Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

chương 72: đừng trông chờ tình cảm thật sự của ngụy giang thiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vô số đồ ăn ngon bày ra trước mặt, một con gà quay cỡ lớn, một đồng sơn hào hải vị. Quanh bàn tiệc sang trọng là dì An Bình, là tiểu Củ, là phúc đại gia, là Hạo nhi và tất cả, tất cả người ở cô nhi viện. Họ đều sum vây cạnh cô, cùng nhau cười nói vui vẻ, ăn uống hả hê no đến đi không nổi.

Đột nhiên...

"Ui da!" Tâm Đan ôm trán bật dậy. "Dương Nam Phương, anh điên hả? Sao lại đánh em?"

Dương Nam Phương bỏ cuốn sách trên tay xuống. "Nói đi tự học sao lại ngủ gật thành ra thế này?"

Tâm Đan dụi mắt. "Gia Vi, mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ."

"Muộn vậy rồi sao?" Tâm Đan ngáp một tiếng. "Ủa, Dương Nam Phương anh tới hồi nào vậy?"

Dương Nam Phương không trả lời mà nhìn vào cánh tay bị băng bó của cô. "Cánh tay sao rồi?"

"Còn cử động được, chưa tàn phế."

"Nói lung tung!" Anh gằn giọng cảnh cáo. "Còn Mộng Hương?"

"Chưa bại não." Mộng Hương cười đáp.

Sắc mặt Dương Nam Phương trải dài ba vạch đen. "Vật họp theo loài, đúng là chơi thân với nhau thì y chang như nhau."

Tâm Đan cười cười, lật sách ra rồi để đó chứ thật chất đọc không vào một chữ nào. "Ngủ một chút mà khỏe cả người."

"Ngủ riết rồi sẽ đần luôn đấy." Dương Nam Phương tiện miệng đâm chọt cô một câu.

Tâm Đan trừng mắt. "Có anh đần đấy, em ngày nào cũng thông minh ra một chút."

"Thông minh hơn thì nói chuyện với người lớn phải lễ phép một chút." Anh cầm cuốn sách gõ nhẹ vào trán cô.

Tâm Đan phùng má. "Thì anh giỏi cứ ra dáng người lớn đi rồi em dạ thưa."

"Thôi được rồi can hai người đấy, để chúng tôi đọc sách có được không?" Gia Vi nài nỉ.

Tâm Đan hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Dương Nam Phương thấy thái độ của cô hằn hộc thì hạ giọng lên tiếng. "Được rồi không phục chứ gì? Có ngon thì trả lời được câu hỏi của anh nếu không em chính là người đần."

"Được, trả lời thì trả lời, sợ gì chứ?" Tâm Đan hất cầm. "Hỏi đi, câu nào khó khó vào nhé."

Dương Nam Phương lừ mắt nhìn cô. "Đố em, trộn màu đỏ và màu xanh dương lại sẽ ra màu gì?"

"Anh đừng có đùa với người học y, mấy câu hóa học này em cũng từng xem sơ qua rồi,m là màu tím chứ gì?" Tâm Đan khoanh tay đáp.

"Được, giỏi hóa chứ gì?" Dương Nam Phương mỉm cười. "Sodium Chloride hay còn gọi là natri clorua là tên hóa học của một chất rất phổ biến. Nó là gì?"

Tâm Đan. "..."

"Thế nào?" Dương Nam Phương đắc trí. "Sao không trả lời."

Cái tên gì mà lạ thế? Tâm Đan còn chưa xem qua lần nào, chất rất phổ biến sao? Là chất gì mới được. Cô gãi đầu cố gắng nhớ xem đã từng nhìn thấy ở đâu chưa, cuối cùng vẫn không thể nhớ ra, đành chịu thiệt để Dương Nam Phương chê cười mình vậy. "Không biết!"

Cùng lúc này, giọng nói phía sau lưng của cô vang lên, dập đi nụ cười đắc thắng của Dương Nam Phương.

"Là muối."

Tâm Đan quay lại, hai mắt cũng bừng sáng. "Anh...à, thầy Ngụy!"

Thật may mắn, suýt nữa thì mừng quá mà lỡ miệng gọi bậy bạ rồi.

