Dưới hàng tít, bài báo viết rằng sự việc bắt đầu vào khoảng ba giờ chiều hôm qua, mọi người bắt đầu nôn mửa và "phàn nàn về các triệu chứng khác như nổi ban đỏ và chóng mặt", và rằng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt. Nghe không giống lắm và họ cũng chẳng nhắc gì đến hơi gas. Tôi tìm từ khóa ấy bên ngoài bài báo nhưng chỉ tìm được một manh mối duy nhất trên diễn đàn của những người làm việc tại khu vực công viên ấy, họ nói về việc "tại sao ai cũng hoảng loạn lên như thế" và "tại sao lại phải chờ đến hai tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu". Không ai nhắc gì tới hơi gas. Chẳng giống gì cả, tôi nghĩ. Cô ta chỉ cuống lên thế thôi. Hừ, sao cũng được. Dù gì mày cũng thích cô ta, phải không? Một cuộc hẹn dễ dàng. Phải rồi. Thư giãn đi.
Tôi chui ra khỏi cái kén ngủ, chuyệnh choạng đi ra rồi lại đi vào phòng tắm, lau người với một chiếc khăn tắm hiệu PDI Super Sani Cloth Germicidal Degradable WipeTM thay vì tắm, dùng miếng chải răng xát lên hai hàm thay vì đánh răng, ăn một thìa bánh kem bơ lạc, kiểm tra đồng hồ đo, xem qua các bể cá. Nhiệt độ bể, xong. Máy hút cặn, xong. Máy cho ăn tự động, xong. Máy kiểm soát hóa chất, xong. Kết nói hệ thống trong nhà với điện thoại, xong. Thức ăn cho cá, xong. Tốt rồi. Tóc, hơi thở, lăn khử mùi. Xong. Tôi mặc vào người bộ lễ phục mùa đông sạch sẽ, đặt lại chế độ cho máy cho ăn tự động, máy định liều lượng và chuông báo động, nuốt thêm một thìa bánh kem bơ lạc đầy và lừng khừng đi ra cửa đằng sau. Trời khá nóng so với tháng . De todos modos (Chẳng sao – Tiếng Tây Ban Nha). Ví, chìa khóa, xắc-cốt đựng tiền, hộ chiếu, điện thoại. Xong. Mặt nạ phòng hơi gas. Xong. Túi dụng cụ, khăn tay, thuốc. Xong. Mũ. Giày, áo sơ mi…
Ấy quên.
Tôi quay vào trong nhà, lục cái két cũ của Lenny, người chủ trước đây, lấy ra hai chiếc ví đeo cổ chân – chúng khá to và nặng vì mỗi chiếc chứa ba mươi đồng vàng Krugerrand, mười ngàn đô la tiền trăm và hai ngàn đô la tiền hai chục – tôi đeo chúng vào để phòng khi có một cuộc chiến tranh hóa học thật sự. Xong rồi. Chuông báo động, xong. Khóa chính, xong. Then, xong. Ta lên đường thôi.
Trời quá nóng để trùm áo vét nhưng tôi vẫn cứ mặc. Trời trong. Nước hồ Okeechobee lặng nhưng không lấp lánh, nom giống như da bụng của loài cá kiếm. Bầy quạ đang náo loạn lên vì thứ gì đó ở cuối con đê. Ngoài ra, mọi chuyện có vẻ bình thường. Thậm chí bình thường đến vô vị. Đúng như cách mà chúng ta thích nơi này. Chiếc Cuda đẹp mắt nằm giữa chiếc Mini Cooper cũ và chiếc xe tải Dodge trong khu đỗ xe riêng chứa được mười chiếc của tôi. Phải đưa nó đến bãi xe ở khu Colonial Gardens để sạc ắc quy mới được. Bỏ mấy cái bánh xe hiệu Geoffrey Holders này đi và kiếm lấy một bộ Pirelli s. Tôi đi bộ qua ba dãy phố về hướng tây. Ông bố, bà mẹ và tất cả lũ trẻ nhàVillanueva đang làm việc ngoài sân, và tất cả cùng chào tôi như thể tôi là Squire Stoufellow vậy. Mình có nên đánh động cho họ rời khỏi chỗ này không nhỉ, - tôi phân vân. Chẳng có lý do nào hợp lý, phải vậy không? Hai chiếc máy bay chở lính, có lẽ là loại C-, đang ầm ì bay ở độ cao khoảng mười ngànfeet về hướng tây đến căn cứ không quân MacDil. Tôi luôn có cảm giác những cỗ máy đó ầm ĩ quá sức, dù tôi vẫn biết là chúng vốn ầm ĩ. Điện thoại của tôi rung. Tôi đeo tai nghe và nói: "xin chào". Marena nói cô ta sắp tới mốc .
- Được rồi, - tôi đáp, - nếu cô xuống xe ở mốc , sẽ có một quán Baja Fresh, tôi sẽ ở đó.
