Tranh Phù mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới phát hiện đã sắp đến trưa. Cô ôm chăn ngồi trên giường để đầu óc tỉnh táo lại, nhớ lại hình như sáng sớm Triệu Hành Uy nói với cô anh đến công ty, rồi bảo cô cứ ngủ tiếp.
Đứng dậy khỏi giường, chân cô hơi mỏi nhưng không đau, chắc là anh đã mát xa quá hiệu quả.
Lề mà lề mề thật lâu, cô mới nhàn tản xuống lầu. Thấy ông bà đã trở về, cô lập tức chạy vội qua. Vừa quay đầu, phát hiện hóa ra Hạ Lan Thấm cũng đã trở lại.
“Cô, đã lâu không gặp.” Quả thật đã lâu, từ sau hôm Hạ Lan Thấm ký thỏa thuận li hôn cô chưa gập lại cô ấy.
“Tranh Phù, đã lâu không gặp.” Hạ Lan Thấm ấp a ấp úng, “Hai người… hai người có khỏe không?”
Nhìn thoáng qua Hồ Địa Hưng đang ngồi bên cạnh, trong lòng cô ta vẫn không kìm được, cất tiếng hỏi.
“Ừ? Cháu và Hành Uy sao? Tốt lắm ạ.” Ngồi giữa hai ông bà, Tranh Phù có vẻ tự nhiên thanh thản, dường như chỉ coi Hạ Lan Thấm như cô ruột của mình.
Hạ Lan Thấm cũng không hỏi tiếp, người một nhà bao gồm cả Hồ Địa Hưng cùng đến nhà ăn. Vất vả lắm ông bà mới trở về, Tranh Phù tự nhiên hết sức làm nũng, trêu chọc cho hai ông bà cười sảng khoái.
“Ông bà đã gặp bé cưng chưa?” Ăn xong cơm trưa, mọi người cùng ngồi lại nói chuyện phiếm.
“Gặp rồi gặp rồi, không nghĩ tới ông lại được lên chức cụ nhanh như vậy.” Nhắc tới chuyện này, ông nội Hạ rất cao hứng. Người thừa kế tương lai của Hạ gia đã sinh con, lúc sinh thời ông còn có thể nhìn thấy chắt trai đương nhiên rất cao hứng.
“Hai thằng nhóc giống con hổi nhỏ như đúc.” Bà nội Hạ cũng phá lệ cao hứng.
Gương mặt Tranh Phù đầy hắc tuyến, thiệt tình cô cảm thấy hai thằng nhóc kia chẳng khác gì những đứa trẻ khác. Trừ lúc bình thường chơi đùa với hai đứa, thì cơ bản cô cũng không quản nhiều. Bé con mềm nhũn như vậy, cô sợ mình không cẩn thận đánh rơi con mất.
“Chú Hồ, sao chú lại cùng về với cô cháu? Chẳng lẽ hai người…” Nói một nửa, ánh mắt đùa dai của Tranh Phù lưu chuyển ở trên thân hai người.
“Không có, chỉ là trùng hợp thôi.” Hạ Lan Thấm lập tức phản bác.
Hồ Địa Hưng nghe vậy trên mặt thoáng nụ cười khổ, anh đợi cô lâu như vậy, chỉ sợ trong lòng cô vẫn chưa buông được Triệu Hành Uy mà còn muốn tiếp tục cố gắng. Nghĩ lại cũng đúng, chẳng phải lúc đó anh cũng không bỏ được Hạ Lan Thấm, vẫn đi cùng cô hay sao.
Tranh Phù chỉ cười cười không nhiều lời, tình cảm của người lớn rất phức tạp, co không muốn hỏi tới cùng. Tuy nhiên buổi chiều cô đã hẹn với Thi Lạc Vân, nên chỉ hàn huyên cùng mọi người vài câu, rồi lập tức vẫy vẫy tay rời đi.
Nơi hẹn với Thi Lạc Vân rất gần Thiên Long, nên cô chuẩn bị trực tiếp đi tìm Triệu Hành Uy, cho anh một niềm vui bất ngờ.
“Tranh Phù, cậu thật sự để mình làm phù dâu của cậu?” Thi Lạc Vân còn có chút không dám tin, thanh mai từ thời tiểu học với cô, hóa ra lại là thiên kim tiểu thư của Hạ gia. Trước kia rõ ràng cô còn hay đến nhà Tranh Phù nhà, cũng chỉ là căn nhà bình thường thôi mà.