Ngụy Giang Thiên ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo rồi đi tới. "Sinh viên khoa y lại không biết chất cơ bản này sao?"

Dĩ nhiên câu nói này là để thẩm vấn Tâm Đan, nhưng Gia Vi mà Mộng Hương lại được cái giật mình chột dạ mà nhanh miệng giải thích. "Em biết, tụi em biết nhưng chẳng qua là không tham gia thôi."

Ngụy Giang Thiên không đáp, nhìn Tâm Đan chằm chằm. Cô liếm môi, khó khăn giải thích. "Thì lâu lâu cũng phải bị chập đĩa một chút chứ."

Anh không trả lời cô. "Đi tự học sao lại thành đố vui rồi?"

"Tại Dương Nam Phương nói em đần, em mới thách anh ta đố thôi." Tâm Đan bĩu môi giải thích.

Anh cười một tiếng, không nhịn được giơ tay vò tóc cô. "Còn oan ức gì nữa, nói đúng quá còn gì?"

Tâm Đan gạt tay anh ra, rồi đưa mắt nhìn ba người kia. Không ngoài dự đoán bọn họ ai cũng nhìn cô không chớp mắt cứ như thế khó hiểu với động tác vừa rồi của Ngụy Giang Thiên vậy. Anh cũng không quá khẩn trương mà ngồi xuống bên cạnh cô. "Đố vui cũng hay, tôi có thể tham gia không?"

Tâm Đan vỗ tay. "Đúng vậy, thầy Ngụy đây là người có IQ cao, Dương Nam Phương lần này anh chết chắc rồi."

Dương Nam Phương quan sát kỹ càng biểu cảm hiện giờ của Ngụy Giang Thiên, sau đó nói. "Được, nhưng anh đố em không phải đố thầy Ngụy."

"Thầy ấy sẽ làm trợ thủ cho em." Tâm Đan vỗ ngực, rõ ràng là vẻ mặt của cáo mượn oai hùm mà.

Ngụy Giang Thiên cũng không nói gì, mỉm cười nhìn cô.

Dương Nam Phương nghe thấy cô tự tin như vậy, trong lòng liền cảm thấy không vui. "Được, vậy chúng ta qua toán học. Dễ thôi, ba con gà mái đẻ ba quả trứng trong ba ngày. Vậy mười hai con gà sẽ đẻ được bao nhiêu quả trứng trong mười ngày?"

Gì chứ?! Câu đố gì mà nghe rối loạn tiền đình như thế này? Tâm Đan vội vàng giơ ngón tay lên, miệng lẩm bẩm tính toán. "Ba con gà, ba ngày, được ba trứng...mười hai con...thì là ba mươi..."

"Bốn mươi tám quả." Ngụy Giang Thiên tựa lưng ra sau ghế, thấy Tâm Đan bắt đầu có dấu hiệu trật đường ray thì uể oải lên tiếng.

Tâm Đan cũng không nghi ngờ mà liền vuốt đuôi khẳng định. "Đúng, là bốn mươi tám quả."

Anh khẽ cười, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hệt như một đứa con nít dựa dẫm mình của cô, trong lòng không khỏi như có một cọng lông vũ lướt qua. Anh giải thích. "Ba con gà mái cần ba ngày để đẻ ba quả trứng, tức là mỗi con đẻ một quả sau ba ngày. Nếu là mười hai con, chúng ta có mười hai quả sau ba ngày, và bốn mươi tám quả sau mười hai ngày."

Anh đứng lên, kéo theo Tâm Đan đứng lên theo. Lúc cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Ngụy Giang Thiên đã nói với ba người kia. "Xin lỗi, nhưng tôi có việc việc phải đem cô ấy đi."

Nói xong, bỏ mặt sáu con mắt trừng lớn đầy kinh ngạc kia mà kéo Tâm Đan rời khỏi phòng tự học. Cô cũng cảm thấy may mắn là trong phòng lúc này cũng vắng người, vì trời lạnh nên sinh viên cũng không siêng năng đi đọc sách nếu không chắc chắn ngày mai cả trường đều dấy lên tin đồn không hay.

"Anh, anh làm gì vậy?"

Ngụy Giang Thiên mở cửa. "Lên xe."