- Chúng tôi sẽ không ra khỏi đường cao tốc đâu.
Hừ.
- Ừ, cũng được, thế thì tôi sẽ…tôi sẽ đứng cách khoảng một trăm yard…
- Anh bật hệ thống định vị lên được không?
- Ồ, được, - tôi đáp, - được thôi.
Tôi tìm thấy chức năng đó trong mục "Kết nói GPS" và khởi động.
- Được rồi, tôi thấy anh rồi, - cô ta nói.
Không, tôi nghĩ bụng, cô chỉ thấy một cái chấm thay cho tôi thôi.
Tôi lại lọc cọc đi lên phía đường cao tốc và đứng phơi mặt ra giữa gió phần phật. Mẹ nó chứ, - tôi nghĩ, - khó chịu rồi đấy. Tôi cho hiển thị trang Local.com (Một trang tin tức địa phương) lên màn hình điện thoại và nghiêng nó đi để đọc dưới ánh mặt trời lóa mắt. Rõ ràng không phải chỉ có một vài người, mà là một trăm thì đúng hơn, và cảnh sát đã tấn công họ bằng một thứ gọi là Hệ thống ngăn chặn tích cực, tức là một loại bước sóng gây đau đớn nhưng không thương vong. Song như vậy cũng có gì nghiêm trọng lắm đâu, tôi nghĩ. Cô ta chỉ xoắn lên thôi. Có thể thông cảm được. Được không nhỉ?
Được chứ.
Hừm. Ban đỏ nghĩa là da mẩn đỏ lên đúng không? Có thể bị như thế vì ngộ độc thức…Một chiếc Cherokee màu đen hiện ra đằng xa và miễng cưỡng dừng lại. Trên biển số có dòng chữ "i otown". Tôi đoán thời buổi này cũng được coi là một chữ cái. Cửa bên mở xoạch ra và tôi bỗng có cái cảm giác lo sợ cố hữu rằng tôi bị lừa và sắp sửa bị bắt. Cálmte, mano (Bình tĩnh nào, anh bạn – Tiếng Tây Ban Nha.), tôi tự nhủ. Nếu anh đến từ một nơi mà "biến mất" là một động từ có nhiều ẩn ý thì việc anh toát mồ hôi mỗi khi nhìn thấy một chiếc xe lớn tối màu lừ lừ đỗ lại gần mình là chuyện hết sức bình thường thôi. Nhưng nước Mỹ vẫn là nước Mỹ. Phải không?
Tôi chui vào ngồi trên tấm đệm giả da. Chúng tôi chào nhau. Cái xe tỏa ra mùi nhựa, mùi nước hoa quả và mùi gì đó tựa nước hoa Shiseido Zen, xếp theo thứ tự giảm dần của độ đậm đặc. Chiếc xe lại lao đi trước khi cánh cửa kịp đóng lại. Một góc màn hình đôi trên bảng đồng hồ điều khiển xe đang chiếu bản tin New, phát ra tiếng khe khẽ:
-…là Anne-Marie Garcia-McCarthy. Chào anh, Ron, rất vui được gặp anh.
- Rất vui được gặp chị, Anne-Marie, lũ trẻ khỏe không?
- Rất khỏe, cảm ơn anh, Anne-Marie cười rạng rỡ.
- Hay quá. Xin chào tất cả các quý vị,- Ron nói. Anh ta ngừng lại một lát rồi tiếp.- Trận đấu giữa hai đội Magic và Jaguar đã bắt đầu…
- Jed, đây là Max, - Marena nói, - Max, đây là chú Jed. Mẹ kể với con rồi nhỉ?
- Chào chú,- một giọng trẻ con cất lên.
Tôi quay lại và đáp " xin chào". Nom thằng bé như một bản sao thu nhỏ của Marena với mái tóc uốn quăn lại như được nhúng trong trà loãng. Khắp người nó chằng dây bảo hiểm, cặp kính râm Sony VRG được đẩy lên đỉnh đầu, chiếc áo ngoài to sù sù in hình vua sư tử Simba ăn thịt nai Bambi. Tôi đoán nó sắp lên chín. Băng ghế sau xe chất đống những vỏ bao thức ăn nhanh. Nó nghía cái mũ của tôi, rồi nhìn xuống tôi, rồi lại ngước lên cái mũ.
- Rất vui được gặp chú, - nó vẫn còn nhớ câu nói đó.
- Anh nhìn này, - Marena nói. Cô ta chỉ vào dòng chữ TÌNH HÌNH KHU VỰC HIỆN TẠI trên màn hình định vị. Trên đó viết " XE TẢI RƠ-MOOC GÃY TOA DO TAI NẠN, LỀ PHẢi ĐƯỜNG". Một chấm màu da cam nhấp nháy cách vị trí của chúng tôi một xăng-ti-mét, tại cảng Mayca. " THỜi GIAN CHỜ GIẢI TỎA DỰ KIẾN PHÚT"
- Chúng ta đang đi đâu đây? – Tôi hỏi.