“Làm sap, cậu không đồng ý sao? Không phải là không coi mình như bạn bè nữa chứ, chúng ta đã nói ai kết hôn trước thì người còn lại làm phù dâu còn gì.” Đại khái cũng biết suy nghĩ của cô ấy, Tranh Phù cố ý bẻ cong đề tài.
“Đương nhiên không phải! Chính là…” Thi Lạc Vân không còn gì để nói, không có biện pháp phản bác, “Lần đầu tiên tham gia hôn lễ của người có tiền, mình hơi khẩn trương.”
“Khẩn trương cái gì, mình là cô dâu còn không khẩn trương, cậu là phù dâu có cái gì phải khẩn trương.” Hiển nhiên Tranh Phù chỉ cười nhạt với bộ dạng lo lắng của cô ấy.
Thi Lạc Mây cẩn thận nghĩ, quả thật là vậy! Cô dâu cũng không phải cô, sao lại khẩn trương. Cô chỉ tham gia hôn lễ của bạn tốt mà thôi.
“Cũng đúng, mình thật ngớ ngẩn.” Nghĩ như thế, cô ấy lập tức thả lỏng, cùng Tranh Phù tán gẫu mấy chuyện lý thú.
Hai cô bé cười cười nói nói, không có bất kỳ khúc mắc nào.
“Đúng rồi, chồng cậu rất đẹp trai, cậu không sợ anh ấy bị người phụ nữ khác bắt cóc? Nghe nói trước kia anh ấy có rất nhiều phụ nữ?” Nhớ lại trọng điểm, Thi Lạc Vân rất ngạc nhiên.
Đối với chuyện tình cảm và thân phận của Triệu Hành Uy và thân Tranh Phù cũng không nhiều người biết, nhưng tin tình cảm trước kia của Triệu Hành Uy thì toàn bộ tạp chí bát quái đều đưa tin.
“Bắt cóc? Sẽ không đâu, có cái gì phải sợ.” Cô tin tưởng Triệu Hành Uy, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới vấn đề này.
“Cậu không lo lắng chút nào? Cũng không ghen với ai? Trước kia anh ấy có nhiều nữ nhân như vậy, cậu một chút cũng không ghen tị?” Thi Lạc Vân lại thở dài, chẳng lẽ vì kẻ có tiền thường không giống với người thường?
“Cậu cũng nói là trước đây, hiện tại anh ấy không như vậy.” Tranh Phù nhún vai, cô làm chi tự tìm phiền phức đi quan tâm tin tình cảm trước kia của Triệu Hành Uy.
“Vậy nếu như hiện tại có, cậu sẽ làm sao? Trực tiếp đá luôn, hay là vẫn nén giận? Không phải anh ấy là ông chủ lớn sao, sẽ luôn ra ngoài xã giao, chẳng lẽ cậu đều sẽ không cảm thấy không thoải mái trong lòng.” Thi Lạc Vân ăn ngay nói thật, dựa theo tình hình chung, mấy ông chủ lớn không phải đều như thế còn gì, có rất nhiều thư ký đi cùng.
“Trong lòng không thoải mái?” Tranh Phù sửng sốt, suy tư. Kỳ thực cô cũng không biết, lúc trước vẫn suy nghĩ ghen là cảm giác gì. Trước kia đại khái là cô được nam sinh theo đuổi quá nhiều, nên hoàn toàn không biết cảm giác ghen tị, muốn mà không chiếm được.
Tuy nhiên trọng tâm đề tài của hai cô gái lại chuyển rất nhah, Thi Lạc Vân nhìn qua cửa sổ kính, nhanh chóng chuyển qua bàn luận quần áo của những người đi đường.
Hai cô bé nói chuyện rất lâu rồi mới chia tay, Tranh Phù bước chậm xuôi theo lối đi bộ khoảng mười phút là đến Thiên Long.
Kỳ thực cô đang muốn chạy vào đại sảnh, đứng đó hét lớn một tiếng với tiếp tân, bảo chủ tịch của các ngươi lăn ra đây, để thể hiện rõ khí phách mạnh mẽ của cô. Nhưng… Hiển nhiên mấy cô tiếp tân ở đại sảnh vừa nhìn thấy cô thì lập tức dẫn cô vào thang máy, cho nên hiện tại cô đang đối diện với bảng số nhảy liên tục nói lảm nhảm.
