Bên trong hội trường lớn, một cuộc họp nghiêm túc đã diễn ra. Không gian phòng được thiết kế hai tông màu đen nhạt và đèn đập kể cả nội thất như bàn họp và ghế cũng cùng một tông màu nhưng không vì vậy mà khiến căn phòng trở nên u ám ngược lại lối thiết kế này vô tri vô giác đã khiến mỗi người có mặt ở đây đều có tâm lý hết sức nghiêm túc. Chiếc đèn pha lê tròn lớn chiếm gần một nửa trần nhà phát ra ánh sáng công suất lớn nhưng lại không quá chói mắt. Ghế và Micro đã được đặt sẵn theo vị trí nhất định.
"Ung thư dạ dày với chủ yếu là ung thư biểu mô dạ dày, là một bệnh ung thư rất thường gặp. Tiên lượng của bệnh này vẫn còn xấu, với tỷ lệ sống thêm năm năm khoảng %. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đề cao phương pháp hóa trị liệu trong vấn đề chữa trị căn bệnh này."
"Nhưng tôi lại cảm thấy việc hóa trị cho bệnh nhân mắc chứng ung thư dạ dày là không cần thiết, ở một số trường hợp nó có thể gây ra tình trạng kiệt sức và ảnh hưởng xấu lên người bệnh nhân." Bác sĩ trẻ người Úc, đưa ra ý kiến của mình.
"Finn, tôi không nghĩ tới còn một phương pháp khác để thay thế hóa trị. Tuy nó mang rủi ro cao, nhưng trước mắt tôi thấy nó là con đường ngắn nhất."
"Đường ngắn nhất đó có thể là đường dẫn tới cái chết,một quy tắc không thể thay đổi của bác sĩ đó chính là trước tiên không hại người. Tôi thật sự rất phản cảm với thái độ đem người bệnh ra để mạo hiểm của bác sĩ Kay đây." Finn đáp trả một câu rồi bất ngờ quay sang người từ khi bắt đầu cuộc họp tới giờ vẫn không lên tiếng là Ngụy Giang Thiên. "Frederick, cậu nghĩ sao về vấn đề này?"
Cả phòng họp im lặng nhìn anh, Ngụy Giang Thiên lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào micro, rõ ràng là không để lời của Finn lọt vào tai làm anh ta phải gọi thêm một tiếng thì anh mới "tỉnh mộng" điều chỉnh lại tâm trạng rồi trả lời câu hỏi. "À, thực ra phương pháp hóa trị liệu là một điều trị cần thiết nhưng chỉ cải thiện tiên lượng ở một số bệnh nhân có chọn lọc và độc tính cao. Hiện nay, chưa có dấu ấn sinh học nào giúp lựa chọn bệnh nhân vào các liệu pháp hóa trị. Bằng các kỹ thuật nghiên cứu tế bào ung thư ở mức phân tử, trong đó có kỹ thuật nhuộm hóa mô miễn dịch, người ta đã xác định nhiều yếu tố phân tử rất liên quan với quá trình phát sinh và tiến triển ung thư dạ dày, trong đó có EGFR và HER. Các thuốc điều trị chức chế EGFR hoặc HER đang mang lại nhiều hứa hẹn trong điều trị ung thư dạ dày. Kết quả thử nghiệm cho thấy ở các bệnh nhân bị ung thư dạ dày đều tiến triển HER dương tính, thuốc kháng HER trastuzumab làm giảm nguy cơ tử vong, kéo dài thời gian sống thêm và dung nạp tốt.Điều này gợi ý cần phải chọn lựa đối tượng vào các điều trị thông qua các dấu ấn phân tử EGFR, HER. Và đây cũng là đề tài sắp tới trường Bách Nhật sẽ tiến hành cho sinh nghiên cứu."
Tiên lượng cung cấp một ý niệm về diễn tiến và kết cục có thể xảy ra của một bệnh – nghĩa là cơ hội mà một bệnh nhân sẽ hồi phục hay tái phát bệnh. Nhiều yếu tố ảnh hưởng đến tiên lượng của một người bệnh ung thư.
EGFR (Epidermal Growth Factor Receptor), HER(Human EpidermalGrowth Factor Receptor ): Thụ thể của yếu tố tăng trưởng thượng bì. -> Thật ra các nàng có thể lên google tìm hiểu, Wiki giải thích dài dòng quá, ta mà coppy qua đây thì nó chiếm nửa chương truyện rồi... TvT
Lúc này Cẩm Tiền bước vào, phòng họp lại im lặng chuyển hướng nhìn tới cô ấy. "Thật xin lỗi, tôi có chuyện tìm cậu Ngụy!"