- Về phía nam.
- Thế thì cô có thể quay lại một quãng, trên đó có một đường nhỏ rải sỏi để chạy tắt sang Beeline.
- Ý hay đấy, - cô ta đáp.
Cô ta tìm được một điểm quay đầu xe ở giữa hai làn đường và cho xe rẽ sang trái, đi vòng quanh một lối rẽ hình chữ U ngập nước, không khác gì một chiếc thuyền buồm đang xoay đầu. Tín hiệu báo động rung lên trên màn hình và một dòng chữ đỏ hiện lên trên màn hình cảnh báo:
" CẢNH BÁO, ĐƯỜNG NÀY BỊ ĐÁNH DẤU NGUY HIỂM KHÔNG ĐƯỢC PHÉP QUA LẠi".
Marena nhập một dòng mật khẩu gồm mười hai kí tự lên bàn điều khiển bánh lái. Dòng cảnh báo và màn hình định vị tối đi nhưng tiếng báo động vẫn kêu đều đều.
- Shi pyong shin, a shi ! – cô ta lẩm bẩm, chắc là một câu chửi trong trò chơi Zerg.
- Con xử lý được vụ này, Max nói, nó len người vào giữa hai chiếc ghế để nhoài lên, dùng ngón tay cái nhấn vào bàn điều khiển và lập lại trật tự bằng cách chuyển chiếc xe sang chế độ chạy trên đường phi tiêu chuẩn.
- Cảm ơn, - Marena nói khi thằng bé đã ngồi lại chỗ của mình.- Con phải thắt đai bảo hiểm vào đi.
Nó làm theo.
- Còn anh khỏe không? – cô ta hỏi tôi.
- Tôi ổn … ừm …tôi không tìm hiểu được nhiều lắm về những chuyện đang xảy ra ở đây, - tôi đáp.
- Không sao, chúng ta sẽ kiểm tra lại sau, - cô ta nói. Có lẽ cô ta không muốn nói chuyện ấy trước mặt đứa trẻ.
- Cháu thạo đặt chương trình cho xe chạy, - Max giải thích với tôi, - cháu chuyên điều khiển xe bằng lời thoại đấy.
- À , phải, rõ là thế…
- Chú xem nhé, - nó nói, -Nigechatta dame da! (chạy trốn cũng không ích gì - tiếng Nhật - đây là một khẩu lệnh được đặt cho chiếc xe, không có ý nghĩa gì về mặt ngữ nghĩa)
- Gió thổi lộng lên quanh chúng tôi, tiếp đến là ánh sáng tràn vào. Thằng bé vừa mở ô cửa trên nóc xe.
- jAy, muy listo (Ấy, giỏi quá)! – tôi hét to lên với nó.
- jDe nada (Không có chi) !- thằng bé đáp. Tất cả các cậu bé vui tính đều nói được một ít tiếng Tây Ban Nha.
- Cũng hay đấy, nhưng chúng ta cần nói chuyện với nhau, - Marena gào lên, - con biết đóng nó lại không?
- Có , xong ngay, xem nhé, - thằng bé nói, - Saite!
- Quả là ấn tượng đấy, - tôi nói khi trong xe yên tĩnh trở lại.
- Vâng, - Max nói, - Chú lúc nào cũng đội cái mũ này à?
- Sao cơ? – tôi hỏi lại, - à, không đâu, không, chú có vài cái khác nhau.
- Nhưng lúc nào chú cũng đội mũ à?
- Ừ,- tôi đáp,- phải.
- Nhưng đầu chú có vấn đề gì à?
- Không phải vấn đề có thể nhìn thấy, không, chỉ là … một vài tộc người da đỏ có quan niệm không đội mũ là không phải phép lắm.
- Chú có chiếc nào gắn lông chim đại bàng không?
- Không, đó là kiểu của những tộc người da đỏ khác. Có thể trước kia bọn chú cũng có những cái mũ như thế. Nhưng đa số những chiếc mũ cổ xưa của bọn chú có gắn đầu các con vật cơ.
- Chú có tấm ảnh nào cho cháu xem không?
- Ờ, chưa có, - tôi đáp, - xin lỗi cháu nhé.
- Chán quá.
- Phải.
- Chú có chơi Neo – Teo không?
- Ồ, có chứ. Dĩ nhiên, chú rất thích Neo – Teo, - Ngón tay cái của tôi lại ngứa ngáy muốn mở điện thoại ra nhưng tôi ghìm chặt nó lại.
- Trình của chú bao nhiêu?
- À, ba mươi hai.
Nó hít vào một hơi:
- Cháu bảy mươi.
- Oa, - tôi nói,- này, có phải mẹ cháu nghĩ ra trò ấy không?
- Vâng, - thằng bé đáp, - thế chú có những hình đại diện gì?