"Nhưng mà đi đâu?"

"Đi đấu kiếm."

"Đấu kiếm?" Tâm Đan còn ngơ ngơ ngác ngác thì bị anh đẩy lên xe.

Hội quán võ thuật ở thành Bách Nhật giờ này đã vắng hơn một chút. Cô đi theo Ngụy Giang Thiên vào bên trong, khắp nơi đều là phong cách cổ xưa hình như đây là nơi có truyền thông từ Trung Quốc, trên kể tủ phía xa treo rất nhiều thanh kiếm, găng tay quyền anh bài trí cũng đậm chất võ thuật. Cô thấy anh cầm lên một thanh kiếm, mà ban đầu cô cũng không biết đó là cái gì sở dĩ như vậy là vì nó quá dẻo, không bén kích thước thì nhỏ chứ không phẳng dẹp như mấy cây kiếm trong phim cổ trang. Tâm Đan cầm lên xem tới xem lui một lượt. "Anh đừng nói là anh bảo em đấu với anh nhé."

Ngụy Giang Thiên đeo găng tay màu trắng vào, không nhìn cô một cái, khẽ nhếch môi. "Em có trình độ không?"

"Anh..." Đúng là không, cô còn không biết cái cô đang cầm trên tay là gì.

Nhân viên của hội quán đem y phục lên, Ngụy Giang Thiên bảo cô đứng đây đợi rồi rời khỏi đi thay đồ. Tâm Đan thử vung thanh kiếm trong tay vài đường, nhẹ như thế này, dẻo như thế này thì làm sao đánh?

Đột nhiên, lúc cô không phòng bị nhất thì phía sau có người gọi một tiếng. Giọng nói kế bên tai bất thình lình vang lên làm Tâm Đan giật mình theo phản xạ nhắm mắt quay lại đồng thời định vung thanh kiếm lên.

Cũng may Nguyễn Trọng Hy không tệ trong việc né tránh, hắn nghiêng người qua một bên một tay túm lấy thanh kiếm của cô, sắc mặt còn chút hoảng sợ. "Này, em muốn làm gì vậy? Giết người hả?"

Tâm Đan giật lại thanh kiếm. "Gì chứ, ai bảo anh ở đâu chui ra làm tôi giật mình?"

"Tôi đi từ cửa chính vào đây, chui khi nào chứ?" Nguyễn Trọng Hy thở phào. "Em nhớ câu này không? Lần đầu tiên tôi gặp em, em cũng đã nói như vậy."

Tâm Đan xì một tiếng rồi quay đi chỗ khác, Nguyễn Trọng Hy giơ tay nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, hắn cũng cúi thấp người xuống. "Đừng nói với tôi em cũng tới đánh kiếm đấy?"

Tâm Đan đẩy hắn ra. "Ai nói chứ, là thầy Ngụy đưa tôi tới."

"Ồ, Ngụy Giang Thiên đưa em tới? Tôi còn tưởng em cố tình xuất hiện trước mặt tôi." Nguyễn Trọng Hy thu lại nụ cười, cợt nhả nói.

Tâm Đan thán phục nhìn hắn. "Chú à, chú cũng thật là phong phú, có lẽ đã đạt tới cảnh giới của sự hoang tưởng rồi đấy."

Nguyễn Trọng Hy hình như cũng không muốn đôi co với cô, khác với bình thường khi bị cô nói móc như vậy hắn chắc chắn sẽ gân cỗ cãi lại nhưng hiện giờ ngoại trừ một sự trào phúng đến lạnh lùng trong mắt cũng không có gì khác. "Thế nào, hai người thân thiết lắm sao? Yêu nhau rồi à? Nghĩ kỹ lại, nếu tôi phải gọi em một tiếng chị dâu thì thật là tổn thọ nhau quá."

"Anh, anh nói gì chứ?" Tâm Đan trừng mắt.

Nguyễn Trọng Hy nhếch môi. "Ô, đỏ mặt kìa."

"Nguyễn Trọng Hy anh đang cố tình kiếm chuyện phải không?"

"Thì sao? Chị dâu muốn dạy dỗ em sao?"

