Dịch: Tiểu Thanh Đình
Cái kẻ buổi trưa vẫn còn ở bệnh viện giờ lại xuất hiện trên giường của mình, Khanh Kha hơi giật mình, nhưng nghĩ tới đó là Bạch Cập, liền không thấy kỳ lạ nữa. Chẳng có gì hắn không dám làm.
Có điều cảnh tượng này hơi không bình thường.
Anh đứng cạnh tủ quần áo, tay vẫn còn giữ nắm xoay cửa, nhưng đã nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên, ánh mắt liếc liếc rồi dừng lại trên giường.
Bạch Cập chỉ mặc một bộ đồ ngủ, giống với bộ ngày xưa hắn vẫn cho anh mặc, sau đó anh đã đem đốt trong thùng rác nhà Úc Kinh Mặc, dây xích được khoá chặt vào tay chân, tư thế hắn nằm trên giường cũng giống so với trước kia anh từng nằm.
Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, chính là đôi mắt anh bị che lại, còn Bạch Cập thì không.
Đôi mắt Bạch Cập vẫn luôn mở to, từ lúc anh mở cửa bước vào đôi mắt ấy cứ chăm chăm nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, đầy sự chờ mong cũng không ít sợ hãi. Nhưng việc nghĩa chẳng ngại gian nan, hắn nguyện dâng hiến thân mình, trưng ra tư thái cực kì thành kính, chờ đợi phán quyết của anh.
Tình cảnh này, rất giống với cảnh mấy tháng trước, chỉ đổi vị trí người nằm trên giường và người đứng bên giường, nhưng tâm trạng quả có chút không giống.
“Khanh Khanh.” – Bạch Cập vặn vẹo thân, thấp thỏm gọi tên anh.
Khanh Kha đứng im, hỏi: “Em đang làm gì đây?”
Bạch Cập cựa quậy chân tay, lắp bắp trả lời: “Em… em muốn anh trở về như trước kia.”
“Vẫn còn trở về?”
“Ừm…” – Bạch Cập giơ hai tay, dây xích phát ra tiếng leng keng – “Em không nên đối xử với anh như vậy, nhưng chuyện đã rồi, không có cách nào quay lại được, em thiết nghĩ, nếu khoá mình lại, có thể coi như… coi như bù đắp.”
Chỗ hắn nằm cũng rộng rãi lắm, đủ để ngồi dậy, đeo xích đi đến bên Khanh Kha, run run đứng trước mặt anh, khẽ hôn môi anh:
“Khanh Khanh, anh đừng giận có được không? Nếu anh vẫn không muốn tha thứ cho em, em nguyện mãi ở bên cạnh anh, anh cứ khoá em lại, nhốt em trong một căn phòng, đối xử với em thế nào cũng được, anh làm gì cũng được, em sẽ không phản kháng lại.”
Khanh Kha khó khăn lên tiếng trong lúc hắn đang hôn anh ngây ngất: “Làm gì cũng được?”
Bạch Cập gật đầu, rất nhanh chóng nhận thức được, ôm lấy cổ anh, áp môi mình vào môi anh, khẽ nói tiếp: “Riêng rời xa anh thì không được, trừ cái này ra, anh đối xử với em thế nào cũng được.”
Khi tóc mai của hắn chạm vào vành tai anh, tay hắn cũng lướt xuống theo đường áo sơ mi của Khanh Kha, cọ xát đầy thành thục, nhằm khơi dậy dục vọng của Khanh Kha.
Hắn đã nằm trên giường khá lâu, lại mặc ít đồ, khiến cơ thể hắn rất lạnh, tay đã cứng đờ, rất cần nhiệt ấm.
Mà thứ duy nhất có nhiệt có thể tiếp xúc với hắn lúc này lại đang ở cạnh hắn, hắn không nhịn được, ghé sát hơn, lại sát hơn, cả người áp chặt vào lòng Khanh Kha vẫn không đủ, còn muốn gần hơn, thân mật hơn, tốt nhất là hoàn toàn dung hoà làm một.