- Ờ, chỉ có mỗi hình vệt máu hình chuồng vẹt thôi.
Nó lại hít vào một hơi.
- Chú có muốn thử tìm ngọc bích trong hẻm núi không?
- Ờ, chú không giỏi như…
- Cháu sẽ giúp chú lên tay mà.
- Ờ…
- Mẹ không nghĩ chú Jed muốn chơi bây giờ đâu, - Marena nói.
- Lát nữa ta chơi vậy nhé, được không? – Tôi đề nghị.
- Khi nào ạ? – Max hỏi lại.
- Để sau, - Marena nói.
- Con ghét "để sau".
- Nếu con lên được một trình nữa thì con sẽ giúp chú Jed thoát ra dễ dàng hơn nhiều khi chú ấy vào, - Marena nói.
Max phì ra một hơi bực bội. Nó che mắt, bịt tai lại và vung vẩy cái găng tay một cách có chủ ý. Thỉnh thoảng nó lại quay đầu sang hướng này, hướng khác và thổi phì phì, giả cách như đang thổi ống xì đồng. Ít ra thì nó cũng không nhổ nước bọt.
- Tôi cá là anh đang nghĩ tôi phản ứng thái quá.
- À, không, bất cứ ai…
- Chỉ vì, tôi là một bà mẹ nên tôi hay giật mình, cảm giác đó cũng như khi ta rời khỏi thành phố vào ngày thứ Hai và đến tận bây giờ vẫn chưa đi đủ xa khỏi đó, cho nên…anh biết đấy, như khi anh có hóoc-môn bản năng bảo vệ con non ấy mà. Bất cứ ai lại gần hang tôi và nhìn con tôi với ánh mắt là lạ sẽ nhận được một vết nanh vào động mạch cảnh.
- Tôi nghĩ cô làm thế là đúng, - tôi đáp, nhưng lại nghĩ: "chả hiểu gì sất".
Cô ta chuyển màn hình sang kênh CNN trong nước. Có một bức ảnh minh họa chụp một luống hoa hình đầu chuột Mickey tại công biên Disney Word.bg-ssp-{height:px}
- Bật tiếng lên, - Marena ra lệnh.
- …Anne-Marie García-McCarthy, tuyền…truyền hình trực tiếp từ Winter Heaven. Tôi sẽ quay trở lại lúc sáu giờ. Bây giờ mời anh, Ron.
- Cảm ơn, Anne-Marie, - giọng của Ron tiếp tục, - cảm ơn chị đã ở đó để ghi hình. Tất cả chúng tôi đều mong gặp lại chị. Xin chào, tôi là Ron Zugema ở Orlando. – Anh ta ngừng lại một lát. – Cảnh sát tại khi vực Công viên Orlando thông báo có hơn năm trăm khách viếng thăm công viên đang được chăm sóc y tế do ngộ độc thức ăn. Các nhân viên y tế cho biết tám nạn nhân đã chết vì những chất độc chưa xác định."
Cảm giác sợ hãi quen thuộc hơi nhói lên đâu đó dưới bụng tôi, anh bạn cũ đó vẫn chưa gõ cửa mà mới chỉ báo trước cho tôi biết vài lời rằng anh ta có thể sẽ muốn ghé qua một lúc nào đấy.
- Ngoài ra, còn có một báo cáo chưa được xác minh cho biết vài người khác đã chết do tiếp xúc với nạn nhân, nhưng những người này vẫn chưa được xác định. Ngay lúc này, người dân và khách du lịch đang được cảnh báo tránh xa khu vực công viên trung tâm và luôn sẵn sàng gọi xe cấp cứu y tế. Đây là…
Marena nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói: tình hình này không lạc quan chút nào.
Đúng thế, không lạc quan chút nào, - tôi nhìn lại, - thực tế, nó…
Cô ta quay lại nhìn đường và thế là ngắt lời tôi. Cách lái xe của cô ta theo tôi là hơi ẩu, có lẽ cô ta tin tưởng đai an toàn, túi khí và những thiết bị hiện đại khác có thể bảo vệ cô ta. Nhưng tôi không nhận xét gì cả.
- Ron Zugema đưa tin, - Ron tiếp tục, - bây giờ đến lượt chị, Kristin.
- Cảm ơn anh, Ron, - một cái đầu tóc vàng hoe tiếp lời, - Quả là một tình huống bi kịch đang định hình ở đây. Xin chào các quý vị, bây giờ là ba giờ bốn mươi hai phút chiều, đây là WSVN TV. Tôi là Kristin Calvaldos. Thời điểm sôi động giữa mùa giải lại đến với các fan hâm mộ bóng đá khi…
Marena tắt màn hình.
- Anh nghĩ sao? – cô ta hỏi.
- Tôi không biết nữa, - tôi trả lời, - nó không có vẻ nghiêm trọng…ý tôi là khi có người bị giết, luôn luôn…
- Tôi hiểu, - cô ta nói, - phải, những chuyện như thế này hoàn toàn có thể xảy ra.
- Phải.
- Ừm, vậy, nếu chuyện này không có gì nghiêm trọng thì tôi xin lỗi đã kéo anh ra khỏi nhà.
- Không, có sao đâu, - tôi đáp. – Tôi thích đi xe mà. Thích có người chở.
- Tôi sẽ gọi vài cuộc gọi, - cô ta nói.
- Được thôi.
Tôi cũng đeo tai nghe của mình lên. Để tỏ ra không kém cỏi. Tôi bắt đầu gọi điện và gửi e-mail cho vài người bạn. Té ra là tôi cũng chẳng nhiều bạn bè lắm. Tôi bắt đầu gọi cho các cơ quan và doanh nghiệp, như Trung tâm cộng đồng và trường Rurai Grace. Hầu hết mọi người đều đã ra ngoài. Tôi không biết nói gì, đành bảo rằng tôi muốn cảnh báo trước cho họ vài việc và sẽ gọi lại sau. Trong lúc đó, tôi đồng thời lướt mạng trên điện thoại xem có tin tức gì mới không. Mạng rất chậm và nhiều trang bị lỗi không tìm được máy chủ. Cuối cùng, tôi cũng vào được một trang gọi là TomTomClub, một trang không chính thức, gần như hoạt động ngầm, chuyên đưa tin nóng về các tệ nạn trong bộ máy công quyền địa phương, được sự ủng hộ của những người theo đảng Tự Do, các cựu chiến binh bất mãn, các nhà lý luận và phong trào có cái tên Hợp pháp hóa mọi thứ. Việc này thực chất chỉ là một vài tin tặc nào đó nghe lén và ghi lại những câu chuyện của cảnh sát và quân đội trao đổi với nhau, chọn lấy chuyện nào hay ho nhất và đăng tải lên mạng gần như tức thời, kèm theo bình luận riêng của họ. Trong này họ bàn tán với nhau rằng dù chuyện gì đang xảy ra ở công viên đi chăng nữa thì số người chết cũng nhiều hơn rất nhiều so với con số báo cáo. Các phòng cấp cứu của hai bệnh viện Orlando Regional và Winter Park Memorial đang quá tải. Ngoài ra chỉ còn một đám cháy ở Kissimmee, có lẽ do những người phá rối gây ra. Chắc người dân đang cố rời khỏi Epcot nhưng lính bảo vệ không để họ đi.
- Được rồi, gọi lại cho tôi nhé, - Marena nói. Cô ta tháo tai nghe ra và xoa xoa tai. – Ai cũng nói mọi rắc rối chỉ ở quận Cam thôi, - cô ta nói với tôi, - tốt nhất là ta cứ đi xuống phía nam.
Tôi trả lời một câu thờ ơ rằng tôi thấy thế cũng ổn hoặc đại loại vậy.
- Jeep (Gọi chiếc xe), tính thời gian đi từ đây tới Miami.
Một thông báo hiện trên màn hình cho biết thời gian đi sẽ lâu gấp đôi bình thường. Tôi nhìn sang cô ta, nhưng cô ta chỉ nhìn thẳng phía trước. Nhìn nghiêng, khuôn mặt cô ta ít đáng yêu và nom kênh kiệu hơn. Cô ta rẽ vào đường và cắt ngang đầu một chiếc xe nhà di động Winnebago lớn. Một chiếc máy bay hình thù kỳ dị bay ù ù phía trên đầu ở độ cao dưới hai ngànfeet. Max vặn vẹo người dưới sợi đai an toàn.
- Loại máy bay gì thế nhỉ? – thằng bé hỏi.
- Mẹ không biết, - Marena đáp.
- Đó là một chiếc Grumman AEW Hawkeye, - tôi nói, - Cái thứ kỳ dị ấy chuyên dùng để lấy mẫu khí.
- Ác chiến thật, - Max nói. Suốt dọc đường nó cứ quay lại đằng sau để nhìn ra ngoài.
- Phải, - tôi đồng tình.
- Này, anh xem, - Marena hạ giọng nói. – Nó đã bay vòng vòng phía trên Magic Kingdom ít nhất một giờ đồng hồ rồi.
Cô ta chạm vào hai biểu tượng nào đó và hình ảnh thu từ vệ tinh hiện lên trên màn hình.
- Hiện trên màn hình ghế khách, - cô ta ra lệnh cho chiếc máy.
Hình ảnh hiện lên cả màn hình bên cạnh tôi. Tôi chờ được nhìn thấy hình ảnh từ một vệ tinh Google Earth lỗi thời nào đấy, nhưng hóa ra nó lại là từ một trang gọi là jh.gov, và là hình ảnh trực tiếp. Đó cũng không phải những hình ảnh lờ mờ của Cơ quan quản lý khí quyển và đại dương quốc gia. Đó là thông tin của quân đội. Màn hình hiện lên dòng chữ CC/FT/WFT/ORLANDO/ HIệN TạI. Tôi nhận ra hình dáng của hồ Apopka nằm bên phía tay trái, nhưng hình ảnh rộng quá nên tôi không nhìn thấy mốc nào cả.
- Hê, hay thật đấy, - tôi nói, - tôi không hiểu sao cô làm được.
- Tôi cá anh nghĩ tôi làm việc cho chính phủ.
- Ờ… cô biết đấy, tôi nghĩ ai cũng…
- Chỉ cần một dòng mật mã là anh vào được ngay thôi mà.
- Tuyệt thật, - tôi nói. – Chúng ta phóng to hình ảnh hơn được không.
- Không, nhưng cứ vài phút một lần nó sẽ tự động phóng to hình.
- Tuyệt.
Cô ta vòng xe tránh xác một con thỏ đã bị chẹt gần nát bét. Mang nó đến Cung điện Tứ Xuyên (một nhà hàng ẩm thực Trung Quốc) thì ngon đấy, tôi nghĩ.
- Sao mọi chuyện lại xảy ra vàongày hôm nay nhỉ? – Marena thắc mắc, - đáng ra nó phải xảy ra từ ngày hôm qua rồi chứ.
- Tôi không biết. Hôm qua không có ai bị sao à?
- Tôi đoán là không.
- Ừ
- Anh không nghĩ chuyện này có liên quan, phải không?
- Ừm… không hẳn, - tôi đáp. – Có lẽ chuyện này… tôi cũng không biết nữa, kẻ nào gây ra chuyện này hẳn đã xem cuốn Thư tịch và cũng có suy đoán giống tôi .
- Chưa ai được xem cái cuốn Thư tịch chết tiệt ấy cả. Ý tôi là, số người đã đọc nó có thể đếm được trên đầu ngón một bàn tay. Chắc lại do một cái đầu đội khăn xếp (ý chỉ người Hồi giáo) nào đó gây ra thôi. Tôi đánh cược đấy.
- Tôi chắc là cô đúng.
Marena gọi khoảng mười lăm cuộc gọi trong vòng năm phút, cho đài CNN trong nước, Bloomberg (một hãng tin tức lớn của Mỹ) trong nước, cho Dự án cảnh báo sớm dân sự, cho cảnh sát Orlando, cho cảnh sát bang và cảnh sát khu vực công viên. Theo những gì tôi nghe được, những cuộc gọi hình như không đem lại kết quả. Cô ta gọi đến trường tiểu học của Max, văn phòng của Warren ở Orlando và ít nhất năm người bạn, thúc giục họ rời khỏi thành phố. Cô ta không quên nhắn tin kèm theo tất cả các cuộc gọi. Cô ta cố gọi cho Taro, cho phòng thí nghiệm của Taro, và tất cả các số máy ở đó. Chẳng được gì cả. Chẳng đánh động được ai. Tôicũng lây cái tâm trạng ấy và bắt đầu nhắn tin đến hòm thư ở Mexico City của Không Đời Nào và yêu cầu anh ta gọi lại. Tôi gặpđược bà Villanueva trên điện thoại bèn xui bà ta đưa cả gia đình và bất cứ ai quen biết lên xe và đi xuống phía nam. Bà ta cứ hỏi mãi: "¿Qué?"¿Por qué?" ( Sao cơ? Sao lại thế? - tiếng Tây Ban Nha) nên cuối cùng tôi chỉ nói " Por favor" ( Xin chị đấy - Tiếng Tây Ban Nha) rồi thôi. Tôi lại cố liên lạc lại với Không Đời Nào.
- Tôi phải đỗ lại chỗ nào có máy rút tiền tự động mới được, - Marena nói.
Tôi hỏi lại xem có phải câu đó là nói với tôi hay không. Đúng là nói với tôi. Tôi liền bảo:
- Tôi có ít tiền mặt.
- Không, tôi phải đỗ lại thật mà. Tôi chỉ còn có năm cent thì phải.
- Tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi có mang theo tiền dự phòng khẩn cấp. Tôi có… ờ… nhiều lắm. Cô không phải đỗ lại đâu. Vả lại, có khi những cái máy ấy không hoạt động cũng nên. Vả lại, tôi biết cô là người tử tế.
- Cái gì nhiều lắm cơ? – cô ta hỏi. Tôi giải thích. Cô ta nói được thôi, sẽ không đỗ lại. Cô ta có vẻ bớt căng thẳng một chút. Không khí chung trong xe là hoảng hốt nên cả hai chúng tôi đều không dám quay về hướng Disney World trước ngày mai, cho dù đó chỉ là cảm giác sợ hãi lây nhau.
- Xin lỗi, - một giọng nữ vọng ra từ điện thoại di động của tôi, - số thuê bao bạn gọi hiện không liên lạc được.