“Chẳng lẽ không thể để tôi thể hiện một chút khí phách của bà chủ? Tôi cũng là người rất khí phách đấy!” Lần sau nhất định phải bảo mấy em gái tiếp tân không cần nhiệt tình như vậy, hãy để cô thử một lần.
Bước ra khỏi thang máy, kết quả không thấy Triệu Hành Uy đáng nhẽ phải tới đón cô.
Kỳ quái, người nào đó không phải mỗi lần đều sẽ sớm chờ ở cạnh thang máy? Chẳng lẽ đi họp.
Nhún vai, cô chủ động bay vào văn phòng của anh. Cô nhủ thầm, thế nào mà nam thư ký ngốc nghếch kia cũng không ra đón cô, hôm nay thật kỳ quái nha.
“Triệu Hành Uy, anh có bên trong hay không?” Người chưa tới tiếng đã tới trước, vì thể hiện khí phách của cô, nên cô cất tiếng hỏi trước, rồi không lấy tay mở cửa, mà trực tiếp dùng chân đá văng.
Rồi sau đó, một màn cẩu huyết liền xuất hiện. Hạ Tranh Phù cô thề, đây là màn cẩu huyết tệ nhất mà cô từng gặp suốt mười chín năm qua.
Chỉ thấy một phụ nữ như con bạch tuộc dính trên người Triệu Hành Uy, mà hiển nhiên sự xuất hiện của cô làm cho ba người bên trong đều kinh ngạc. Đúng vậy, nam thư ký ngây ngốc kia cũng ở đó. Nga, không đúng, phải là hai người thôi. Người phụ nữ bạch tuộc kia hiển nhiên không đặc biệt kinh ngạc.
“Các người…đang làm cái gì?” Tự nhiên cô lại muốn ăn bạch tuộc nướng than.
Triệu Hành Uy lập tức dùng sức đẩy Lâm Phi đang bám trên người ra, vội vàng chạy tới bên người Tranh Phù.
Bởi vì thư ký không ở phòng thư kí, không thể chuyển điện thoại thông báo từ ban lễ tân cho Triệu Hành Uy, nên bọn họ cũng không biết Tranh Phù đến đây. Cho đến tận lúc nghe thấy tiếng gọi của Tranh Phù ngoài cửa, Triệu Hành Uy căng thẳng, nhíu mày hận không thể khiến Lâm Phi lập tức biến mất, nhưng đột nhiên lại bị cô ta bám dính lấy. Tiếp theo thì Tranh Phù thấy một màn kia.
“Tranh Phù, em nghe anh giải thích, anh và cô ta không có chuyện gì cả!” Sợ cô hiểu lầm, Triệu Hành Uy cố gắng giải thích.
Tranh Phù nhăn mày, nhìn chòng chọc vào người phụ nữ đang vênh mặt ra oai kia. Cắt, nếu lúc này cô cãi vã với Triệu Hành Uy, không phải là đúng ý cô ta sao.
“Chẳng lẽ, anh, thư kí và dì bạch tuộc này chuẩn bị chơi trò p?” Cô nhận ra người phụ nữ này, Lâm Phi người của Lâm gia, một trong những tình nhân trước kia của Triệu Hành Uy.
“Sao có thể!” Bị lời của cô dọa, Triệu Hành Uy lập tức phản bác.
“Vậy, ngay cả thư ký nhà anh cũng ở đây, rõ ràng là con hổ bạch tuộc nào đó không biết xấu chủ động quyến rũ không được, cuối cùng chỉ có thể làm vậy.” Cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Tuy cô biết rõ Triệu Hành Uy hoàn toàn không có khả năng phát sinh cái gì với Lâm Phi, nhưng cô thật sự rất không thoải mái!
Đợi chút, cái này chẳng lẽ được gọi là ghen sao? Cô không thích người phụ nữ khác nhòm ngó Triệu Hành Uy, cho nên cô đang ghen?
Có tình cảm mới có thể ghen tị a, trước kia lúc cô nhỏ đối mặt với những người này, có phải đều có cảm giác này. Cho nên nói, bây giờ cô yêu Triệu Hành Uy?
“Hành Uy, em…”
“Cút ra ngoài! Lâm Phi, đừng ép tôi động thủ với Lâm gia.” Tính nhẫn nại Triệu Hành Uy đã hoàn toàn không còn, cuối cùng bùng phát giận dữ.