Hắn như một con nghiện, đầu óc đều như đã bị độc dược của Khanh Kha khống chế, một bên là thiên đường một bên là địa ngục, tất cả khát vọng, si mê, đau khổ, không cam tâm… tất cả đều do anh mà thành.
Bắt đầu từ khoảnh khắc hắn yêu Khanh Kha, trừ anh ra, không ai có thể cứu vớt được hắn.
Không, hoặc là sớm hơn một chút, từ lúc hắn tuổi, là một cô nhi trốn khỏi trại trẻ mồ côi, chẳng biết đánh nhau bậy bạ thế nào lại lọt vào tay Khanh Kha, thì cả đời này của hắn, đã nhận định chỉ có mình Khanh Kha.
Người thương đang ở trước mắt, ai mà kìm nổi sự mê hoặc này chứ, hắn mê mẩn hôn môi Khanh Kha, tay không ngừng cử động, chiếm cứ theo từng đường cong của anh, tiến tới chỗ quan trọng nhất đó.
Có điều, mặc dù dây xích không thể trói buộc hắn hoàn toàn, nhưng Khanh Kha thì có thể.
Đúng lúc hắn chạm tới ranh giới, Khanh Kha đã kịp thời giữ lấy đôi tay điên loạn của hắn.
“Khanh Khanh?” – Bạch Cập bị anh giữ chặt, nhất thời không thể chống cự, dục vọng trong mắt chưa tan, chỉ đành giương mắt nhìn anh, giọng hơi run.
Khanh Kha nhìn khuôn mặt hắn đầy nghi ngờ, đôi mắt sáng trong: “Bạch Cập, em phải biết, lúc đó tôi đã rất tức giận.”
Gương mặt Bạch Cập thoáng vẻ ăn năn, hôn lên yết hầu anh lấy lòng: “Xin lỗi…”
Khanh Kha vân vê môi hắn: “Lúc đó tôi thực sự muốn nghĩ cách giết em, vậy mà bây giờ em cho rằng, sự bù đắp này là đủ?”
Bạch Cập ngậm chặt lấy ngón tay của anh, mơ hồ nói: “Khanh Khanh muốn gì cũng được, chỉ cần anh chịu tha thứ cho em.”
Hai ngón tay trong miệng hắn cứ ngậm vào lại nhả ra, hệt như động tác làm tình, Khanh Kha uốn đầu lưỡi của hắn, khiến Bạch Cập hô hấp ngày càng khó khăn. Lúc này, anh mới chậm rãi đưa ra yêu cầu:
“Tôi muốn tự mình nuôi dưỡng những thế lực đó, và cả những lực lượng em đang tiếp quản.”
Bạch Cập sững sờ, ánh mắt đã bắt đầu sáng trở lại.
Khanh Kha liếc thấy phản ứng của hắn, liền cười một tiếng giễu cợt: “Sao? Không đồng ý?”
“Vậy thì bỏ đi.” – Anh rút ngón tay trong miệng Bạch Cập ra, đẩy hắn ra, quay mình định đi, kết quả lập tức bị Bạch Cập ôm chặt lấy.
“Khanh Khanh anh nghe em nói.” – Hai tay Bạch Cập vòng lấy eo anh từ phía sau, vội vàng nói: “Em nào có không muốn.”
Khanh Kha không nói gì, hắn sợ hãi quá liền vội bước tới trước mặt anh, chặn anh lại, vẻ mặt cấp thiết giải thích: “Em vốn… vốn không cần những thứ đó, từ đầu đã là chuẩn bị cho anh, em muốn có tư cách và khả năng bảo vệ anh, nên mới bồi dưỡng những kẻ đó. Nếu anh muốn, anh có thể đem tất cả chúng đi, thật đó.”
Hắn không hề nói dối, Khanh Kha đương nhiên nhìn ra được điều đó, bởi vậy anh không hề nghi ngờ.
Khanh Kha gật gật đầu: “Được, vậy tiếp theo, là yêu cầu thứ hai…”
Câu nói này khiến Bạch Cập tràn trề hy vọng: “Thứ hai là gì?”
“…Lấy lòng được tôi.”