- Anh đang trục trặc gì với cái điện thoại à? – Marena hỏi.
- Tôi á? – tôi hỏi lại. – à, phải.
�chỉ với năm mươi cent, - tiếng trả lời tự động vẫn tiếp tục, - chúng tôi có thể giúp bạn thực hiện lại cuộc gọi hai phút mỗi lần…
- Tôi chẳng gọi được cho ai cả, - Marena nói, - tôi thử gọi vào máy anh nhé, được không?
Tôi trả lời được và tắt cuộc gọi đang dở.
- Gọi cho Jed DeLanda, - Marena ra lệnh cho chiếc điện thoại. Tôi ngơ ngẩn giơ điện thoại của mình lên cao cứ như là làm thế nó sẽ bắt sóng tốt hơn không bằng, mặc dù tín hiệu phải được chuyển tới một ăng-ten, lên vệ tinh ngoài không gian, xuống một ăng-ten khác rồi mới quay lại đây. Tóm lại là cái máy không rung.
- Chẳng có gì hết, - tôi nói, - xin lỗi.
Có lẽ họ, chẳng biết được thời buổi này họ ấy là ai, đã rút phựt ổ cắm của cái máy cung cấp dịch vụ điện thoại di động rồi.
Tôi chuyển sang dùng dịch vụ của Panaudio, một dịch vụ mới thông qua hội thoại sử dụng giao thức Internet, được coi là có thể kết nối với bất kỳ thiết bị liên lạc nào. Ít nhất thì nó cũng được FBI sử dụng. Marena làm theo và chúng tôi nối máy được với nhau. Một cảm giác thật dễ chịu. Tuy nhiên, bên ngoài xe, tình hình liên lạc vẫn không ổn lắm. Tôi gọi được cho một số người, nhưng không gọi về được điện thoại nhà mình, không gọi được cho ai ở Indianatown và không gọi được cho Không ĐỜI NÀO, Skype, UMA và ba dịch vụ giao thức Internet lớn khác đang hoạt động. Chấp nhận đi, Jed, cánh cửa để mày báo động cho người khác, hay nhận sự giúp đỡ của người khác, đã sập lại rồi.
Tôi nghiêng màn hình điện thoại đi để Marena không nhìn thấy vào vào trang Schwab (một trang về đầu tư chứng khoán trên mạng). Cổ phiếu của Disney đã ngừng giao dịch. Dấu hiệu xấu đây. Tôi kiểm tra các giao dịch quyền chọn ngoài phiên trên sàn Chicago. Giá ngô đang đi lên. Chết tiệt, lũ con hoang ấy phản ứng nhanh thật. Ngũ cốc có điểm thú vị là chúng luôn tăng giá sau khủng hoảng, dù là khủng hoảng nhỏ. Chủ tịch hội đồng quản trị chỉ cần vấp một ngón chân thôi là giá ngô tăng ngay lập tức. Tuy nhiên, nếu có bất kỳ một "Đại gì đó Thế giới lần thứ III" đến gần thì các lệnh giao dịch quyền chọn sẽ lại không khớp được. Tiền mặt mất giá. Nếu có khủng hoảng thực sự thì ngay cả vàng, bạch kim hay bất cứ kim loại nào khác cũng mất giá vì một cú sốc kinh tế lớn sẽ khiến các thủ tướng…
- Mẹ? – Tiếng Max nói ngay sát tay tôi, - xem này, con xuống được tầng địa ngục thứ chín rồi này!
- Mẹ!
- Mẹ không xem được ngay bây giờ,- Marena nói, - nhưng tuyệt đấy.
- Phải, rất ấn tượng đấy, - tôi nói.
- Mẹ sẽ xem khi chúng ta đến nơi,- Marena nói. – Này nhìn kìa.
Cô ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ, lên trời. Hai quả khí cầu Aeroscraft đang lượn trên cao với những sợi thừng neo đu đưa như râu cá trê.
Max nhìn lên. Nó ngồi lại chỗ cũ, vào lại ván chơi và đi tiếp vào Bolgia Nono(Tầng địa ngục thứ chín). Dân chơi game nào cũng sẽ làm thế. Tôi dùng điện thoại để vào xem trang Cảnh báo dân sự của DHS. "…KHUYẾN CÁO NGƯỜI DÂN ĐANG ĐI CHUYỂN NÊN ĐI VỀ PHÍA NAM HOẶC TÂY NAM". Dòng chữ viết như vậy, ừ, thì chúng tôi đang làm thế đây. "NHỮNG NGƯỜI KHÁC NÊN Ở YÊN TRONG NHÀ HOẶC NƠI LÀM VIỆC".
Quái quỷ thật.