Cơn tức của anh cuồn cuộn, khiến Lâm Phi cuối cùng cũng hiểu người đàn ông này thật sự chỉ có tình cảm với một mình Hạ Tranh Phù. Nhưng cô ta cũng có kiêu ngạo của cô ta, cô ta ngẩng cao đầu hừ lạnh một tiếng rời đi.
“Tranh Phù, anh…” Anh rất muốn giải thích, nhưng cô vẫn giữ sự bình tĩnh.
Nhìn thấy anh đứng cạnh người phụ nữ khác cô vẫn bình tĩnh như vậy, có ngay từ đầu cô vẫn không tình cảm với anh? Như vậy, anh giải thích hay không giải thích, có ý nghĩa gì.
“Hừ! Hành Uy, buổi tối em muốn ăn bạch tuộc nướng than, bạch tuộc xào, bạch tuộc chiên!” Bảo cô nói ra miệng mình đang ghen thì hoàn toàn không có khả năng, nói như thế thì người đàn ông này hiểu rõ chưa.
Triệu Hành Uy cảm giác tâm tình mình giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, xuống thấp rồi lập tức lên cao.
“Tranh Phù!? Ý của em là… Em…” Cô cũng là có cảm giác, cô thật sự ghen!
“Nói, ăn hay không ăn bạch tuộc.” Đồ ngốc, anh không hiểu da mặt cô mỏng không thể nói toạc ra hay sao.
Khóe miệng Triệu Hành Uy nhếch lên, thân thể nhẹ bổng, lập tức ôm lấy Tranh Phù, khóe mắt liếc thư kí ngu ngốc ý bảo đi ra ngoài. Thật là tên đần độn, chẳng lẽ không nhìn thấy ông chủ của mình đang ôn tồn dỗ dành bà chủ.
“Sẽ cho, đương nhiên là cho. Nhưng, ăn nhiều loại như vậy, không sợ khó tiêu hóa sao?” Ôm cô ngồi trên ghế, trong lòng anh vô cùng ngọt ngào. Mặc kệ có phải cô yêu anh hay không, ít nhất cô đang ghen, nhìn thấy người phụ nữ khác dính lấy anh, cô sẽ ghen. Đây là hiện tượng tốt!
“Vậy anh ăn cùng em.” Nhìn Triệu Hành Uy cười giống tên đần, lần sau cô sẽ đến phá phách ngay từ cửa của Thiên Long, hù chết toàn bộ người của công ty, để bọn họ nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của ông chủ!
Ôm chặt cô gái trong lòng, nụ cười của Triệu Hành Uy càng thêm rực rỡ.
“Tranh Phù, anh yêu em, rất nhiều, rất nhiều.” Anh lại nói yêu cô một lần nữa, đương nhiên cũng không thể kỳ vọng cô sẽ đáp lại.
“Ừ… Em cũng thế.” Chôn ở gáy anh, cô nhẹ nhàng nói.
Triệu Hành Uykhép mắt dựa vào người cô, tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Ha ha, anh nói yêu cô, kết quả Tranh Phù nói cô cũng thế… Cô cũng thế!?
“Tranh Phù… Em, em, em vừa nói cái gì?” Anh có nghe lầm hay không?
Đẩy Tranh Phù trong lòng mình ra một chút, đôi mắt đen của anh cháy lên sự chờ đợi và niềm vui, anh ôm chặt lấy cô.
Bị anh nhìn chòng chọc như thế, Tranh Phù lập tức mặt đỏ, quayy người một cái lại chôn ở cổ anh.
“Em nói, em cũng thế! Đại sắc lang, đại biến thái, bây giờ còn bị nghễnh ngãng nữa.” Hừ hừ, bắt cô nói em yêu anh… Ác, đáng ghét. Thế này là đủ rồi, anh biết là được rồi.
Trong mắt Triệu Hành Uy lóe lên vô số cảm xúc, đây là lời nói yêu mà anh chờ đợi đã lâu. Cô thật sự yêu anh? Vậy nên, không còn là một mình anh lưu luyến si mê cô?
“Tranh Phù! Tranh Phù! Tranh Phù của anh! Anh yêu em, anh yêu em!” Anh điên cuồng thổ lộ bên tai cô, hôm nay kích thích quá lớn, khiến anh bắt đầu cảm giác có phải là mình đang nằm mơ không.
“Biết rồi!”
Anh già này thật dài dòng, nói nhiều lần như vậy làm gì.
Thật thẹn thùng a, mặt cô nóng đến mức có thể rán trứng được rồi, khẳng định là đỏ như quả cà chua!
Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường