Dịch: Tiểu Thanh Đình
Chỗ hẹn là quán bar của James, lúc Khanh Kha tới, bên ngoài quán không một bóng người, anh xuống xe mới có người ra dẫn anh vào.
Trước cửa treo tấm biển ngừng kinh doanh, vậy mà bên trong không hề yên ắng như vẻ ngoài của nó, Khanh Kha vừa bước vào đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Bước vào vài bước, James tới trước mặt anh, thấy anh, James vẫy vẫy tay: “Đây.”
Khanh Kha thấy tư thế ngồi của James hơi sai sai, đến nơi mới phát hiện, hoá ra hắn đang ngồi trên đùi một tên khác.
Kẻ đó dựa vào sofa, ngũ quan đầy vẻ thâm sâu, nhìn có vẻ là người chính gốc nước M, có khí chất, cao lớn hơn James, ánh mắt lãnh đạm, chỉ khi cúi đầu nhìn James mới nhoẻn miệng cười.
Còn James vẫn thờ ơ, ngồi trong lòng hắn không chút nghiêm túc.
Sự xuất hiện của anh khiến hắn chú ý tới, ánh mắt lập tức biến đổi, sau khi cả hai đều chắc chắn không có bất cứ nguy hiểm nào từ đối phương, người đàn ông đó ôm lấy James có vẻ đang không tình nguyện lắm, gật đầu chào anh lịch sự, Khanh Kha cũng hơi cúi đầu đáp lại, ngồi lên chiếc sofa bên cạnh.
Anh vừa ngồi xuống, James liền ra khỏi lòng kẻ kia, tỏ vẻ muốn ngồi cùng anh, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, liền bị kẻ kia kéo lại, hắn định phản kháng, kẻ đó liền ấn đầu gã một cái rồi hôn lên.
Khanh Kha vô tình thấy cử chỉ của họ, một lát sau, người đàn ông liền buông James ra, bàn tay to lớn xoa xoa mái tóc vàng của gã, nói khẽ: “Trên người em vẫn còn vết thương, đừng làm loạn nữa.”
James hừ hai tiếng, cuối cùng không động đậy nữa.
“Khanh Kha!” – James quay đầu gọi anh, chỉ cho anh mấy kẻ đang sống dở thiếu dở: “Người đấy, bắt được rồi, anh muốn xử chúng thế nào?”
Mấy tên kia trước đó dĩ nhiên đã ăn no phạt, Khanh Kha thấy chúng toàn thân đầy máu run rẩy trên mặt đất loang lổ máu như vũng bùn nhão, anh chẳng buồn làm gì thêm nữa.
“Cậu tự xử lý đi.” – Trước lúc tới anh còn có ý định báo thù, nhưng giờ đây thấy bọn họ đều thành bộ dạng này rồi, anh không còn muốn ra tay thêm nữa, sẽ khiến anh càng bẩn tay.
James giữ cái mạng của chúng lại là để đợi Khanh Kha tới xử lý, cơ mà Khanh Kha lại không có hứng, gã cũng liền không còn tâm tư giày vò chúng. James lấy khẩu súng, “Nếu đã vậy, thì tôi đành…”
Chưa kịp dứt lời, súng đã bị người đàn ông kia cướp mất, James vừa định giật lại, hắn kiềm hôn lên khoé mắt cậu, cười cười: “Xử lý bọn rác rưởi này, sao có thể để em ra tay chứ, để anh là được rồi.”
Lúc nói câu đó, tay hắn vẫn giơ súng bắn mà chẳng buồn quay đầu lại.
“Đồ thần kinh.”
James né tránh đôi môi đang áp sát của hắn, tiếp tục quay sang nói chuyện với Khanh Kha, ánh mắt kẻ đó có chút không vui, nhưng lại rất nhanh chóng áp chế, cúi đầu tiếp tục cọ cọ gáy của James.
Khanh Kha nói chuyện với James một lúc, thấy những động tác thoăn thoắt của người đàn ông kia, vẻ mặt anh có phần bối rối, không muốn làm bóng đèn ở đây thêm một giây nào nữa, liền đứng dậy cáo từ.
Lúc anh ra khỏi đó đã là giữ đêm, anh quay về bệnh viện thấy Bạch Cập còn đang hôn mê, lại đành về nhà.