Nói rồi cô ấy bước tới chỗ Ngụy Giang Thiên, cúi xuống nói vào tai anh. "Cậu Ngụy, Liên Chiếu không biết Tâm Đan đã trở về trường học chưa, cậu ấy không ở trường, cậu ấy đang đi xem tai nạn giao thông ở đường Sỹ Quyền.
"Bảo cậu ấy về trường tìm ngay cho tôi, đừng có đi hóng chuyện nữa."
"Vâng!" Cẩm Tiền đứng thẳng người chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên hàng mày của anh nhíu chặt lại. "Khoan đã, khi nãy cô nói...đường Sỹ Quyền?"
"Phải, đường Sỹ Quyền."
Ngụy Giang Thiên đứng lên, nói với những người đang có mặt trong phòng. "Thật xin lỗi nhưng tôi không thể tham gia cuộc họp."
Nói rồi anh đi thẳng ra cửa, ra lệnh với Cẩm Tiền đi theo sau. "Chuẩn bị vé máy bay, trong vòng hai tiếng trở về thành Bách Nhật."
"Nhưng còn công việc của anh bên này..."
"Giao cho Finn xử lý đi."
"Vâng ạ."
Ngụy Giang Thiên đi lên xe, lấy điện thoại gọi đi nhưng vẫn là tín hiệu không thể liên lạc. Lần đầu tiên anh cảm thấy chán ghét giọng nói của tổng đài như thế này, anh ném luôn điện thoại sang ghế bên cạnh. Cẩm Tiền ngồi ở ghế lái phụ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy anh như vậy cũng xem như được mở mang tầm mắt, cô làm trợ lý cho Ngụy Giang Thiên không phải chỉ mới ngày một ngày hai, trước đến giờ cô chưa từng thấy anh mất bình tĩnh như vậy.
"Cẩm Tiền!"
"Cậu Ngụy có gì căn dặn?"
"Điều tra về vụ tai nạn giao thông đó, nạn nhân là ai được chuyển đến bệnh viện nào?" Anh ra lệnh, âm thanh không cao không thấp nhưng lại vô hình khiến người khác cảm thấy áp lực.
"Dạ!"
Di chuyển nạn nhân xuống xe cấp cứu, một cô gái có vẻ như là bác sĩ chính của ca này chạy ra hỏi các y tá đi cùng chuyến xe cấp cứu nhưng bọn họ không ai biết tình hình để báo cáo, cô gái kia lại quay qua người đưa bệnh nhân vào bệnh viện là Tâm Đan hỏi. "Xin cô cho biết, tình hình cụ thể là như thế nào?"
Tâm Đan nhảy xuống xe cấp cứu, cùng vị bác sĩ kia đi theo băng ca, vừa đi vừa nói. "Anh ta đang chạy xe trên đường thì bị xe tải chạy cùng chiều tông ngã đập nửa người bên phải xuống đất, xây xác nhẹ. Bệnh nhân bị đau nửa người bên phải. Sau khi nhập viện, cơn đau có dấu hiệu tăng lên, đau nhất là ở hạ sườn phải, đau nhói từng cơn khoảng vài giây, đau tăng lên khi cử động, khi ho, giảm khi nằm nghỉ, không liên quan đến bữa ăn. Ngoài ra không có dấu hiệu bị sốt."
Câu hỏi của vị nữ bác sĩ kia là chỉ muốn hỏi bệnh nhân bị té như thế nào trong tư thế nào? Bị va chạm với loại xe gì? Nhưng có lẽ cô ấy không ngờ tới Tâm Đan lại nói ra chi tiết như vậy nên nhất thời bất ngờ hỏi lại. "Đồng nghiệp à? Tôi thấy cô sử dụng toàn là từ ngữ chuyên môn."
Tâm Đan mỉm cười, lấy thẻ thực tập sinh của mình trình ra. "Chào chị, em là Lâm Dung Tâm Đan sinh viên năm hai trường Bách Nhật."
"À, hóa ra là người nhà." Nữ bác sĩ kia nói. "Em là người chứng kiến vụ tai nạn, có thể cùng chị vào trong cấp cứu không? Những vụ chấn thương do tai nạn giao thông thông thường bác sẽ đều phải phối hợp với công an giao thông để chuẩn đoán chính xác nhất chấn thương trên người nạn nhân nhưng bây giờ nếu có đồng nghiệp cũng ở đây vậy tiện lợi hơn rất nhiều."
"Nhưng em chuyên khoa nội, còn này là ngoại thương..."
"Làm sao em khẳng định chấn thương do tai nạn giao thông không liên quan tới nội khoa?"
Tâm Đan ngẫm nghĩ. "Thôi được, xem như em theo chị Tâm Đoan học hỏi."
"Em biết tên chị hả?"
Cô cười một tiếng, giơ tay nắm kéo thả trên ngực vị nữ bác sĩ kia giơ lên. "Chình ình ở đây nè."
Tâm Đoan cười với cô, sau đó cả hai cùng đi vào bên trong phòng cấp cứu.
