , bây giờ lại trả y nguyên về vị trí cũ , nếu như vậy thì hắn đừng đến bên nó , đừng làm nó yêu hắn , để giờ đây nó còn đau khỗ hơn khi xưa .

...

Lâm ở bên ngoài , ngồi trước cửa nhà nó , mắt thì cứ nhìn vào trong , Lâm lo sợ , liệu có chuyện gì xảy ra với nó không , vì vậy Lâm đã không về nhà , mà quyết định ở đây trông coi nó . Ít nhất , bây giờ đây là điều mà Lâm có thể làm cho nó , mặc cho con tim Lâm , vẫn đang rĩ máu .

...

Một người khóc , một người đau lòng . Còn người còn lại thì cũng chẳng vui sướng gì hơn . Hắn đang lo lắng về cái vụ đính hôn , chẵng biết cái quá khứ đó là cái chết tiệt gì , nhưng bây giờ hắn muốn thoát khõi đây , mặc dù ở đây có mẹ , nhưng hắn chẳng cảm giác được tí nào là gia đình . Hắn nhớ nó , và hắn lo lắng cho nó , điều đó là điều đang xâm chiếm đầu óc hắn . Nhất định hắn sẽ tìm cách quay về .

người cùng đau khỗ , liệu chuyện có diễn biến tốt hơn ở cháp sau ???

Truyện Chữ Hay