"Anh..." Tâm Đan tức tối, cứ hễ nhìn thấy vẻ cợt nhã trên mặt Nguyễn Trọng Hy là cô lại không giữ được bình tĩnh, có lẽ là trời sinh cô dị ứng với đàn ông trăng hoa, xem thường phụ nữ. Chính vì vậy cô không thể nào có thiện cảm với hắn được. Tâm Đan giơ tay muốn giáng cho hắn vài cái tát để hắn nghiêm túc lại, nhưng Nguyễn Trọng Hy làm sao có thể để cô động thủ trên đầu thái tuế như vậy? Hắn chỉ cần một tay, không cần nhìn tới cũng có thể thuận lợi giữ chặt cánh tay nhỏ đang tức giận muốn vung xuống của cô.

"Lâu ngày không gặp, càng ngày em càng nóng tính." Nguyễn Trọng Hy giữ chặt tay cô, dù đã đỡ được một cái tát nhưng vẫn chưa có ý định buông ra, ngược lại còn thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cúi xuống nhỏ nhẹ bên tai cô. "Nói cho em biết, đừng trông chờ tình cảm thật sự của Ngụy Giang Thiên, anh ta, nguy hiểm lắm."

Tâm Đan không trả lời, cũng không vội vàng giãy tay ra, cô chỉ không hiểu ý của Nguyễn Trọng Hy. Hắn đứng thẳng người, cũng không có ý định giải thích gì thêm, trên mặt lại trở về dáng vẻ bất cần thường ngày. "Ngược lại, em có thể suy xét đến người thật lòng với em, ví dụ như tôi chẳng hạn."

Cô nghiến răng, không nói không rằng giẫm chân mình lên chân hắn nhấn thật mạnh một cái.

Ngay lập tức sắc mặt Nguyễn Trọng Hy xanh mét vội vàng buông cô ra rồi ôm chân nhảy lò có trên đất. "Ôi trời ơi, cái cô gái này sao lại độc ác như vậy chứ? Đau chết tôi rồi..."

"Để anh bỏ cái tật từ nay đừng có trêu chọc tôi."

"Chuyện gì thế?" Lúc này Ngụy Giang Thiên trở lại, thấy tình huống trước mặt thì lên tiếng.

Nguyễn Trọng Hy thấy hình như khí thể của mình đang bị giảm sút, hắn buông chân xuống, giả vờ như cơn đau ở chân không có thật. Nghiêm chính đáp. "Không có gì, hàn huyên vài câu thôi."

Tâm Đan quay qua anh, lúc này trên tay anh cầm một cái mũ hình thù kỳ lạ. Bộ y phục vừa thay hoàn toàn là màu trắng, nhìn sơ qua không khác gì băng y tế quấn khắp người, có lẽ do ảnh hưởng nghề nghiệp nên Tâm Đan cũng có chút biến thái. Nhưng phải công nhận, bộ y phục này vừa hay lại ôm sát thân hình tráng kiện đầy quyến rũ của anh.

Mà giờ cô mới để ý nhìn lại, đứng nói chuyện nãy giờ hóa ra Nguyễn Trọng Hy cũng mặc đồ y hệt Ngụy Giang Thiên. "Hai người mặc đồ cặp à?"

Sắc mặt Ngụy Giang Thiên sa sầm. "Là đồ để đấu kiếm."

Nguyễn Trọng Hy nheo mắt. "Anh cả, đi đấu kiếm sao lại phải đem theo mỹ nhân vậy chứ? Muốn khẳng định cái gì sao?"

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi." Ngụy Giang Thiên giành lấy thanh kiếm mà Tâm Đan đang cầm trên tay. "Chỉ là muốn để cô ấy nhìn qua vài đường kiếm, để tự vệ khi cần thiết."

"Tôi thấy cả cây kiếm cô ấy còn không biết cầm đấy." Nguyễn Trọng Hy cười cười. "Tâm Đan, em đi theo tôi đi, đảm bảo không cần động tay chân, vệ sĩ của tôi lúc nào cũng có thể giữ cho an toàn cho em."

Ngụy Giang Thiên kéo cô lại gần mình hơn một chút, rõ ràng là đang phân định rạch ròi giữa cô và Nguyễn Trọng Hy. "Vậy thì cậu sai rồi, cô ấy không phải là người thích giao tính mạng của mình vào tay người khác."