Các y tá bệnh viện Bách Nhật có trình độ chuyên môn không kém gì so với tổ trọng án, nhất là trong khoảng điều tra. Rất nhanh đã có một người chạy vào phòng báo cáo thông tin của bệnh nhân. "Bệnh nhân La Tấn Lương, nam tuổi, hiện là nhân viên bán hàng. Tiền căn ngoại khoa chưa ghi nhận bất thường, nội khoa cũng chưa có ghi nhận bất thường. Anh ta có thói quen hút thuốc lá, về phía gia đình cũng chưa có ghi nhận bất thường."
Một y tá khác phụ trách khám tổng quát bây giờ bước lên báo cáo. "Bệnh nhân tỉnh tiếp xúc tốt. Mắt – tai – mũi – họng không nhìn mờ, nhìn đôi, không ù tai, tai-mũi-họng không chảy dịch bất thường. Về hệ hô hấp bệnh nhân cảm thấy đau ngực, không khó thở, không khò khè. Hệ tuần hoàn ghi nhận không đánh trống ngực, không hồi hộp. Hệ tiêu hóa, bệnh nhân đau bụng hạ sườn phải, không tiêu chảy, không táo bón, không buồn nôn. Hệ thần kinh của bệnh nhân bình thường không nhức đầu chóng mặt, không tê tay chân. Hệ cơ-xương-khớp ghi nhận không đau khớp, không cứng khớp, nhưng cơ ở tay chân hơi đau. Về hệ tiết niệu – sinh dục tiểu bình thường, không đau rát gắt buốt, không tiêu máu, tiểu mủ. Ngoài ra chúng tôi chưa ghi nhận điều gì bất thường."
"Để em đo tổng quát xem." Tâm Đan quay qua hỏi ý Tâm Đoan.
Cô ấy gật đầu. "Ừ. Chị sẽ xem phần đầu mặt cổ của bệnh nhân."
"Bệnh nhân không tĩnh mạch cổ nổi ở tư thế Fowler, phản hồi gan tĩnh mạch cảnh là âm tính. Niêm mạc mắt hồng, củng mạc mắt không vàng. Tuyến giáp không sờ chạm, không có hạch bất thường."
Tâm Đan đồng thời cùng ngẩng đầu lên. "Về tổng trạng, bệnh nhân tỉnh, tiếp xúc tốt. Nhịp đập của mạch là lần/phút. Nhiệt độ hiện giờ là oC, huyết áp / hơi thấp. nhịp thở là là lần/phút. Chỉ số BMI ghi nhận được là ,, thể trạng trung bình. Hạch ngoại biên không sờ chạm, không dấu mất nước, không phù, không vàng da."
Y tá đứng bên cạnh phụ trách việc ghi chép phải vã mồ hôi để ghi lại. Bình thường chị Tâm Đoan của bọn họ đã rất cực khổ bởi vì tốc độ nói chuyện của chị ấy rất nhanh, bây giờ không biết nhảy ở đâu ra thêm một cô gái nói còn nhanh hơn cả Tâm Đoan.
Trong khi Tâm Đan đọc kết quả khám tổng thể thì Tâm Đoan đã tranh thủ xem vùng ngực của bệnh nhân. Ngược lại khi Tâm Đoan báo cáo phần ngực của bệnh nhân thì Tâm Đan đã khám xong phần bụng.
"Lồng ngực cân đối, di động đều theo nhịp thở, có vết xây xát dọc đường trung đòn phải, không chảy máu, lồng ngực không biến dạng, không dấu sao mạc. Sờ vào thì thấy mỏm tim ở LS đường trung đòn trái, rung thanh đều hai bên. Có tiếng gõ trong khắp phế trường. Nhịp Tim T,T đều, rõ, không âm thổi bệnh lý. Phổi có tiếng rì rào phế nang êm dịu, không rale bệnh lý. Dấu Harzer âm tính."
Tâm Đan gật đầu. "Phần bụng cân đối hai bên, di động theo nhịp thở, có vết xây xát từ dọc đường trung đòn phải xuống hạ sườn P trên rốn cm. Nghe thấy tiếng nhu động ruột đều." Cô bấm đồng hồ xem một lúc rồi nói tiếp. "Khoảng lần/phút, không âm thổi ở động mạch chủ bụng và động mạch thận. Tiếng gõ trong khắp bụng, không gõ đục vùng thấp.Sờ vào thấy bụng mềm, ấn đau nhẹ hạ sườn phải, gan lách không sờ chạm."