Tôi kiểm tra hệ thống an ninh nhà mình tại Indiantown. Cửa vẫn khóa, máy phát điện vẫn kêu o o, và trên máy quay, mọi thứ đều có vẻ ổn. Tôi kiểm tra các chỉ số của bể cá cảnh. Toi rồi, bể nuôi san hô sừng của tôi hỏng rồi. Mức amoniac đang lên quá cao. Nhiều năm nay rồi, tôi vẫn điều chỉnh sao cho nó có thể tự vận hành trong vòng một tuần, nhưng thực ra chẳng bao giờ được thế cả. Lenny đang ở cái chỗ quái quỷ nào nhỉ? Chỉ thêm ba ngày thế này nữa thôi là cái bể của tôi sẽ thành con kênh Love (Con kênh lớn ở Mỹ, được coi là một thảm họa môi trường khi người ta phát hiện ra . tấn chất thải được chôn gần đấy) thứ hai. Tôi liên lạc với đám cùng hội trên StrategyNet. Chỉ có hai người đang vào mạng, mà lại ở tận Nhật Bản. Giúp tớ phân tích các số liệu liên quan đến tình hình hiện tại ở Orlando, Florida, - tôi viết cho họ, -chúng tớ đang ở đó, tớ sẽ gửi các cậu thông tin thực địa nếu có. Khẩn. Cảm ơn. Jsonic.
Chúng tôi rẽ vào đường và đi thẳng xuống phía nam. Giao thông trên tám làn đường có vẻ đông đúc hơn thường ngày, nhưng cũng không đến nỗi như ngày tận thế. Và cứ đi theo cái cách người ta điều khiển xe thì có thể đoán tâm trạng họ cũng bình thường thôi.
Hừm. Nếu tình hình trở nên thực sự nguy hiểm, thì thứ nên mua vào bây giờ, - tôi nghĩ,- là vũ khí. Tôi vào lại trang Schwab, đặt lệnh mua cổ phần của Halliburton, Bechtel và Raytheon (các công ty hóa chất và dịch vụ quân sự), mỗi công ty , cổ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại đặt mua thêm vài trăm cổ phần của General Electric. Các lệnh mua có vẻ xong xuôi ổn thỏa, nhưng khi tôi kiểm tra lại thì hóa ra giao dịch đang tạm ngừng trên tất cả các sàn. Tiên sư nó. Tôi gập bàn phím lại. Nó sập xuống đánh cạch một cái rất lạnh lùng. Tôi nhìn quanh. Hình như có tiếng máy bay gầm ghì trên đầu nhưng tôi cũng chẳng buồn kéo cửa kính xuống để nghe cho rõ hơn. Hừ, không khí căng thẳng rồi đây. Đây có lẽ là lúc thích hợp để vỗ vai làm yên lòng cô Park một cách thật đàn ông. Nhưng mặt khác cô ta cũng có thể cắn đứt tay tôi.
- …không sao đâu, thế cũng tốt, - cô ta đang nói qua điện thoại. – Cứ đẩy vào một cái giường cũi hay gì cũng được. Thế nhé.
- Này cậu, ở đây, - Max nói với ai đó trong trò chơi Neo- Teo, - ở đây. Con Blister ngã rồi.
- Hãng của tôi có sở hữu một khách sạn trên đường Collins, tên là Roanoke thì phải, - Marena nói. – Họ sẽ lo cho chúng tôi. Nhưng phòng của anh có thể rất nhỏ đấy.
Tôi đáp rằng tốt quá. Mặc dù cứ với tốc độ này thì sẽ phải ngồi xe thêm năm tiếng nữa. Chúng tôi đi ngang qua một tấm biển quảng cáo chuyến khám phá động vật chân đốt trên đảo Vẹt Rừng Già. Nó đang hiện hình ảnh một con rết vàng khổng lồ đang tấn công ống kính máy quay.
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện.
- Này, tôi đang nghĩ là, - tôi lên tiếng, - vấn đề với…
- Aigo jugeta! – Marena ra lệnh, mắt nhìn vào màn hình điều khiển xe. Hình ảnh truyền từ vệ tinh được phóng lớn lên như cô ta vừa ra lệnh, nhưng tôi vẫn phải mất một phút mới phân biệt được những gì chúng tôi đang nhìn thấy. Từ trên cao nhìn xuống, chỗ nào trông cũng lạ vì anh có thể thấy các nóc nhà tráng nhựa lòe loẹt, các tán cây và tất cả những thứ khác. Cuối cùng tôi nhận ra được tòa nhà tàu lượn vòng siêu tốc Space Mountain và các ngọn tháp thu nhỏ của lâu đài Lọ Lem. Vệ tinh đang tập trung vào khu vực Magic Kingdom.
Tôi cho dừng hình, đưa con trỏ vào giữa công viên – tức là sân trước của lâu đài Lọ Lem, nằm điểm tận cùng phía bắc của Main Street USA, hay còn gọi là điểm trung tâm. Tôi phóng to và tăng độ nét hình. Trời đất ơi, - tôi nghĩ, - họ biết hết. Sự thật là họ đã biết hết.