Tâm Đan ngước lên, từ góc độ chỉ nhìn thấy chiếc cằm cương nghị cùng với ánh mắt lạnh nhạt của anh. Cô luôn cảm một cảm giác, cảm giác đó từ từ sinh sôi nảy nở, không nói thành lời.

Chính là, thấu hiểu.

Phải, rõ ràng là Ngụy Giang Thiên hình như rất hiểu cô.

Đúng là cô trước giờ luôn không muốn giao tính mạng của mình cho người khác quản lý, đối với cô đó là một việc rất ngu ngốc. Từ nhỏ, vào cô nhi viện, cho tới tận bây giờ tính mạng của cô đều do cô đảm bảo. Cho dù người khác có muốn cô cũng sẽ không tin tưởng được bất kì ai.

Nếu nói có lần nào cô liều mạng sống của mình để giao cho người khác nắm giữ hay không? Câu trả lời là có.

Chính là lần đó, ở trong khu rừng kia, cô đã nắm lấy tay của Ngụy Giang Thiên.

Đó là lần duy nhất, cô tin tưởng một người đến vậy.

Hóa ra, sự tin tưởng của cô đối với anh bắt đầu từ giây phút đó, kéo dài đến tận bây giờ.

Trong lúc cô đang lẳng lặng hồi tưởng, thì hai người đàn ông kia đang ngầm đấu mắt với nhau. Mỗi người một dụng ý, một suy nghĩ lại không ai nói ra, chỉ âm thầm đấu đá.

Nguyễn Trọng Hy gác cây kiếm lên vai. "Được thôi, chúng ta vào phòng."

Tâm Đan quay lại thực tại, nghe được câu này thì sững sờ. "Vào phòng? Hai anh hả?"

"Ừ!" Nguyễn Trọng Hy.

Tâm Đan. "... vào phòng làm gì?"

"Đấu kiếm." Nguyễn Trọng Hy.

Tâm Đan. "..."

Vào phòng đấu kiếm? Đầu óc cô lại trôi nổi phương nào...

Tưởng tượng cảnh hai người họ tranh nhau nói kiếm mình mạnh hơn kiếm đối phương, sau đó họ sẽ tỏ tình với nhau còn cô đành cam nguyện chúc phúc cho họ. Chỉ nghĩ thôi Tâm Đan liền cười sằng sặc, khi "tỉnh táo" lại thì bị hai gương mặt đang áp sát của Ngụy Giang Thiên và Nguyễn Trọng Hy dọa cho giật mình lui ra sau một bước.

Lúc này chính là một loại tư thế, hai người họ đứng cạnh nhau, còn cô thì lại đứng đối diện. Tâm Đan phải công nhận Nguyễn Trọng Hy và Ngụy Giang Thiên tuy không nét giống nhau gì cả nhưng lại đều anh tuấn bất phàm, hiện giờ cả hai người đều đang áp sát mặt nhìn cô. Tâm Đan có cảm giác mình đang là cô gái đáng giá nhất thế giới này, nếu có người đi qua đây chỉ sợ họ sẽ đem cô đi bán đấu giá.

Ngụy Giang Thiên nheo mắt. "Em nghĩ gì trong đầu thế?"

"Phải đó, nghĩ cái gì thế?"

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng vẻ mặt của hai người họ không khác gì đã biết được suy nghĩ bây bạ của cô rồi không bằng.

Cô mở to mắt, biết rằng không thể qua mặt nên thành thật thú nhận. "Gần đây, có đọc qua một số tiểu thuyết đam mỹ..."

"Vớ va vớ vẩn!" Hai người họ cùng đồng thanh mắng thẳng vào mặt cô, sau đó trừng mắt nhìn nhau một cái rồi đi vào phòng đấu kiếm.

Tâm Đan lau lau cái mặt, tuy rằng không có nhưng cô lại có cảm giác hình như có cả một xô nước bọt của hai người họ hất thẳng vào mặt cô thì phải. Không lẽ cô từ nữ phụ ngôn tình giờ lại thành nữ phụ đam mỹ sao?

Truyện Chữ Hay