"Cột sống không gù vẹo, mạch ngoại biên đều và rõ, không phù chân, biên độ cử động các khớp bình thường, không dấu lạo xạo. Phần cổ mềm, không dấu thần kinh định vị. Ngoài ra chưa ghi nhận điều gì bất thường." Tâm Đoan nhìn tổng thể một cái rồi gật đầu, có vẻ khá hài lòng với kết quả khám sơ bộ của cả hai. "Ok, theo lời Tâm Đan nói thì bệnh nhân bị xe tải tông trúng đập nửa người bên phải xuống đất, trước mắt. Có thể khẳng định điểm chịu lực nhiều nhất là dọc đường trung đòn phải xuống hạ sườn P trên rốn Cục Muối. Chúng ta tổng kết như sau, bệnh nhân nam, tuổi, nhân viên bán hàng, tiền căn hút thuốc lá đã lâu, nhập viện vì đau hạ sườn phải. Triệu chứng cơ năng rất rõ ràng là bị đau nửa người bên phải, đau nhiều nhất ở hạ sườn phải. Ngoài ra Triệu chứng thực thể phản ánh vết thương ngoài da ở đường trung đòn phải xuống đến hố chập phải, ấn đau nhói ở hạ sườn phải. Từ đó chúng ta có thể đặc vấn đề, bệnh nhân bị đau nửa người bên phải nhiều nhất là ở hạ sườn phải, xây xác nhẹ nửa người phải, ngoài ra không triệu chứng bất thường khác. Là đặc điểm của tổn thương do tai nạn giao thông điển hình, không có bệnh lý nào khác. Tâm Đan, em cảm thấy như thế nào?"
Cô xem qua một lần nữa tình trạng thương tích trên người bệnh nhân rồi, suy nghĩ cẩn thận sau đó mới trả lời của hỏi của Tâm Đoan. "Thứ nhất, bệnh nhân đau quặn hạ sườn phải, không lan xuống dưới nên em thấy chúng ta có thể loại trừ cơn đau quặn do thận."
Tâm Đoan gật đầu. "Hợp lý, tiếp đi."
Tâm Đan bình tĩnh, cố gắng nhớ những kiến thức mà mình đã học. "Thứ hai, vì cơn đau không lan lên vai phải, không vàng da không sốt, murphy kết quả là âm tính nên em loại trừ cơn đau quặn do gan và cơn đau quặn do mật. Thứ ba, bệnh nhân không vàng da cũng không vàng mắt nên có thể loại trừ hiện tượng tắc đường mật. Tiếp đó, bệnh nhân đau sau chấn thương, trước giờ chưa đau tương tự như vậy lần nào, chưa có tiền căn bệnh lý. Cho nên phần lớn khả năng là đau nhiều do chấn thương. Thứ năm, bệnh nhân đau bên hạ sườn phải kèm theo xây xác bên phải, khả năng lớn là tổn thương các tạng như gan, phổi phải, thận phải và mật. Thứ sáu, bệnh nhân không đau theo kiểu màng phổi cũng như không đau theo kiểu thành ngực, khám rung thanh đều hai bên, phổi gõ trong, rì rào phế nang êm dịu nên có thể loại trừ tổn thương do phổi. Ngoài ra không có cơn đau quặn thận, không tiểu máu cho nên cũng không tổn thương thận và đường niệu."
"Thật ngạc nhiên cô bé, em là sinh viên năm hai thật sao? Có phải đứng nhất trường không hả?"
"Không có gì, là do em lúc nào cũng đọc sách nên trong đầu cũng thường theo phản xạ nghĩ ra nhiều biện luận như vậy." Cô đi tới thùng rác, tháo găng tay bỏ vào trong.
"Này, em học lớp nào thế?"
"Lớp nâng cao ạ, em là người dở nhất trong cái lớp nâng cao,cũng rất đáng tự hào." Tâm Đan hài hước đáp.
Tâm Đan hô lên một tiếng. "Thảo nào, phương thức biện luận của em chi tiết hệt như Ngụy Giang Thiên, hóa ra là học trò của cậu ấy."
Tâm Đan chỉ cười không đáp.
"Thôi không nói nữa, chị đi lo làm các xét nghiệm cận lâm sàng cho bệnh nhân, cảm ơn em phụ chị một tay."
"Không có gì đâu, chuyện nên làm thôi mà." Tâm Đan khách khí nói. "Nhưng nhìn sơ lược tình trạng của anh ta em đoán mò cũng thấy có % là bị rách bao gan rồi."
"Phải không? Cho số điện thoại đi, em mà nói đúng chị gọi tới liền kêu em là bà bà."
"Thôi đi tổn thọ lắm." Tâm Đan gạt tay. "Với lại em chỉ đoán mò, nếu đúng thì có lẽ em nên mở sạp làm thầy bói cho rồi."
"Cô bé em dễ thương thật đấy, thôi không nói nữa, hẹn gặp lại."
Cô chào tạm biệt Tâm Đoan. Trong lòng thầm nghĩ Tâm Đan và Tâm Đoan hình như hơi giống nhau thì phải?