Trải qua một ngày hỗn loạn, cuối cùng cũng được thả lỏng, dù đã trải qua không ít phong ba bão táp, những lúc này anh vẫn thấy thật uề oải, sau khi tắm rửa, anh ôm lấy chú mèo ngồi giải quyết công việc như thường lệ, đợi tới khi mí mắt trùng xuống không còn mở nổi nữa, mới lên giường đi ngủ.
Anh ngủ một mạch tới trưa hôm sau, đang say giấc chợt bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Là số điện thoại của mấy người anh sắp xếp ở bệnh viện. Anh ấn nghe, giọng điệu đầu bên kia có vẻ gấp rút: “Tiên sinh, anh Bạch tỉnh rồi, anh mau tới đi ạ, anh ấy nhất quyết đòi tìm anh, chúng em không cản được.”
Vừa bảnh mắt đã nhận được điện thoại khẩn cấp, tâm trạng Khanh Kha đi xuống hẳn: “Không phải nói sau h mới tỉnh sao?”
Đầu dây bên kia dở khóc dở cười: “Em cũng không biết ạ, nhưng anh ấy thật sự đã tỉnh rồi! Anh mau tới đi ạ!”
Tên nhãi này thật sự quá khiến người khác phải bận tâm mà.
Anh ngồi xuống cau mày, rồi lại đứng dậy đi rửa mặt, vệ sinh cá nhân, trong đầu nghĩ tới không biết bao nhiêu cách trị tên Bạch Cập này mà anh vốn định đợi hắn khoẻ lại mới thực thi.
Khi anh tới bệnh viện, mấy tên thuộc hạ dùng bộ dạng như đang theo đuổi thần tượng để nhìn anh, nhanh chóng dẫn anh tới phòng bệnh, vừa đi vừa nói: “Anh tới rồi, nếu muộn hơn nữa, e rằng anh Bạch sẽ phát điên.”
Khanh Kha không nói gì, thầm nghĩ, không nghiêm trọng tới vậy chứ!
Nhưng tới khi anh mở cửa phòng bệnh, thấy Bạch Cập đang bị mấy tên khống chế, đôi mắt đỏ sọng, anh mới biết sự tình đúng là nghiêm trọng đến thế đó!
Kẻ dẫn đường kia dựa vào tường, nơm nớp lo sợ, khóc mếu nói với Khanh Kha: “Anh xem…”
Khanh Kha khua tay ra hiệu mấy kẻ đó lùi lại, anh từng bước tới gần Bạch Cập, nhìn Bạch Cập như con thú đang cố gắng thoát khỏi sự giam cầm, nhìn hắn giãy giụa, hắn phẫn nộ, thấy ánh mắt hắn đã trở nên sáng rực sau một trận hôn mê, và khuôn mặt đã hồng hào hơn thay cho màu trắng bệch trước đó.
Anh bước tới trước mặt Bạch Cập, đưa tay về phía hắn: “Đứng dậy đi.”
Ngay lập tức, người anh chợt nặng nề, toàn thân anh đã bị Bạch Cập nhào tới khiến anh lảo đảo lùi về sau.
Kẻ đang yên vị trong lòng anh nấc lên nghẹn ngào, tay chân quấn quýt anh, làm ra dáng vẻ vô cùng ấm ức, vùi đầu vào ngực anh, giọng khàn khàn: “Khanh Khanh, em tưởng anh đi rồi.”
“Có đi đâu.” – Khanh Kha thấy miệng vết thương của hắn có vẻ đang chảy máu, anh liền ra hiệu cho thuộc hạ, để họ đi gọi bác sĩ, miệng vẫn bảo: “Anh về xử lý vài chuyện.”
Bạch Cập hôn mê không biết trời đất, lúc tỉnh dậy lại không thấy anh đâu, hắn như muốn phát điên, tinh thần tụt dốc, giờ đây thấy anh rồi, dù tạm thời đã hồi phục ý thức, nhưng hắn vẫn không có được dáng vẻ bình thường, nghe anh giải thích xong, hắn vẫn không chịu buông lỏng tay, cứ như vậy bám riết lấy anh.
Đám thuộc hạ thấy cảnh đỏ, kẻ nào cũng đỏ mặt, buồn cười nhưng lại không dám, hoá ra rốt cuộc đã bị trò của Bạch Cập doạ tới cuống cuồng.
Lời tác giả muốn nói: James là công.